Thử nghĩ một chút
xem, năm đó nàng và Đế Tuấn, mặc dù một đường khó khăn không ngừng,
nhưng vẫn là bình an làm bạn tới giờ phút này, thực sự là vô cùng may
mắn.
Nàng nhẹ nghiêng người qua, tay trắng ôm lấy hông của
hắn, đầu gắt gao dán chặt vào chỗ lồng ngực của hắn, có chút may mắn, có chút chua xót "Chúng ta có thể cùng một chỗ thật tốt, không cần sinh li tử biệt, không cần gặp gỡ người lạ."
Nhẹ nhàng vuốt ve mái
tóc dài của nàng, Đế Tuấn cười trầm thấp "Nương tử của ta cũng bắt chước đa sầu đa cảm, ngày đó, nàng bị người vây quanh giữa rừng rậm, mặc dù
bản thân rơi vào hiểm cảnh, nhưng vẫn quật cường cũng không chịu xin
tha, vi phu ở trên tàng cây nhìn đến nước miếng cũng phải chảy ra, lúc
ấy liền ra quyết định, dù ra sao cũng phải nghĩ biện pháp đạt được sự
xem trọng của giai nhân, đường đường chính chính cũng được, chết không
buông cũng thế, không nắm được trong tay, thề không bỏ qua."
Khó được hắn chịu thành thật nói chuyện thẳng thắn một hồi.
Mộ Lăng Không tươi cười càng sâu "Chàng đây là đang gián tiếp thừa nhận, ngày đó đã có kế hoạch quấn lấy ta?"
Đế Tuấn xấu hổ chép miệng, mặt con nít biến đổi thất thường.
Tạm dừng một hồi lâu, tiến đến bên tai nàng nói "Có muốn đi xem náo nhiết
hay không, chết mà sống lại còn gặp mặt, nhất định rất vui vẻ."
Nói xong, muốn ôm nàng đi ra ngoài.
Hiển nhiên là tính toán mượn chuyện này để trốn tránh câu hỏi.
Mộ Lăng Không mượn lực trở lật thân mình, làm hắn ngã nhào dưới thân mình, quyết định chủ ý, bám lấy chân của hắn, không cho hắn đi ra ngoài phá
rối.
"Nương tử, nàng muốn gì? ?" Bảo vệ ngực, Đế Tuấn đương
nhiên rất sợ hãi, tất cả đều là giả bộ để hợp với vẻ mặt của mình, một
đôi mắt đen trắng rõ ràng linh lợi đảo loạn, tràn đầy mong đợi.
"Nghiêm hình tra tấn!" Tìm vị trí thoải mái, vững vàng làm tốt, hàm răng phát
sáng, lạnh lẽo, run rẩy, "Chàng mới vừa nói ở trên đường không có cố ý
kết bạn với ta, dùng hết thủ đoạn, cũng phải đạt được ước muốn, như vậy, một đêm say rượu kia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có phải chàng bố giở
trò xấu thiết kế ta không?"