Mộ Lăng Không vừa bắt đầu đã nói, đây là một cuộc trừng phạt, vì vậy, Đế Tuấn dĩ nhiên không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Mặt trời đã ngã về tây, hoàng hôn buông xuống.
Hai người mới tay trong tay bước ra.
Một bên mặt mang thần thái sáng lạng, vốn là khuôn mặt tuyệt mỹ lại tăng thêm mấy phần sáng rỡ, chói mắt.
Người còn lại lại tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, từ gương mặt tới cổ, ' vết thương
chồng chất ', khắp nơi đều để lại màu hồng tử mập mờ.
Tiểu Nam
cùng tiểu Bắc lôi lôi kéo kéo đi tới, khép hờ mắt, cũng không dám nhìn
lung tung, sau khi hành lễ vấn an xong liền đứng ở một bên chờ chủ tử
sai bảo.
Đế Tuấn chỉ đơn giản hỏi thăm mấy câu, dặn dò tiểu Nam
trên đường phải chăm sóc tốt Lăng Không, liền để cho bọn họ lui ra tiểu
viện, còn có
một mảnh thời gian an bình cho hai người chung một chỗ.
"Ai, vi phu một đời anh minh." Bị hủy, toàn bộ bị hủy hết rồi.
"Đây là chàng đang trách ta sao? " Tự tiếu phi tiếu, Mộ Lăng Không nâng cao cằm, động tác xinh đẹp nhìn về hắn.
"Không dám....Vi phu có lỗi trước, đáng chịu phạt." Trong ngoan ngoãn mang
theo mấy phần gian xảo, dù sao còn nhiều thời gian, nhất thời rơi xuống
núi cũng không tính là gì.
Đợi đến khi hài tử sinh ra, hắn không
cần lúc nào cũng đi theo lo lắng hãi hùng thì hừ hừ, hừ hừ, nhất định sẽ gậy ông đập lưng ông.
Hắn thích cái ý nghĩ này.
Càng khát khao ngày này mau đến.
Có muốn hay không trước cứ sai người làm một cái giường lớn, hoặc là một
cái ghế có tạo hình khác biệt, hay là phải... nhà gỗ? Xây ở trên cây
già, có thể ngắm bầu trời đêm, sao sáng nhấp nháy, ánh trăng mông lung,
đến lúc đó, lại hung hăng muốn nàng trả mối hận ngày hôm nay.
Nương tử hư, triền miên lâu như vậy, ngay cả chạm cũng không cho hắn chạm vào người.
Biết hắn luôn lo lắng cho hài tử, liền hết lần này đến lần khác, cố tình đem bảo bối trong bụng làm bia đỡ đạn.
Làm hại hắn tiến không được lui cũng không xong, dục hỏa cùng với oa hỏa
(tức giận), hóa thành lửa cháy lan ra đồng cỏ Liệt Diễm, đốt cháy lục
phủ ngũ tạng.