Cháu ngoại nhỏ sắp đầy tháng rồi, Kỷ Dao vốn dĩ muốn thêu thêm hai kiện y phục mùa hè nữa, nhưng Liêu thị không cho, chỉ bảo nàng ở trong nhà vẽ tranh viết chữ, còn ra lệnh cho phụ thân và ca ca phả đích thân dạy dỗ. Buổi chiều sau khi Kỷ Dao viết xong, Kỷ Đình Nguyên từ nha môn trở về sẽ tới kiểm tra. Nếu Kỷ Đình Nguyên đi uống rượu, liền tới phiên Kỷ Chương lên.
Hôm nay, Kỷ Dao lại ngồi luyện thư pháp, trên giấy tuyên thành trắng như tuyết, từng chữ từng chữ hiện ra, có loại cảm giác linh động khéo léo, là thể chữ Khải tiêu chuẩn.
Liêu thị ở bên cạnh nhìn vô cùng hài lòng, cười nói: "Nhìn xem, không phải là cũng có thể viết ra hay sao? Trước đây là do con quá lười biếng, lại thêm được ta dung túng." Bà cầm giấy tuyên thành lên, "ôi chao, đẹp biết bao, đợi Nguyệt nhi ở cữ xong, ta sẽ bảo Nguyệt nhi chỉ dạy con vẽ tranh."
"Tỷ tỷ không phải chăm sóc Tiềm ca nhi hay sao, làm sao có thời gian?" Nàng gác bút nhỏ lên khay gác bút.
"không phải còn có bà vú hay sao, ta nghe cô gia nói còn muốn mua một vài nha hoàn để chăm sóc Nguyệt nhi tỉ mỉ. Hơn nữa, vẽ tranh vốn là sở trường của Nguyệt nhi, dạy con một chút có thể tốn bao nhiêu thời gian chứ?" Chỗ Đại nữ nhi bà đã không còn gì phải lo lắng nữa, nên đương nhiên chỉ còn lại tiểu nữ nhi thôi.
Kỷ Dao cũng không nói nữa, có thể thường xuyên gặp mặt tỷ tỷ, càng thêm vui mừng.
Liêu thị đặt giấy tuyên thành xuống, nghĩ tới Tạ phủ sắp tổ chức lễ đầy tháng, liền cười híp mắt: "Dao Dao, cô gia nhắc tới một vị Từ công tử, ngày mai con liền có thể gặp được."
"Từ công tử nào?" Kỷ Dao hỏi.
"Tên là Từ Lang, cùng nhậm chức trong Hàn Lâm Viện với cô gia, cô gia nói để hai người con gặp mặt xem sao."
Từ Lang?
Kỷ Dao chẳng có chút ấn tượng nào.
Kiếp trước nàng một lòng thích Tống Vân, làm sao có thể chú ý tới những nam nhân khác, còn về phần Dương Thiệu cũng chỉ là gặp qua ở Ngọc Mãn Đường, sau đó một lòng cầu cưới nàng, nên mới tiếp xúc với nhau... nghĩ tới Dương Thiệu, trong đầu nàng đột nhiên lóe lên hình ảnh sợi kết trường thọ ngày đó.
Nàng thực sự không hiểu tâm tư của Dương Thiệu!
"Có nghe thấy không?" Liêu thị thấy nàng thất thần, nắm lấy tay nữ nhi, cảm thấy có chút lạnh, "Dao Dao, không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Từ gia kia nương đa nghe ngóng qua rồi, thực sự là thư hương môn đệ, Từ nhị công tử mười bảy tuổi liền trúng cử Tiến sĩ vào Hàn Lâm Viện, so với cô gia còn sớm hơn một năm."
Kỷ Dao cau mày: "Điều kiện tốt như vậy, nhà chúng ta có thể trèo cao hay sao?"
"Cái này con không cần lo, Đại thiếu phu nhân của Từ gia cũng không phải người xuất thân thế gia, nhà bọn họ không để ý tới gia thế cao thấp."
Kỷ Dao mím môi.
Mẫu thân rất vừa ý, nhưng nàng cũng chỉ nghe vậy thôi, kiếp này, nàng càng muốn sống tùy theo hoàn cảnh, nếu như thực sự thích hợp, đương nhiên sẽ nguyện ý gả, tuyệt đối không cố chấp như kiếp trước, cứ nhất quyết chỉ muốn gả cho một người, vậy sẽ không có kết quả tốt.
Đợi đến ngày hôm sau, nàng cũng không ăn mặc trang điểm quá cầu kì, chỉ là mặc tinh xảo hơn so với ngày thường một chút mà thôi, để tránh bị mẫu thân càm ràm.
Liêu thị đánh giá một chút, khen ngợi nói: "Ánh mắt chọn vải của Đình Nguyên không tệ." Bà đang nói chiếc váy thêu hoa lan màu phỉ thúy mà nàng đang mặc.
Dưới ánh mặt trời, màu vải không thể phân định rõ là xanh lam, hay là tím, màu sắc sẽ thay đổi theo mỗi bước đi, hoa lan thêu chỉ vàng ở bên trên trông rất sinh động, dường như thực sự đang nở rộ trên làn váy vậy. Kỷ Dao cũng rất thích: "Còn có một chiếc váy bằng vải lụa mỏng màu trắng thêu lá cây cũng rất đẹp."
"Lần sau mặc thử xem." Liêu thị cười kéo nàng lên kiệu.
Xuất phát từ lễ phép, Tạ Minh Kha vẫn là gửi thiếp mời tới Tạ lão phu nhân, nhưng vì nguyên nhân con trai ruột bị biếm chức, lão phu nhân căn bản không thèm để ý tới Tạ Minh Kha, còn mắng cho tùy tùng tới đưa thiệp một trận. Tạ Minh Kha cũng không bận tâm, nên làm y cũng đã làm, còn về phần thái độ của lão phu nhân y sẽ không để bụng.
Ngược lại là phụ thân trở về, làm cho y cảm thấy rất vui mừng.
Tạ Tri Thận ở Kinh thành, càng khiến cho nhiều khách tới chúc mừng lễ đầy tháng hơn.
Lúc Kỷ Nguyệt tới, trong Xuân Lâm Các đã có hai vị phu nhân ngồi ở đó, nàng nhận ra, là hai người con dâu của Đường tổ phụ của Tạ Minh Kha - Tạ An Lễ, bởi vì Kỷ Nguyệt vẫn chưa hết ở cữ, nên hai phu nhân đó tới đây hỗ trợ tiếp đãi khách khứa.
Sau khi Kỷ Dao thỉnh an hai người họ, liền đi tới chỗ tỷ tỷ và cháu ngoại nhỏ.
So với lúc mới sinh, mặt Tiềm ca nhi không còn đỏ như trước nữa, đôi mắt mở ra, tròn xoe, đen lúng liếng.
"Muội muốn làm hai kiện y phục mùa hè cho Tiềm ca nhi, nhưng nương không cho, chỉ giục muội viết chữ vẽ tranh." Kỷ Dao kể khổ với Kỷ Nguyệt, "vốn lúc trước không có nhiều yêu cầu như vậy, bà ấy muốn dưỡng muội thành đại tài nữ gì đó, lưu danh muôn đời nữa chứ."
Kỷ Nguyệt cười phì: "Vậy sao?"
"Tỷ tỷ, tỷ còn cười, lần sau khuyên nương giúp muội đi."
"Sao phải khuyên bảo, đợi đến khi muội định thân nương chắc chắn không thúc giục nữa." Kỷ Nguyệt trêu ghẹo, "đến lúc đó chỉ bắt muội làm giày thôi."
Kỷ Dao câm nín không đáp lời nổi.
"Ắt hẳn nương cũng đã nói qua với muội rồi, hôm nay gặp xem sao, nếu như thích thì tướng công tự nhiên sẽ ra mặt nói giúp."
"Mọi người nghĩ thật tốt, muội thích người ta, người ta liền thích muội hay sao?" Kỷ Dao không tự tin như vậy, Dương Thiệu kiếp trước không phải là khăng khăng một mực với nàng hay sao, kiếp này chẳng qua chỉ quen nhau sớm hơn hai năm, cuối cùng cũng lật lọng giữa chừng không phải sao? Còn bảo nàng không được tới Hầu phủ nữa.
Kỷ Nguyệt cười nói: "Dao Dao muội như vậy rất đáng yêu, ai sẽ không yêu thích cơ chứ? Hơn nữa, tướng công cũng không phải người lỗ mãng, y đương nhiên sẽ hành sự cẩn thận." Nàng ấy kéo tay Kỷ Dao, "khó có khi tướng công nguyện ý giới thiệu, nhất định là một người không tệ."
Có thể vào Hàn Lâm Viện, đều là tài tuấn trăm dặm mới có một người, nhất định là không tệ, chính là không biết tính cách ra sao, Kỷ Dao thầm nghĩ, nàng thực sự là hoàn toàn không tưởng tượng ra, hoặc là có khi kiếp trước chưa từng gặp qua.
Kỷ Nguyệt gọi Trầm Hương tới: "Dẫn cô nương tới Hoài Hương Đình."
"Từ công tử đó ở trong đình sao?"
"Đúng vậy, chắc là ở một chỗ cùng tướng công."
Vậy là muốn nàng giả vờ đi tìm Tạ Minh Kha, thuận tiện làm quen với Từ công tử sao? Kỷ Dao gật gật đầu, đi theo Trầm Hương tới cái đình ở phía Đông Xuân Lâm Các.
Kể từ khi Nhị phòng dọn ra ngoài, những chỗ bị chiếm trước kia đều trống không, có một số viện phá đi thông với nhau, có vài chỗ bị san bằng. Mà Hoài Xuân Đình chính là ở gần chỗ bị san bằng, xung quanh có thay đổi rất lớn, phía trước đào hồ nước, phía sau trồng rất nhiều hoa thược dược, mẫu đơn, mùi thơm ngào ngạt.
đi được nửa đường, Kỷ Dao hỏi: "Hôm nay mời bao nhiêu khách tới, ngươi biết không?"
"Hơn trăm người đấy ạ!" Trầm Hương nói, "đầu bếp ở trong phủ đều không đủ nhân lực, nên đặc biệt tới tửu lầu mời thêm mấy người, còn dọn ra hai sân để bày tiệc nữa. Nô tỳ thấy trong Kinh thành, chẳng có mấy nhà làm lễ đầy tháng náo nhiệt như vậy," dừng một chút, "hình như ngay cả Thái tử điện hạ cũng tới."
Tống Diệm?
Kỷ Dao thầm nghĩ, Thái tử trùng sinh này rất được đấy, vừa muốn lôi kéo Dương Thiệu, vừa muốn lôi kéo Tạ Minh Kha, đây là muốn ép Tống Vân vào đường chết hay sao! Chẳng trách Tống Vân của kiếp này không ra sao, cư nhiên tới tận bây giờ vẫn chưa đoạt được vị trí Thái tử.
đang nghĩ ngợi, Trầm Hương đang dẫn đường phía trước đột ngột dừng lại, chỉ vào một công tử ở phía trước: " cô nương, mau nhìn, đây chính là Từ công tử."
không phải nói là gặp nhau ở Hoài Xuân Đình hay sao, sao lại gặp nhau trên đường đi rồi?
Mẫu thân và tỷ tỷ vô cùng tán thưởng, nên trong lòng Kỷ Dao cũng rất hiếu kì, ngẩng đầu lên quan sát tỉ mỉ, thấy một công tử mặc chiếc áo choàng màu lam nhạt thêu hoa văn trúc, bởi vì đứng nghiêng, nên nhìn không rõ toàn bộ diện mạo, nhờ ánh sáng chỉ thấy làn da trắng bóc, mũi cao, hình như rất thanh cao thoát tục.
"Sao tỷ phu lại không có mặt?" Kỷ Dao nhỏ giọng nói, "cho dù là gặp mặt, ta cũng không tiện đường đường chính chính nói chuyện với vị công tử đó đi?"
"Có phải là thiếu gia bị vị khách nào đó mời đi rồi không?" Trầm Hương phát sầu, như vậy thì làm sao gặp nhau, "nếu không thì cô nương đợi một chút, nói không chừng thiếu gia rất nhanh sẽ quay lại."
Nàng ta kéo Kỷ Dao tới cửa động núi giả ở phía sau, để ẩn nấp.
Ai ngờ Kỷ Dao vừa đi tới đó, một cánh tay đột nhiên giơ ra đem nàng ôm vào lòng, nhỏ giọng nói: " Gặp mặt ai? Kỷ cô nương gấp gáp muốn gả ra ngoài như vậy?"
Giọng nói dễ nghe, lại mang theo chút tà khí, Kỷ Dao vừa nghe đã biết là ai, vội vàng giãy dụa, đồng thời trách mắng: "Tam điện hạ, đây là Tạ phủ, xin ngài tự trọng!"
Phụ tử Tạ Tri Thận đều là trọng thần trong triều, Thái tử Tống Diệm tới chúc mừng, nên hắn ta liền tới cùng, đương nhiên nguyên nhân chủ yếu vẫn là hắn ta nhớ thương Kỷ Dao.
Lần trước bị Tống Diệm ngăn cản, hắn ta vẫn còn chưa tận hứng đâu, kết quả hiện tại lại bị hắn ta phát hiện ra, Kỷ Dao cư nhiên muốn mắc nối quan hệ với Từ Lang.
Từ Lang này dù có tài tới mức nào đi chăng nữa, thì địa vị cũng không thể so sánh với Dương Thiệu và Tống Vân chứ?
"Kỷ cô nương, ngươi đừng giãy dụa nữa, càng giãy dụa ta càng không thể kiềm chế bản thân mình, vạn nhất làm ngươi bị thương, đợi đến khi Phụ hoàng hỏi tới, ta liền nhân cơ hội xin Phụ hoàng ban hôn." Tống Thụy nhàn nhạt nói, nhưng lại dọa Kỷ Dao chết khiếp, nếu như bọn họ bị người khác phát hiện ra tình cảnh hiện tại, thực sự là có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Nàng lấy lại tinh thần: "Tam điện hạ, người rốt cuộc muốn thế nào? Xin hãy nói thẳng."
Tiểu cô nương ngẩng đầu, một đôi mắt long lanh như sao, câu hồn đoạt phách, Tống Thụy cùng nàng đối mắt, đột nhiên trái tim run lên, cánh tay bất giác ôm chặt hơn.
Thực đúng là càng lớn càng xinh đẹp.
"Bổn Vương muốn hỏi ngươi, vì sao không nguyện ý gả cho Nhị hoàng huynh? Còn có Dương đô đốc...."
Vấn đề gì vậy trời!
Kỷ Dao ngơ ngác, nàng chọn ai không chọn ai thì có liên quan gì tới hắn ta? Vì sao nàng phải nói cho hắn ta biết?
"E rằng cái này không liên quan gì tới Tam điện hạ đi."
"Đúng là không liên quan, nhưng Nhị hoàng huynh và ta huyết mạch tương liên, ta thấy tiếc thay cho huynh ấy, nếu như Kỷ cô nương không nói ra một lí do thích đáng, bổn Vương sẽ không buông tay."
Huyết mạch tương liên, cái cớ này mà cũng nói ra miệng được, Kỷ Dao gấp gáp muốn tránh thoát khỏi hắn ta, nhỏ giọng nói: "Bởi vì ta không thích Sở vương Điện hạ, ta cũng không thích làm Vương phi, có được không?"
"Đối với Dương Thiệu cũng là như vậy sao?"
"Đúng, ta đều không thích, cho nên không tiện miễn cưỡng, cho dù bọn họ xuất thân cao đến đâu đi chăng nữa." Thực ra nguyên nhân từ chối hai người đó rất phức tạp, căn bản là không thể nói rõ ràng, Kỷ Dao động động cổ tay, "Tam điện hạ đã biết được nguyên nhân rồi, có thể buông tay ra được chưa?"
Nếu như là sự thật, thì nàng đúng là cực kì có cốt khí, hai người đó tùy tiện lấy một người ra cũng đều là rể hiền được bao nhiêu cô nương trong Kinh thành thiết tha mơ ước, Tống Thụy cúi đầu hỏi: "Vậy Kỷ cô nương thích dạng nam nhân như thế nào?"
"Tam điện hạ..." lông mi Kỷ Dao rung động, "ta đã trả lời câu hỏi trước của Điện hạ rồi, xin người buông ta ra."
Tống Thụy chẳng thèm nghe theo, Trầm Hương thấy vậy thì gấp gáp, vội vàng đi bẩm báo Tạ Minh Kha.
Đó là Hoàng tử, nàng ta không dám xông tới trước mặt Hoàng tử đâu!
Mộc Hương thấy chủ tử bị chế trụ, nhỏ giọng nói: "Tam điện hạ, cô nương là đi gặp Tạ đại nhân, người mau thả cô nương ra."
"Đợi nàng trả lời rồi, bản Vương tự nhiên sẽ thả."
Tống Thụy này thực sự là trứng thối, ép hỏi cái này, nàng căn bản không biết nên trả lời như thế nào! Đột nhiên nghe thấy phía trước hình như có tiếng nói chuyện, sợ bị người khác nhìn thấy, tay trái Kỷ Dao lén lún thò ra sau đầu mò được cây trâm vàng, rút xuống dùng sức đâm vào cánh tay Tống Thụy.
hắn ta bị đau, tay hơi buông lỏng.
Nhân cơ hội, Kỷ Dao vội vàng thoát ra, chạy ra bên ngoài.
Bởi vì quá vội, nên đụng phải lồng ngực một người ở trước cửa động.
Thấy nàng sắp ngã trên đất, người đó giơ tay ra đỡ lấy, ôn nhu nói: "Xin lỗi, ta không chú ý... cô nương không sao chứ?"
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tinh xảo như nữ tử vậy, lông mày tựa núi xa, đôi mắt hẹp dài, đồng tử màu hổ phách trong trẻo ôn nhu, có thể làm người ta ngay lập tức hãm sâu vào trong đôi mắt ấy.
hắn ta lớn lên... thật đẹp mắt, đây là ấn tượng đầu tiên của Kỷ Dao.
Nam nhân cũng đang nhìn nàng.
Tiểu cô nương mặt như mỹ ngọc, đôi mắt như thu thủy, eo nhỏ nhắn đang dựa vào cánh tay hắn ta, cảm thấy mềm mại nói không nên lời, hắn ta đột nhiên cười: "cô nương là Kỷ nhị cô nương đúng không?"
Nghe Tạ Minh Kha nói, Tạ thiếu phu nhân có một muội muội rất xinh đẹp, rất đáng yêu.
Kỷ Dao không kịp phản ứng, chỉ nghe thấy tiếng gọi của Tạ Minh Kha từ sau truyền tới: "Hoài Cẩn...."
Nàng quay đầu lại nhìn, chính diện đối diện một đôi mắt tối đen như mực.
Đó không phải mắt Tạ Minh Kha, mà là Dương Thiệu, hắn đang đứng sóng vai bên cạnh Tạ Minh Kha, chỉ là ánh mắt của hắn trầm tĩnh như vậy, không hề gợn sóng chút nào.