Phu Quân Trước Của Ta Là Quyền Thần

Chương 71



Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

Nàng từng ở đây hai năm, có chỗ nào mà không quen thuộc, đối với kết cấu trong viện tự nhiên là vừa ý, nhưng Dương Thiệu rõ ràng có ý khác.

hắn là đang hỏi nàng có muốn làm phu nhân Hầu phủ hay không.

Giờ khắc đó, trái tim thả lỏng của Kỷ Dao đột nhiên co rúm lại, đối diện đôi mắt chứa ý cười của nam nhân, nàng nói cho có lệ: " Đầm nước không kể nông sâu, chỉ cần có rồng là linh, viện tử có tốt hay không không phải căn cứ vào mức độ rộng lớn, Hầu gia là nói cái này hay sao?"

Miệng lưỡi ngược lại rất lanh lợi, Dương Thiệu cười nhạt: "Chính xác, cho dù là phòng ốc diện tích cực nhỏ, chỉ cần có nàng ở đó thì đều là thập toàn tập mỹ.

Mỗi lần nàng ám thị, hắn đều không hề tức giận, sao đột nhiên hắn trở nên tốt như vậy? Kỷ Dao buông mắt suy nghĩ, hình như không giống người trước đây một chút nào, Dương Thiệu trước đây sẽ tức giận, mà Dương Thiệu của kiếp trước không hề tức giận, lần duy nhất hắn tức giận, cho đến tận bây giờ nàng vẫn chưa hiểu rõ nguyên do là gì.

Khi trở về nhà, Liêu thị hỏi: "Thế nào, có nhận ngân lượng của con không?"

"Nhận rồi."

"Nhận là tốt, tránh cho nợ nhân tình..." Liêu thị do dự trong chốc lát, "ngài ấy còn nói gì nữa không?"

"không hề." Kỷ Dao hồi đáp.

Liêu thị không tin: "Ngài ấy thực sự không nói muốn cưới con?"

Mẫu thân vẫn là nhìn ra được, Kỷ Dao mím môi.

"Ta đã nói rồi mà, con còn giấu giấu diếm diếm, con giấu nổi sao? Giả sử nếu muốn cưới con, nhất định sẽ có hành động, tới lúc đó không phải là ta vẫn biết được hay sao?" Liêu thị nghiêng người tới phía trước, "con không đáp ứng đúng không?"

"không có."

Liêu thị rất vừa lòng, lần này nữ nhi tương đối nghe lời. Nhưng bà có chút mâu thuẫn, dù sao điều kiện của Dương Thiệu rất tốt, nếu như ngài ấy thật lòng muốn cưới, rất khó để cự tuyệt, nữ nhi gả tới đó chính là phu nhân Hầu gia, còn là phu nhân Đô đốc nữa.

sự mê hoặc không hề nhỏ.

"Ngài có giải thích chuyện lần trước với con không?" Liêu thị lại hỏi.

Kỷ Dao cau mày: "Nương, người hỏi làm gì? Con đều nói là không gấp gáp muốn gả ra ngoài rồi."

"Con đứa trẻ này, càng ngày càng tùy hứng, con sắp mười sáu rồi, nếu thực sự nghe cha con, chắc chắn sẽ bỏ lỡ cơ hội." Liêu thị vỗ vỗ cánh tay nữ nhi, "nói cho nương nghe thì có làm sao, nương còn có thể bức ép con sao?"

"không muốn nói." Kỷ Dao đứng lên rời đi.

Liêu thị đau đầu.

Bà cảm thấy Kỷ Dao lại trở về thời điểm vô cùng tùy hứng lúc trước rồi... khi mười ba tuổi thì ngoan một chút, đến nay cập kê rồi lại không ngoan nữa.

Mà trên thực tế, Kỷ Dao cũng không biết trả lời như thế nào.

Dường như tất cả mọi chuyện đều quá thuận lợi, lần trước Thái phu nhân có thay đổi nhận định với nàng, hung thủ cũng không còn ở Hầu phủ, Dương Thiệu trở nên rất ôn nhu, rất thấu hiểu lòng người, nhưng chính vì như vậy, nàng mới cảm thấy bất an.

Bởi vì nàng vẫn chưa sinh ra tâm tư muốn lập tức gả cho Dương Thiệu!

Có lẽ, nàng căn bản không thích Dương Thiệu đi?

Nhưng ngày đó khi nghe thấy hắn nói với Tạ Minh Kha không muốn gặp nàng, nàng rõ ràng cảm thấy rất khó chịu. Khi hắn dừng trước màn kiệu ngày hôm đó, trái tim nàng thắt lại.

hiện tại, hắn đối tốt với nàng như vậy, nhưng nàng vẫn không muốn gả, nàng chỉ là không nhẫn tâm cự tuyệt.

Kỷ Dao thầm nghĩ, có phải nàng vẫn xấu xa như vậy hay không? Giống như kiếp trước... hoặc là, nàng vẫn là nên cự tuyệt Dương Thiệu.

Nàng không thể giống như kiếp trước nữa, rõ ràng không thích nhưng vẫn gả cho hắn, làm lỡ dở hắn một đời.

Kỷ Dao hạ quyết tâm, dao sắc chặt đay rối.

........

Tống Diệm ở Ngự thư phòng đề cập tới ôn dịch ở Thương Châu với Hoàng thượng.

"Nhi thần có nghe nói ôn dịch hoành hành, lan tới chỗ nào, liền đoạt đi vô số tính mạng ở chỗ đó, nhi thần muốn dẫn Thái y đi cứu trị bách tính, trấn an lòng người, thỉnh Phụ hoàng phê chuẩn!"

Hoàng thượng dựa vào ghế, đôi mắt vốn đang híp lại đột nhiên trừng lớn: "Con nói cái gì, Diệm nhi?"

"Nhi thần muốn đi Thương Châu."

" Con có biết ôn dịch là gì không?" Lúc trước có quan viên bẩm báo, nói Vu huyện ở Thương Châu xuất hiện ôn dịch, ông đã lệnh cho Tri phủ Thương Châu trợ giúp, Hoàng thượng cau mày, "bệnh này nếu bị truyền nhiễm không dễ điều trị."

"không, Phụ hoàng, nhi thần hỏi qua Kim thái y, thì ra Kim thái y vẫn ngầm nghiên cứu phương thuốc đối phó bệnh dịch, đến nay đã có chút hiệu quả. Nhi thần tin rằng, nhi thần mang Kim thái y đi tới đó, nhất định có thể ngăn chặn tai họa này, để bách tích cảm tạ ân đức của Phụ hoàng."

Loại địa phương đó, người khác tránh còn không kịp, hắn ta cư nhiên lại có dũng khí như vậy, Hoàng thượng vô cùng kinh ngạc, trầm ngâm chốc lát: "Con thực sự đã suy nghĩ kỹ rồi?"

"Vâng, Phụ hoàng, nếu như Phụ hoàng đồng ý, ngày mai nhi thần lập tức xuất kinh, bởi vì bách tính Thương Châu e rằng không đợi được nữa."

Hoàng thượng nhìn Tống Diệm chăm chú: " Diệm nhi, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, càng không cần phải nói tới ý chỉ của Trẫm."

Tống Diệm trịnh trọng nói: "Phụ hoàng, nhi thần không hối hận!"

Hoàng thượng cũng có ý thử hắn ta, đổi sang triệu Kim thái y tới hỏi, sau đó vung ngự bút, lệnh cho Tống Diệm tới Thương Châu cứu trị bách tính, bảo vệ an bình vùng đất đó."

Tin tức truyền ra ngoài, Hoàng thái hậu suýt nữa thì tức chết, bà ta cảm thấy tôn tử này ngốc rồi, chiêu gọi Tống Diệm tới quỳ gối dập đầu mắng cho một trận, nhưng thánh chỉ không thể trái, không thể không đi, ngược lại là Kiều An ôm nhi tử Hàn nhi, yên yên tĩnh tĩnh nhìn Tống Diệm cười.

Thái tử điện hạ của nàng ta dũng cảm biết bao, nhân từ biết bao, mặc dù nàng ta lo lắng, nhưng ngày càng thích hắn hơn.

Tống Diệm ôm hai mẫu tử Kiều An vào lòng, hôn lên trán Kiều An.

Ngày hắn ta xuất hành, đám người Tống Vân tới cửa cung đưa tiễn.

Tống Thụy cảm thấy đại ca này đúng là liều mạng, chính là muốn cầu quý phú trong nguy hiểm, hắn ta là không cần mạng nữa đây mà, cư nhiên dám làm loại chuyện này, ôm quyền nói: "Đại hoàng huynh, huynh bảo trọng!"

Tống Diệm cười: "Ta đương nhiên sẽ bảo trọng, ngày khác gặp mặt."

Nam tử trẻ tuổi mặc y bào mặc huyền, cả người đều đắm mình trong ánh nắng mặt trời, Tống Vân nhìn hắn ta, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn.

Gần đây bản thân Tống Vân rơi vào nữ nhi tình trường, buồn bực không vui, nhưng ngược lại Tống Diệm giống như thoát thai hoán cốt, hai người so sánh, Tống Vân thấy mình thực sự kém cỏi. Chẳng trách Phụ hoàng không để cho mình ngồi lên vị trí Thái tử, mình hẳn là nên tiến bộ hơn chút nữa.

"Đại hoàng huynh, ôn dịch hung hiểm, "từ mũi miệng thâm nhập vào", huynh nhất định đừng dính phải, đặc biệt là khi thân thể không thoải mái nhất định phải tránh xa." Tống Vân dặn dò.

Lời này Kim thái y cũng từng nói qua, Tống Diệm đột nhiên cảm thấy Nhị đệ làm người cũng không tệ lắm.

Hồi tưởng lại trước đây, thực ra từ đầu tới cuối Tống Vân đều không hề chủ động đối phó hắn, đều do bản thân hắn bị mỡ heo che mất tim, cứ nhất định phải đi chọc Tống Vân, mới dẫn tới thất bại. Tống Diệm thầm lắc đầu, mỉm cười nói: "Đa tạ Nhị đệ nhắc nhở, ta không ở trong Kinh thành, còn mong đệ chăm sóc cho Phụ hoàng."

"Vâng, nhất định sẽ, huynh yên tâm."

Tống Diệm cáo biệt với đệ đệ khác, cưỡi ngựa rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn ta, Tống Thụy nói: "Khó có khi đại ca rời đi, nhị ca, hiện nay là thời cơ tốt nhất."

Cái gì mà thời cơ tốt, lẽ nào muốn tạo phản sao? Phụ thân đang nhiễm bệnh, từ trước tới nay Tống Vân không hề cho rằng mình là đại thiện nhân, nhưng hắn ta tuyệt đối không làm loạn thần tặc tử!

hắn không thèm để ý, quay người rời đi.

Tống Thụy nhíu mày, thầm nghĩ, cũng không biết Tống Diệm có thể bình an trở về hay không, nếu như hắn ta trở về, có phải là sẽ ngồi vững chắc trên bảo tọa Thái tử hay không?

Ánh mắt Tống Thụy chớp sáng, nhỏ giọng nói với tâm phúc mấy câu.

Nghe nói Tống Diệm đã ra xuất hành, Dương Thiệu đứng trước cửa sổ nhìn ra phương xa, một lúc lâu không nói gì.

Nửa ngày sau mới quay người nói với Hứa Như Nam: "Ngươi dẫn theo mấy người âm thầm bảo hộ Thái tử."

hắn không cho phép chuyện này thất bại.

"Vâng."

"Chọn tám người thân thủ tốt một chút, đừng để Thái tử phát hiện ra," Dương Thiệu nói, "cũng đừng để cho bất kì người nào phát hiện ra."

"Tuân lệnh." Hứa Như Nam lĩnh mệnh.

Thái tử đi Thương Châu chữa trị ôn dịch, triều đình và dân gian đều bị kinh động, đó dù sao cũng là Trữ quân, nhưng Hoàng thượng cư nhiên đồng ý rồi.

một số người nói đây là vì khảo nghiệm Thái tử, có một số người nói là Hoàng thượng long ân, có một số người âm thầm phỏng đoán, đoán rằng Hoàng thượng không muốn để cho Thái tử sống, mọi người thi nhau nghị luận, khi Kỷ gia quây quần ăn cơm, cũng không tránh khỏi nhắc tới chuyện này.

"Bất kể ra sao, Thái tử vẫn là rất dũng cảm." Kỷ Đình Nguyên thậm chí còn cảm thấy bội phục.

"Ta thấy Hoàng thượng này cũng thật nhẫn tâm." Liêu thị lắc đầu, "ta chính là không nỡ, đây là ôn dịch đấy, vạn nhất có chuyện gì...."

"Có Thái y ở đó, sợ cái gì?" Kỷ Chương nói, "nam nhi chí tại bốn phương."

Lúc nào cũng là câu này, Liêu thị cảm thấy buồn cười.

Duy chỉ có Kỷ Dao không nói gì, nàng đang nghĩ tới nét chữ trên giấy tuyên thành ngày đó trên bàn Dương Thiệu, chính là chữ "ôn dịch", cho nên chuyện này là kết quả sau khi hắn thương lượng với Thái tử, hay là... bất kể như thế nào, Thái tử của kiếp này thực sự là khiến người ta nhìn với cặp mắt khác.

Bốn người dùng xong ngọ thiện, Chu ma ma mang tới một tấm thiệp: "Từ lão gia mời lão gia phu nhân, cô nương công tử tới Trà trang tứ quý (tứ quý ở đây là có nghĩa là bốn quý trong năm) uống trà, nói nếu như bận việc, có thể đổi sang ngày hưu mộc lần sau."

"Đương nhiên phải đi." Liêu thị ánh mắt phát sáng, Từ Lang này bà vốn dĩ rất coi trọng, hiện nay Từ phu nhân cho mời, vậy chỉ có một ý nghĩa duy nhất, Từ Lang khẳng định cảm thấy nữ nhi không tệ, bẩm báo với người nhà.

"Nhanh, Dao Dao, đi trang điểm một chút." Liêu thị thúc giục.

Kỷ Dao ngơ ngác.

"Đứa trẻ này còn ngốc cái gì?" Liêu thị nói, "đều mời như vậy rồi, con còn muốn làm ra vẻ? Bản thân con tự nói muốn nhìn xem mấy lần nữa, hiện nay không phải chính là cơ hội hay sao?" Sợ nữ nhi không nghe lời, bà liên tục bảo đảm, "nương không ép con thành thân, chỉ là đi tới đó xem xem."

Cũng được, nếu đã quyết định rồi, nàng không nên nghĩ tới cái khác nữa, hoặc là Từ Lang mới là người thích hợp với nàng.

Kỷ Dao tới sương phòng vẽ mày thay đổi y phục.

Lúc đi ra, mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, Liêu thị đặc biệt cao hứng: "Sớm nên như thế này, nhìn xem, ai có thể so được với con?"

Kỷ Đình Nguyên nhìn muội muội, nhịn không được càng đồng tình Dương Thiệu.

Muội muội như vậy, Từ Lang nhìn thấy, sẽ càng yêu thích hơn đi?

Kỷ Chương cười: "đi thôi, cũng nhờ phúc cô gia, mới có thể đi uống trà cùng Từ lão gia, Từ lão gia này không dễ mời người khác đâu."

Bốn người vừa nói vừa đi tới cửa thùy hoa.

Trà trang tứ quý là nơi vui chơi giải trí chỉ xếp sau Vân hòa cư, cảnh sắc phủ đệ thanh lịch tao nhã, nhưng lại rất thú vị, trồng các loại cây phong, tử đằng, chuối tây, mang một phong cách riêng.

Lúc này đã qua tháng năm, thời tiết bắt đầu nóng bức, dọc theo đường đi chỉ nghe thấy tiếng ve kêu, chim kêu không ngừng.

Tiểu nhị dẫn bọn họ tới nhã gian.

Vừa tới cửa, liền cảm thấy mát mẻ, nhìn vào bên trong, bên trái đặt một đỉnh băng cực lớn, khí mát phát ra từ chỗ đó.

Đám người Từ lão gia Từ phu nhân tiến tới đón.

"đã sớm muốn uống trà cùng Kỷ đại nhân rồi, nhưng nghe nói Kỷ đại nhân bận rộn công vụ, không thể phân thân." Từ lão gia nắm tay Kỷ Chương, "lần trước Hoàng thượng tán thưởng đại nhân chính trực công minh, quả thật là tấm gương mẫu mực."

Kỷ Chương hơi đỏ mặt: "Nào có, nào có, Từ đại nhân khen trật rồi, bản lĩnh của ta so với ngài thì không đáng để nhắc tới!"

"Mời ngồi, mời ngồi." Từ lão gia cười.

Từ phu nhân cũng tới tiếp đãi Liêu thị: "không biết có quấy rầy hay không? Ta vốn muốn đưa thiệp mời trước một ngày vào lần hưu mộc sau, nhưng lão gia lại vội, ông ấy ấy à, có chuyện là không gác đến ngày hôm sau được."

"May mà phu nhân cho mời, nhà chúng ta cũng nhàn rỗi, hôm nay không có chuyện gì." Liêu thị kéo Kỷ Dao tới, "mau gặp qua phu nhân."

"Phu nhân hảo." Kỷ Dao tiến lên thỉnh an.

Tư thái hành lễ của tiểu cô nương rất đoan chính, lúc đứng lưng thẳng tắp, vừa nhìn liền biết gia giáo không tệ, lại nhìn khuôn mặt nàng, xinh đẹp giống như hoa thược dược trong viện tử, Từ phu nhân liền cười: "Ngày đó tới Tạ phủ uống rượu đầy tháng, người quá đông không được nhìn thấy, thật đúng là hối hận, tiểu cô nương xinh đẹp như thế này, sớm gặp tốt biết bao!"

Từ phu nhân thật biết nói chuyện, Liêu thị cười nói: "Ôi chao, còn không phải sao, ta cũng rất hối hận, nhưng ta và Từ công tử có duyên, cư nhiên gặp được nhau ở tửu trang."

"Gặp qua phu nhân." Từ Lang cũng tiến lên hành lễ, "ngày đó rời đi trước, cũng chưa kịp cáo biệt với mọi người, thất lễ."

Ắt hẳn là do uống say, Kỷ Dao thầm nghĩ, tửu lượng của Từ Lang cũng rất thấp, không biết ngày hôm đó có mang theo đá điểm thương hay không.

Khóe miệng nàng dương lên.

trên khuôn mặt có loại cảm giác tinh nghịch, Từ Lang nhìn nàng một cái, khóe miệng cũng cong lên.

Kỷ Dao là tiểu cô nương xinh đẹp nhất hắn ta từng gặp.

Mặc dù không thừa nhận bản thân mình háo sắc, nhưng lòng yêu thích cái đẹp thì ai cũng có, Kỷ Dao lại đáng yêu như vậy, gia thế cũng không tệ, hắn ta không có lí do gì để không nguyện ý.

Ánh mắt nam nhân thẳng thắn, Kỷ Dao ngược lại bị hắn ta nhìn tới mức có chút đỏ mặt.

nói ra thì, kiếp trước nàng chưa từng gặp qua Từ Lang, hiện nay nghĩ lại có lẽ là trong sách chưa từng nhắc tới Từ Lang này là vai diễn gì, hắn ta là người tự do sống trong thế giới này.

Từ gia cũng vậy, chắc là vẫn luôn yên yên ổn ổn.

Thấy biểu tình của nhi tử, Từ phu nhân thầm nghĩ, từ cổ anh hùng khó qua ải mỹ nhân, bà cười nói: "Trong phòng cũng không có ý tứ, ra thủy đình bên ngoài đi dạo một chút hay hơn." nói với Liêu thị, "bên đó mát mẻ, ba mặt đều là nước."

"Vậy thì đương nhiên phải đi."

trên đường, Từ phu nhân nhìn bóng lưng của Từ Lang và Kỷ Dao đi ở phía trước: "Ta có hai nhi tử, đại nhi tử ở Thành Châu xa xôi, trong nhà chỉ còn lại Lang nhi, vẫn luôn muốn có một nữ nhi, có điều có con dâu cũng như vậy cả thôi."

Liêu thị mím môi cười: "Từ công tử tướng mạo phong thái bậc này, muốn cưới thực sự quá dễ dàng."

Nhi tử được khen, Từ phu nhân đại để cũng hiểu được ý của Liêu thị.

Đợi quen thuộc hơn một chút, nếu như Kỷ Dao thực sự không tệ, tự nhiên sẽ tới đề thân.

Thủy đình xây dựng trên hồ nước, ba mặt quả nhiên được bao bọc bởi nước, một mặt trồng hoa sen, đã có nụ hoa, có rất nhiều chuồn chuồn bay tới bay lui. Còn có một mặt nuôi rất nhiều cá chép, thấy có người đến, đều vây tới, màu đỏ màu vàng, rất đẹp mắt.

Liêu thị khen không dứt lời.

Kỷ Dao nhìn thấy cũng rất thích, đang muốn dựa vào lan can, Từ Lang ở phía trước đột nhiên đi tới, đưa cho nàng một nắm thức ăn cho cá: "cho chúng nó ăn xem xem."

"Từ đâu vậy?" Kỷ Dao kinh ngạc, "cái này công tử cũng tùy thân mang theo sao?"

Từ Lang mỉm cười: "Đây là điểm tâm, tuyết hoa bánh, ép vụn liền thành thức ăn cho cá, bởi vì không dầu mỡ cá ăn vào không sao."

Kỷ Dao nâng tay lên ngửi.

Mùi vị nhàn nhạt.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt nàng, có loại cảm giác làn da trắng tới mức trong suốt, Từ Lang nhìn nàng chăm chú hỏi: "cho ăn đi."

Kỷ Dao đem thức ăn cho cá ném xuống, cá chép lập tức bơi tới quậy lên bọt nước.

Cùng lúc đó, Dương Thiệu vừa mới trở về phủ.

Trần Tố nhận được tin tức, trong lòng thấp thỏm bất an.

Dương Thiệu đem ngoại bào cởi ra, liếc nhìn hắn ta một cái: "Chuyện gì?"

"Cái này..." Trần Tố bất chấp khó khăn nói, "không phải trước đây Hầu gia phái người nhìn Kỷ gia chằm chằm hay sao?"

"Làm sao, Kỷ gia xảy ra chuyện rồi?"

"không phải, là ngày hôm nay Từ gia phát thiệp mời, Kỷ gia đều tới Trà trang tứ quý làm khách rồi."

Cánh tay cởi ngọc đái của Dương Thiệu ngừng lại: "Từ gia nào? Từ gia của Từ Lang sao?"

hắn lạnh giọng nói.

Trần Tố đáp: "Vâng."

Chỉ nghe thấy tiếp cốp một cái, Dương Thiệu khóa chặt ngọc đái, lấy một ngoại bào sạch sẽ từ trong tủ y phục ra mặc vào, ngay sau đó liền đi ra ngoài.

Trần Tố đi theo sau: "Hầu gia, ngài muốn đi đâu."

"Trà trang tứ quý." Dương Thiệu ngồi xe ngựa, "lập tức đi."

Trần Tố cũng vội lên lưng ngựa đi theo.

Đợi lúc đi tới cổng trà trang, xe ngựa dừng lại.

Cũng không biết bọn họ đang ở chỗ nào, Dương Thiệu sai Trần Tố đi thăm dò, bản thân hắn đi tới nhã gian uống một chén trà trước.

Trà trang tứ quý rất lớn, tổng cộng có năm tầng, tầng dưới ngoại trừ chỗ uống trà, còn có mấy sân nhỏ độc lập, cảnh sắc trong đình như lâm viên Giang Nam, mỗi một nơi đều rất độc đáo, ở bên ngoài là thủy đình, để cho người uống trà vui thú cho cá ăn.

Trần Tố đi một lượt liền phát hiện ra người, lập tức bẩm báo Dương Thiệu.

Lúc này Kỷ Dao đang cho cá ăn, vỗ vỗ lòng bàn tay, thức ăn vụn rơi xuống, dẫn tới đàn cá truy đuổi.

Từ Lang đưa tới một chiếc khăn tay: "Lau tay đi, vẫn là có chút dầu."

Từ đầu tới cuối hắn ta đều rất ôn hòa, Kỷ Dao thầm nghĩ không giống Dương Thiệu, hắn lúc tốt lúc xấu, kể từ khi nàng quen biết hắn, liền có chút thay đổi thất thường, giống như mây mù làm cho người ta không thể nhìn rõ.

Kỷ Dao lắc lắc đầu, tại sao lại nghĩ tới hắn rồi.

Kỷ Dao không nhận khăn tay: "không nên làm bẩn khăn của công tử." Nàng vẫn là nên dùng khăn tay của mình đi.

Từ Lang cũng không để ý, thu khăn tay vào trong tay áo.

Hai người ở bên bờ đối diện, Dương Thiệu nhìn không rõ lắm, nhưng thân hình mặc y phục màu đỏ anh đào của tiểu cô nương kia, lại vô cùng thân thuộc.

hắn đứng dưới một gốc cây, đứng im bất động.

"Hầu gia, chỉ là uống trà, chắc sẽ không có chuyện gì đâu."

"sẽ không có chuyện gì? Từ gia kia đang yên đang lành lại mời bọn họ, rõ ràng là dự định đề thân." Nhưng hắn không để ý tới cách làm của Từ gia, hắn chỉ để ý Kỷ Dao.

hắn đã đem những việc nên làm, có thể làm, nên giả bộ đều làm hết rồi, nếu như Kỷ Dao vẫn không nguyện ý... hắn sẽ không hạ thủ lưu tình đối với nàng nữa.

Nam nhân vận sức chờ phát động, giống như một con báo săn đang ẩn nấp.

Trần Tố âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng có xảy ra chuyện!

Bọn họ ngồi trong thủy đình, Từ phu nhân có ý tạo cơ hội cho nhi tử, bởi vì bình thường không hề gặp mặt, làm sao có thể hiểu nhau?

Từ phu nhân nói: "Vừa rồi ta có nghe phu nhân nói, Kỷ cô nương biết vẽ tranh, cũng biết phẩm tranh, không bằng mấy đứa đi tới Nhã hương uyển của trà trang vẽ tranh, ở đó cái gì cũng có."

Từ Lang cười nói: " Được."

Có Kỷ Đình Nguyên đồng hành, cũng không trái với thông lệ.

Ba người đi tới Nhã hương uyển.

Bốn phía trang hoàng vô cùng tao nhã, trong đình viện có rất nhiều hoa lan, Kỷ Dao nhận ra có mấy loài rất khó trồng.

Từ Lang để ý thấy ánh mắt của nàng, giới thiệu chủng loại của hoa lan.

Kỷ Đình Nguyên cười: "Từ công tử thực sự là kiến thức rộng rãi."

"Khiến huynh chê cười rồi, ta thấy Kỷ cô nương chắc là cũng nhận ra..." Từ Lang nói, "nếu không cũng sẽ không nhìn tỉ mỉ như vậy."

Người này thực sự rất thông minh, Kỷ Dao thầm nghĩ, nàng chỉ là nhìn một chút liền bị phát hiện.

Ba người đi tới một trong những gian của Nhã hương uyển.

Quả nhiên đầy đủ giấy bút nghiên mực.

Từ Lang nói: "Kỷ cô nương thích vẽ cái gì? Học vẽ từ ai?"

"Học từ tỷ tỷ, nếu nói ra thì cũng chỉ biết một hai mà thôi," Kỷ Dao có chút ngại ngùng, "tỷ tỷ vẽ mới là tuyệt diệu." Nhìn Từ Lang, "ta vẫn là nhìn Từ công tử vẽ tranh thôi." Nàng thầm nghĩ, đều do nương nói linh tinh, cứ nhất định nói nàng biết vẽ tranh, biết phẩm tranh, chút hiểu biết da lông của nàng nào dám thể hiện trước mặt tài tử.

Từ Lang cười cười: "Vẽ tranh coi trọng ý cảnh, cũng không cần phải quá tinh thông, hơn nữa, bản thân mình vui là được." hắn ta chọn bút lông cho Kỷ Dao, "bình thường cô nương vẽ cái gì?"

hắn ta tiếp tục khuyên giải, Kỷ Dao nói: "Vẽ tranh hoa cỏ."

Kỷ Đình Nguyên cười: "Như muội cũng được gọi là vẽ tranh hoa cỏ?"

Sao ca ca lại như vậy, bản thân nàng đã tự giễu rồi, ca ca cư nhiên còn giẫm thêm một chân, Kỷ Dao cắn môi.

Bộ dáng hơi ảo não của tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu, cánh môi vốn đã đỏ bị nàng cắn ra một vết hằn hình răng, nhưng rất nhanh liền biến mất.

Dương Thiệu nghiêng người qua cửa sổ, có loại cảm giác muốn nhét Kỷ Dao vào trong túi.

Khó trách kiếp trước Tạ Minh Thiều khăng khăng muốn đoạt nàng tới tay mới thôi.

hắn không đi vào, vẫn đang quan sát.

Từ Lang chọn xong bút lông đưa cho nàng, lệnh cho gã sai vặt mài mực.

Kỷ Dao chấm mực, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, nhấc bút bắt đầu vẽ, nàng dự định vẽ một bức hùng ưng đồ.

Kỷ Đình Nguyên thấy nàng động thủ, liền muốn cười.

Vẽ cái khác còn tốt, nếu như vẽ hùng ưng, có khả năng tới cuối cùng sẽ biến thành một con gà, dù sao muội muội còn chưa học tốt, thư pháp của muội muội ngược lại không tệ.

Quả nhiên Kỷ Dao càng vẽ càng lệch.

Dần dần bức tranh có chút không thể miêu tả nổi....

Từ Lang nói: "cô nương chắc đang," hắn ta giơ tay ra, dự định chỉ điểm Kỷ Dao một chút, chính vào lúc này liền nghe thấy giọng nói trầm thấp, "Tán Minh."

Kỷ Đình Nguyên còn chưa kịp phản ứng, tay Kỷ Dao đã run lên, lưu lại vết mực rõ ràng trên giấy.

"Hầu gia?" Kỷ Đình Nguyên quay người, vô cùng ngoài ý muốn, "sao Hầu gia lại ở đây?"

hắn không phải là nên ở trong tửu trang hay sao?

"Vừa rồi gặp một vị bằng hữu." Dương Thiệu sơ lược không nhắc tới, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Dao, "đây là Kỷ cô nương sao?"

"Đúng, Từ lão gia mời chúng ta uống ta, Hầu gia, đây là Từ công tử." Kỷ Đình Nguyên khẽ ho, bây giờ mới nghĩ ra Dương Thiệu thích Kỷ Dao, hơn nữa hôm nay Kỷ Dao là tới gặp mặt Từ Lang, trong lòng hắn ta lại càng thêm đồng tình Dương Thiệu.

"Gặp qua Dương Đô đốc." Từ Lang cười nói, "cho mời không bằng tương ngộ, Dương Đô đốc cũng ngồi xuống uống một chén trà chứ."

hắn ta phân phó gã sai vặt rót trà.

Trà trang tứ quý đều là trà thượng hạng, mùi hương bay vào cánh mũi.

Cảm nhận được ánh mắt ở sau lưng, mặc dù Kỷ Dao không muốn gặp Dương Thiệu ở đây, nhưng không thể không gặp, nàng quay người hành lễ: "Tiểu nữ tử gặp qua Hầu gia."

Dương Thiệu đánh giá nàng một chút, vừa rồi cách quá xa nhìn không rõ, hiện tại nhìn rõ ràng, Kỷ Dao trang điểm vô cùng xinh đẹp.

Lần trước tới Hầu phủ cũng không thấy nàng trang điểm đẹp như thế này.

hắn hơi mỉm cười: "Kỷ cô nương đang làm gì vậy?"

"đang vẽ tranh." Kỷ Dao thầm mong Dương Thiệu rời đi, bởi vì cảm thấy tình cảnh hiện tại thực sự rất kì quái, nhưng lại không tiện mở miệng nói trực tiếp.

"Muội ấy muốn vẽ một hùng ưng, nhưng hiện tại không biết vẽ thành cái gì nữa," Kỷ Đình Nguyên nói, "Hầu gia không cần nhìn đâu."

"Huynh nói như vậy, ta càng muốn xem." Dương Thiệu đặt chén trà xuống, đi tới."

Tới gần, liền ngửi thấy mùi hương trên người nàng, cụp mắt nhìn thấy cần cổ thon dài tuyết trắng của nàng, Dương Thiệu chầm chậm nói: "Kỷ cô nương, thỉnh tiếp tục vẽ."

Kỷ Dao cứng ngắc vẽ mấy nét bút.

So với vừa rồi còn vẽ lệch hơn, khóe miệng Từ Lang cong lên: "Kỷ cô nương, cô nương nên...."

"Nàng nên vẽ như thế này." Dương Thiệu tiến lên nắm lấy tay nàng, điểm bút tại chỗ, "tay nàng quá run, Tạ thiếu phu nhân chưa dạy qua nàng sao?"

Kỷ Dao hoảng loạn tới mức rơi bút.

Nam nhân ngược lại lại nắm rất chặt.

Nàng nghiêng đầu nhìn, sắc mặt hắn vẫn ôn hòa, nhưng ánh sáng trong mắt giống như bị đóng băng, chợt lóe lên rồi biến mất.

Từ Lang không khỏi kinh ngạc, Dương Đô đốc này sao lại hành xử như vậy? đang cảm thấy kì quái, Dương Thiệu đã buông tay ra, nhìn Kỷ Dao đang hơi đỏ mặt: "Kỷ cô nương, vừa rồi bản Hầu vội vàng muốn chỉ điểm, có hơi đường đột, xin thứ lỗi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.