Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 33



Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

không tìm thấy ca ca, Phúc Gia công chúa cũng có chút ngơ ngác, nói với Kỷ Dao vài câu liền lệnh cho hộ vệ đi tìm, Kỷ Dao nhân cơ hội liền rời đi cùng Thẩm Nghiên.

Mắt thấy bọn họ rời đi rồi, Tống Vân lại xuất hiện.

"Ca ca, huynh đi đâu vậy?" Phúc Gia công chúa nói, "giục muội trở về, bản thân huynh lại chạy mất dạng."

"không có gì." Tống Vân đương nhiên sẽ không nói ra, ngồi xe ngựa cùng trở về với Phúc Gia công chúa.

Đợi đến khi vào trong cung, có thái giám tiến tới nói mấy câu vào tai Tống Vân, hắn ta có chút kinh ngạc: "Chuyện này là thật?"

"Thiên chân vạn xác, Thái tử điện hạ đang quỳ ở Từ Tâm Điện, Thái hậu nương nương đại nộ, hình như làm rơi một bình ngọc."

không giống chuyện bình thường, Tống Vân nghi hoặc lại cảm thấy kinh ngạc, nhưng hắn ta cũng không tiện tới Từ Tâm Điện thăm dò, hắn ta đã mở phủ đệ ở bên ngoài, không thể di chuyển tự do trong cung như lúc còn là Hoàng tử, hơn nữa, với quan hệ của Tống Diệm và Thái hậu, hắn ta cũng không tiện xen vào, chỉ dặn dò thái giám đó mấy câu, đưa Phúc Gia công chúa trở về cung điện xong liền rời đi.

Ngược lại Tam hoàng tử Tống Thụy lại vội vàng chạy tới Minh Đức Điện cầu xin Hoàng Thượng đi giúp đỡ, Tống Thụy này là một người khéo đưa đẩy, thấy Thái tử có xu thế phất lên, nên có ý muốn qua lại gần với Thái tử để áp chế Tống Vân.

Bởi vì Tống Thụy cảm thấy nếu Thái tử bị phế, Tống Vân tiến nhập Đông cung, hắn ta liền khó sống, còn Tống Diệm ấy à, sau này cũng khó nói lắm.

Hoàng thượng đi tới Từ Tâm Điện.

Quả nhiên nhìn thấy Tống Diệm quỳ trên đất, mà Hoàng Thái hậu lại có vẻ mặt giận dữ.

"Chuyện của Diệm nhi là do Trẫm đồng ý," Hoàng thượng tiến lên đỡ Thái hậu, "Trẫm đã cho người điều tra qua Kiều cô nương kia, xuất thân thanh bạch, thiện lương đoan trang, lại là người trong lòng của Diệm nhi, tại sao người phải tức giận? Diệm nhi không nói cho người biết, chính là sợ người giống như hôm nay vậy."

"Tốt, ngươi và nó cùng nhau giấu diếm ta, nói chuyện đúng là vân đạm phong khinh, lẽ nào ta không nên tức giận!"

"Tức giận là đương nhiên, Diệm nhi không phải đã bị người mắng cho một trận rồi hay sao, cũng phạt quỳ rồi," Hoàng thượng cười một cái, "nếu không, người lại cho người đánh nó một trận? Người đâu, mang trượng...."

"Thôi!" Mặc dù Hoàng Thái hậu tức giận việc Tống Diệm cưới Kiều An, nhưng cũng không nỡ thực sự đánh hắn ta, bà chỉ không quen Tống Diệm tự ý làm chủ thôi, "Diệm nhi, con có Phụ hoàng nói giúp nên hôm nay ta tha cho con, ngày sau nếu còn như vậy, con cũng đừng gọi ta là Tổ mẫu nữa!"

Thái hậu vốn là chỗ dựa duy nhất của hắn ta, nhưng dần dần Tống Diệm cảm thấy cách hành sự của Thái hậu cũng không chính xác, nếu không thì tại sao hắn ta lại rơi vào kết cục như ngày hôm nay? Con đường này ngay từ đầu đã đi sai, may mà gặp được Dương Thiệu, mới có thể dừng cương trước bờ vực thẳm.

Tống Diệm nói: "Ân tình của Hoàng Tổ mẫu, tôn nhi ghi nhớ trong lòng."

Hoàng Thái hậu thấy vậy liền không muốn nhìn thấy hắn ta nữa, phất phất tay: "Lui xuống đi."

"Vâng, Hoàng Tổ mẫu." Tống Diệm đứng dậy, lui ra bên ngoài.

Hoàng thượng phân phó ma ma trong cung: "Nhanh cho Thái hậu dùng một viên định tâm đan."

"Ăn cái gì cũng vô dụng." Thái Hậu quá mức tức giận, bà vốn hi vọng Tống Diệm có thể cưới một thiên kim quyền quý, có thể giúp hắn ta ổn định địa vị, kết quả lại là nữ nhi vô dụng của Kiều gia! Bà có thể không tức hay sao, hơn nữa Hoàng thượng đã đồng ý ban hôn, bà nhướng mày, "Diệm nhi là dòng dõi hoàng tộc, đường đường là Thái tử lại cưới nữ nhi thương gia, tổ tiên của Kiều gia không phải là người làm kinh thương hay sao? Sau này các vương phi khác cũng phải như vậy, không được cao hơn Thái tử phi."

Đúng là cố tình gây sự, Hoàng Thượng nghĩ, cho dù bà muốn bảo đảm bị trí của Thái tử cũng không được nói như vậy, nhưng Hoàng thượng vẫn hiếu thuận, cũng không phản bác ngay trước mặt, cười nói: "Chuyện này về sau lại nói."

Nhìn là biết muốn lơ đi cho qua, Hoàng Thái hậu lại nảy sinh ra một kế: "Vậy thì để nói sau, nhưng hiện tại có một chuyện không thể kéo dài nữa, Hoàng thượng nhìn xem hiện tại trong cung có mấy phi tần, lại có bao nhiêu con nối dõi? Ta gần đây hay nằm mơ thấy liệt tổ liệt tông trách móc ta, nói ta không chăm sóc tốt cho Hoàng thượng, hoàng gia chúng ta nhiều con nhiều cháu mới gọi là phúc khí!

Hoàng thượng bóp mi tâm: "Vậy theo ý Mẫu hậu phải làm sao?"

"Đương nhiên là tuyển phi, Hoàng thượng yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ làm tốt!" Hoàng Thái hậu vỗ vỗ tay của nhi tử, "Vi nương vì muốn tốt cho Hoàng thượng, cũng muốn có thêm vài công chúa bầu bạn với ta, hưởng nhiều phúc con cháu...."

"Vâng vâng vâng, làm cho mẫu thân phải lo lắng." Chuyện này đã nói mấy năm, lần này vì Thái tử đối nghịch bà, nếu lại cự tuyệt, cũng không biết sẽ bị nói càm ràm tới bao giờ nữa.

Thấy nhi tử đồng ý, Hoàng Thái hậu rốt cuộc nở nụ cười.

Cuối tháng 9, có hai chuyện trọng đại, một là Hoàng thượng ban hôn cho Thái tử và Kiều An nữ nhi Kiều gia, hai là trong cung bắt đầu tuyển tú.

Tuyển tú thì Kỷ Dao biết, kiếp trước cũng giống vậy, Thái hậu chuẩn bị mấy vị nữ tử tư thái xuất chúng tiến cung, chính là muốn họ tranh sủng với Hoàng Quý phi, nhưng Thái tử.... sao hắn ta lại thành thân với Kiều cô nương? Kỷ Dao có đánh vỡ đầu cũng không nghĩ ra, chỉ cảm thấy bản thân càng ngày càng mơ hồ.

Đợi đến tháng 10, rốt cuộc phòng ở cũng sửa sửa xong, bởi vì Kỷ gia đã sớm thu dọn đồ đạc, cho nên việc chuyển tới nhà mới diễn ra nhanh chóng.

Nhạc phụ thăng quan lại dời nhà đến chỗ khác, lẽ nào không tặng lễ vật? Tạ Minh Kha đã sớm chuẩn bị xong lễ vật, trước khi đi nói với Kỷ Nguyệt: "Đợi hạ triều ta liền qua, nàng qua trước đi."

Kỷ Nguyệt gật gật đầu.

Tạ Minh Kha cúi đầu hôn nàng ấy: "Nhớ mang theo mấy hộ vệ."

"Chàng suốt ngày dặn dò không mệt sao?" Kỷ Nguyệt cười, giơ tay phủ thêm áo khoác cho y, "hiện nay trời lạnh, đừng để mình bị lạnh."

Tạ Minh Kha nắm tay nàng ấy: "Nàng cũng vậy." Đem lò sưởi trên bàn cho nàng ấy xong, mới ra ngoài.

Kỷ Nguyệt cầm lò sưởi đi gặp Tạ lão phu nhân.

"Hôm nay nhà mẹ đẻ chuyển nhà, cháu dâu muốn trở về một chuyến."

Mấy ngày này, Kỷ Nguyệt đúng là một lỗi nhỏ cũng không phạm phải, làm cho người ta không thể bới móc, lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Nên như vậy, ở đây ta cũng có một phần lễ vật, ngươi cùng đem đi đi."

"Đa tạ Tổ mẫu."

Thấy nàng ấy muốn rời đi, lão phu nhân nói: "Minh Kha để ngươi chủ trì việc bếp núc, một gia nghiệp lớn như vậy, có quen không? Nếu có chỗ nào không hiểu, liền hỏi Nhị thẩm của ngươi nhiều một chút. Dù sao trước đây cũng chưa từng tiếp xúc, nếu có một chút sai lầm, tổn thất trong tương lai e rằng sẽ không gánh chịu nổi."

Ý trong lời nói này Kỷ Nguyệt nghe hiểu, nàng ấy cười khẽ nói: "Tổ mẫu nhắc nhở, cháu dâu xin ghi nhớ, nhưng xin Tổ mẫu đừng lo lắng, trong nhà mẫu thân có dạy cháu dâu tính toán sổ sách, mặc dù Kỷ gia không thể so sánh với nhà ta, nhưng về cơ bản những thứ đó vẫn giống nhau, chỉ cần nắm được cốt lõi liền không có vấn đề gì, hơn nữa, còn có Minh quản sự nữa."

một giọt nước cũng không lọt, lão phu nhân càng ngày càng hoài nghi Kỷ Nguyệt là một người độc ác tàn nhẫn, liền không nói nữa.

trên đường, các hộ vệ vây xung quanh, Tạ Mình Thiều đứng ở xa nhìn thấy, trong lòng biết không thể tiến lại gần, nhất thời cũng chỉ có thể nhìn cho đỡ nghiện, chỉ tiếc muội muội vẫn chưa có biện pháp, cũng không biết tới lúc nào Tống Vân mới nhìn trúng muội muội? Muội muội không thể trở thành Sở vương phi, thì hắn ta không đối phó được Tạ Minh Kha!

Hoặc là, phải nghĩ ra một cách khác.

...................

Trạch viện mới của Kỷ gia vô cùng rộng lớn, sau khi tiến vào trong ở, Kỷ Dao vạn phần yêu thích.

Mặc dù kiếp trước cũng đổi trạch viện mới, nhưng bởi vì nàng đã gả ra ngoài, cho dù có trở về nhà mẹ đẻ cũng không có loại tâm tình như hiện tại, nàng ngay lập tức bảo Chu ma ma đi chợ hoa mua vài bồn hoa, lại trồng cây trong viện, nhưng hiện nay đang lúc mùa đông, ở đâu ra hoa tươi với cây non chứ?cũng chỉ có thể ngồi xổm trong viện nhìn đôi rùa.

Nhưng không ngờ, Dương Thiệu người tặng rùa cái cho nàng, truyền tới tin chiến tắng từ Vân Châu, Tần Vương liên tiếp lui bại, những thành trì đã chiếm được phải nôn ra toàn bộ.

Kỷ Đình Nguyên nói tới mức mặt mày hớn hở: "Gần như không hề tổn hại một chút binh mã nào, Hoàng thượng nghĩ tới chiến bại của Tổng đốc Vân Xuyên, vậy mà lại triệu ông ta tiến cung mắng cho một trận."

Kỷ Chương nói: "Con lại nghe ngóng chuyện này từ đâu?"

Niệm công lao trước đây của Tổng đốc Vân Xuyên, Hoàng thượng không tước mũ ô sa mà chỉ giáng chức ông ta, lưu lại trong Kinh Thành làm một viên ngoại lang.

Kỷ Đình Nguyên nói: "Con quen biết một vị cấm quân."

Ca ca đúng là bạn bè khắp thiên hạ, Kỷ Dao nói: "Ca ca, huynh nói thật sao?"

Nàng thực sự không dám tin Dương Thiệu lợi hại như vậy, Tần Vương kia thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú không nói, còn chiếm được địa thế thuận lợi, Dương Thiệu dẫn quân tới Vân Châu, binh mã mệt mỏi, sao có thể đoạt được thành nhanh chóng như vậy? hắn nghĩ ra được diệu kế hay sao?

"Đương nhiên là thật," Kỷ Đình Nguyên nghe được tin tức này, vô cùng sùng bái Dương Thiệu, "vừa mới bắt đầu liền chặt đứt lương thảo, lại dùng kế phản gián, trận pháp mỗi một chỗ đều khắc chế kẻ địch...đến nay Tần Vương đã bị bắt, Hầu gia lập tức sẽ trở về Kinh Thành."

không phải chứ?

Lẽ nào không phải mất hơn một năm hay sao? rõ ràng nàng đã tính qua, Dương Thiệu trở về thì nàng đã mười lăm mười sáu tuổi rồi, mà không phải là nửa năm ngắn ngủi! Kỷ Dao hoàn toàn không tin lời nói ma quỷ của ca ca.

Nhưng sau khi qua năm mới chưa tới ba ngày, bên ngoài liền truyền tới từng trận âm thanh ầm ầm, còn có tiếng pháo đốt rung trời, nàng nghiêng tai lắng nghe một lát, hình như truyền tới rất nhiều lời nói giao nhau, vô cùng huyên náo.

"Mộc Hương, đi xem xem là chuyện gì?"

không phải là nhà nào thành thân đấy chứ, bây giờ đúng là thời điểm chiều tối.

Mộc Hương nhanh chân chạy đi, qua một lát liền chạy về: "cô nương, người đoán xem là chuyện gì?"

"Ta làm sao có thể đoán ra?" Kỷ Dao cau mày.

"cô nương, rất dễ đoán đó!"

Kỷ Dao nói: "....nhanh nói."

"Là Hầu gia hồi Kinh rồi!" Mộc Hương nhướng mày nói, "pháo hoa bên ngoài do binh mã tư đốt theo lệnh của Hoàng thượng chào đón Hầu gia khải hoàn trở về. cô nương, người mau đi nhìn xem, bên ngoài vô cùng náo nhiệt."

Kỷ Dao ngây ra như phỗng.

Ca ca cư nhiên nói đúng? Nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không dám tin, vội vàng lấy một chiếc áo khoác lông cáo, theo Mộc Hương chạy tới đầu đường xem.

Đến muộn quá, các tướng sĩ đã vào thành rồi, đương nhiên không phải tất cả binh lính đều vào, các binh sĩ đi đánh trận gần như đều trở về doanh trướng ngoài thành, người có thể tiến cung yết kiến, được Hoàng thượng ban thưởng chỉ có Đại tướng quân và vài vị phó tướng tham tướng.

Dẫn đầu đương nhiên là Dương Thiệu.

hắn vẫn cưỡi bảo mã đen sẫm đó, điều khác biệt duy nhất là trang phục, lúc trước hắn mặc một bộ y bào màu lam đậm, tuấn mỹ vô song, nhưng lúc này lại mặc khôi giáp màu bạc, bên ngoài khoác một kiện áo choàng dài màu đỏ tươi, ngồi trên lưng ngựa, giống như kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, có một loại ngạo khí phá tan trời đất.

Từ trước tới nay Kỷ Dao chưa từng nhìn thấy Dương Thiệu như vậy.

Trong trí nhớ dài đằng đẵng của nàng, ấn tượng của hắn lưu lại cho nàng, vẫn là bộ dáng khi ở Ngọc Mãn Đường, là nam nhân khi nhìn thấy nàng liền mỉm cười đến vô cùng ôn nhu.

Nàng cảm thấy trái tim mình đập nhanh hai nhịp, muốn giơ tay lên làm cho hắn chú ý tới, nhưng không cử động, lại buông tay trở về. Vạn nhất hắn phát hiện ra nàng, lại có thể nói gì đây, làm sao cũng cảm thấy kì kì quái quái! Nàng chỉ là không tin lời ca ca nói, đến đây xác nhận thôi.

Thực tế chứng minh, kiếp này Dương Thiệu phát huy ngoài ý muốn, cư nhiên đánh thắng trận nhanh như vậy, như có thần trợ giúp... đang lúc suy nghĩ linh tinh, nàng nhìn thấy ngựa của Dương Thiệu chầm chậm đi tới, đi tới trước mặt nàng, dừng lại trước một đám người.

Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt đen kịt của hắn.

Lúc này ánh nắng chiều rơi vào ánh mắt hắn, càng làm cho con ngươi óng ánh, đoạt tâm hồn người khác, trong sự quan sát im lặng, đột nhiên hắn cười.

Ôn nhu như gợn sóng lăn tăn dập dờn, lan tỏa trong không trung.

Kỷ Dao ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng, nhưng rất nhanh đã nhìn trái nhìn phải, hoài nghi Dương Thiệu cười với người khác.

Dù sao nhiều người như vậy, hắn làm sao có thể phát hiện ra nàng? Nàng cũng không cao, phía trước có nhiều người đang đứng, nhưng đợi đến khi nàng quay đầu nhìn lại, lại thấy Dương Thiệu đã đi xa rồi, dường như nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.