Phu Quân, Xin Chào!

Chương 12: Các cô nương trong phủ



Lý Tử Du vừa mới nghĩ tới đã có nha hoàn báo rằng các cô nương đã đến. Lời vừa dứt liền có năm, sáu cô nương thần thái khác nhau tiến vào. Trừ hai vị đã cập kê mang đồ trang sức giống nhau như đúc, bốn vị cô nương còn lại đều mang trang sức khác nhau nhưng tất cả đều cười khẽ, đặc biệt là vị cô nương nhỏ tuổi nhất còn mang dáng vẻ hoạt bát, thấy Thái phu nhân ngay cả hành lễ cũng không làm, bỏ qua bà vú chạy trực tiếp đến bên người Thái phu nhân: “Tổ mẫu, tổ mẫu, tiểu Thất hôm nay viết chữ được tiên sinh khen ngợi đấy ạ.”

Thái phu nhân khó có khi xuất hiện ánh mắt từ ái: “Tiểu Thất của chúng ta thật giỏi, để phòng bếp làm món thiêu tước lưỡi* tiểu Thất thích nhất được không?”

(*mình cũng chẳng biết món gì =_=)

“Tổ mẫu người thật tốt!”

Các vị cô nương bên cạnh đều khéo léo nhìn tổ tôn hai người khẽ cười nhưng thật ra cố tình bỏ qua Lý Tử Du. Nửa ngày sau Thái phu nhân mới nói: “Gọi các ngươi tới là vì nữ nhi của Tam thúc các ngươi đã trở lại, các ngươi chào hỏi lẫn nhau đi.”

Lý Tử Trân bước lên phía trước lôi kéo tay Lý Tử Du nói: “Tứ muội muội này sáu, bảy năm không gặp, muội đã chịu khổ rồi.”

Lý Tử Du đáp lời: “Tạ đại tỷ quan tâm, muội thật ra sống tốt lắm.”

“Đúng vậy, ta xem Tứ muội muội sắc mặt hồng nhuận thế kia quả thật sống tốt. Đại tỷ à, tỷ đừng động một chút liền cho rằng người khác đang sống khổ sở thế.” Nhị đường tỷ Lý Tử Châu giống như cố ý tranh cãi với đại đường tỷ còn tam đường tỷ Lý Tử Kỳ cùng với Lý Tử Du đều chỉ nhìn lẫn nhau có lễ rồi đi qua một bên, thái độ không mặn không nhạt, không phải chán ghét nhưng cũng tuyệt đối không thân thiện.

Ngũ đường muội Lý Tử Lung thì vừa cười vừa nói: “Tứ tỷ tỷ dáng vẻ thật là đẹp. Muội nghe nói trước kia tam thúc cùng tam thẩm đều đẹp, hiện tại thấy Tứ tỷ tỷ thế này quả nhiên là danh bất hư truyền.”

Lời này nói ra liền khiến Thái phu nhân cảm thấy không thoải mái. Lý Tử Du nghĩ không biết nàng cùng vị ngũ đường muội này có cừu oán hay không, rõ ràng biết Thái phu nhân không thích nhắc tới mẫu thân nàng mà nàng ta còn cố ý gợi ra.

Lục đường muội Lý Tử Cầm tiếp lời: “Ngũ tỷ nói lời này là không đúng rồi. Diện mạo của các trưởng bối đến phiên tiểu bối chúng ta có thể nghị luận được sao? Tứ tỷ tỷ, tỷ đừng nghe tỷ ấy nói bừa, tỷ ấy là người nghĩ sao nói vậy thôi.”

“Cái nha đầu chết tiệt này còn giáo huấn ta cơ đấy.” Lý Tử Lung cười mắng. “Thất muội, muội nói xem bộ dạng Tứ tỷ có phải tốt lắm hay không?

Lý Tử Linh sáu tuổi tò mò nhìn Lý Tử Du rồi vừa ngượng ngùng trốn vào lòng Thái phu nhân vừa nói: “Đẹp ạ!”

“Nhìn xem, ta nói đúng mà phải không?” Lý Tử Lung rất đắc ý – “Thất muội muội sẽ không nói dối đâu. Thất muội muội sao không lại gần đây với Tứ tỷ tỷ. Tỷ ấy ở ngoài trở về nhất định sẽ mang cho muội nhiều thứ tốt đấy.”

“Thật vậy chăng?” Thất cô nương Lý Tử Linh xuống khỏi đùi Thái phu nhân ngửa đầu nhìn Lý Tử Du. “Tứ tỷ tỷ, tỷ thật sự mang cho tiểu Thất thứ tốt sao?”

Lý Tử Du thề rằng Ngũ cô nương chắc chắn cố ý khiến nàng xấu mặt, có lẽ nghĩ rằng nàng từ nông thôn đến sẽ không thể mang theo thứ gì tốt.

Bất quá dọc theo đường đi, Lý Tử Du đã mua nhiều đồ chơi nho nhỏ, nàng tùy tiện lấy ra một món bằng mây tre đưa cho Thất cô nương rồi nói: “Thất muội muội, cái này cho muội.”

Thất cô nương Lý Tử Linh quả nhiên vừa thấy liền thích, bình thường nàng sao có thể tiếp xúc với những thứ thế này cho nên nàng liền hướng Lý Tử Du nói: “Đa tạ Tứ tỷ tỷ. Tứ tỷ tỷ thật tốt, về sau tỷ cho muội cùng tiểu Béo đi chơi cùng nhé.”

Nhị cô nương Lý Tử Châu giải thích: “Tiểu Béo là con chó nhỏ Thất muội nuôi, Thất muội thật thích nó.”

“Tiểu Béo không phải chó đâu, nó là bằng hữu của muội mà.” Thất cô nương tỏ vẻ không vui.

“Được, được, được… Không phải chó thì không phải chó, ta xem Thất muội ngươi có phải có Tứ tỷ rồi liền không thích Nhị tỷ phải không? Nhị tỷ tỷ trước kia làm cho ngươi không biết bao nhiêu đồ chơi đâu.”

“Tiểu Thất cũng thích Nhị tỷ nữa!”

Lời này nói ra liền khiến mọi người bật cười.

Thái phu nhân sai người dẫn Tứ cô nương về chỗ ở, lại nói nam nhân trong phủ về sau cũng sẽ thấy hiện tại không vội. Đại lão gia cùng Nhị lão gia còn có Tứ lão gia đều bận rộn công sự, dù sao cũng không phải chỉ ở vài ngày, mọi người sớm muộn gì cũng sẽ gặp thôi. Buổi tối Thái phu nhân đều cho an bài dùng bữa ở Hỉ Nhạc đường rồi cũng gặp, vậy nên các tỷ muội sẽ gặp lại sau, liền an bài gia nhân đưa Lý Tử Du đi, Hoàng Oanh cùng Họa Mi cũng tự nhiên phải đi theo. Thái phu nhân lại thưởng thêm hai tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà cộng thêm một thô sử bà tử. Lý Tử Du có một bà vú, còn có một tiểu nha đầu hầu bên người như vậy cùng các tỷ muội khác đều giống nhau.

Lý mẫu thấy vậy nói: “Hầu phủ này quả nhiên không phồn vinh như trước kia. Người hầu hạ các cô nương kia cũng thiếu rất nhiều.” Trước kia từng cô nương bên người ít nhất cũng phải có tám nha đầu theo hầu, hiện tại chỉ cần năm.

“Ít người rất tốt.” Lý Tử Du nói.

Hôm nay cùng đám tỷ muội gặp lại, mọi người đều có tâm tư khác nhau, trừ bỏ Lý Tử Linh vẫn mơ hồ, chưa hiểu chuyện nhiều còn vài cô nương khác cũng chẳng thân thiện gì.

Ngũ cô nương Lý Tử Lung biểu hiện rõ ràng như vậy mà nàng ta chỉ so với nàng ít hơn một tuổi, không biết vì sao lại đối nghịch với nàng thế. Còn Nhị cô nương Lý Tử Châu giúp nàng giải vây không biết là có suy tính gì.

Tam đường tỷ lặng yên không một tiếng động, Lục đường muội biểu hiện bình thường còn có chút chính nghĩa. Thật sự là tâm tư khác nhau mà.

Lý Tử Du tắm rửa, thay quần áo xong thì Bạch Vi liền đem tình hình đã hỏi thăm được cho nàng biết. Không thể không nói Bạch Vi xứng với cái danh mật thám, chỉ một thời gian ngắn như thế đã tìm hiểu được nhiều chuyện.

“Nô tỳ thừa dịp đi phòng giặt đồ liền tránh người gác cổng lén nấp một bên nghe lén hai bà tử nói chuyện, cái gì mà Tứ cô nương đã trở lại thì hôn sự của Đại cô nương được giải quyết. Cô nương người nói xem có phải rất kì quái hay không? Chuyện hôn sự của Đại cô nương thế nào lại liên lụy đến ngài chứ?”

Lý mẫu nghe xong sắc mặt trắng bệch. Cô nương đã phân tích cho bà biết mọi chuyện, hiện tại những lời này chẳng phải đã nghiệm chứng lời đoán của cô nương sao? Thái phu nhân cũng quá đáng rồi, sao có thể như vậy chứ? Tốt xấu gì cũng là cháu gái của bà ta, một người là cháu gái thứ xuất, một người thế nhưng là cháu gái con vợ cả cơ mà.

“Cô nương, ngài không thể đáp ứng yêu cầu của Thái phu nhân được. Nữ tử nếu bị hủy hôn thì thanh danh sẽ bị ảnh hưởng đấy.” Lý mẫu nói.

Bạch Vi tuy rằng không hiểu sự tình nhưng cũng nói theo: “Lý mấu nói rất đúng, cô nương, chúng ta không thể để người khác tính kế được!”

“Lý mẫu, nếu Thượng Quan Thanh kia không phải người tốt thì sao? Người còn muốn ta phải tuân thử hôn ước không? Lý mẫu, người biết tính ta mà, ta chẳng thèm để ý mấy thứ thanh danh linh tinh đó, cùng lắm thì chúng ta về nông thôn là được. Hơn nữa thanh danh của ta cũng không tốt như các cô nương trong phủ này. Ta đoán, lão thái thái là muốn làm cho ta cam tâm tình nguyện dâng tặng cuộc hôn nhân này cho đại tỷ mà sau cùng cũng sẽ nói với bên ngoài lúc trước người đính hôn là Đại cô nương. Nói sau đi, chúng ta không cần sốt ruột, quý phủ này nghĩ như thế nhưng Thượng Quan quý phủ thái độ thế nào còn chưa biết. Ta nghĩ mấy ngày nữa người của Thượng Quan phủ cũng sẽ tới đây. Nếu người của Thượng Quan phủ cũng muốn cưới đại tỷ thì chúng ta tranh cãi nữa cũng chẳng ích gì. Lý mẫu chẳng lẽ lại hi vọng ta gả đến một nơi không yêu thích ta? Đến lúc đó chịu thiệt cũng là chúng ta thôi.”

Lý mẫu bị mấy lời của Lý Tử Du làm cho không còn gì để nói. Cô nương nhà mình tính tình thế nào bà thật hiểu được, nếu Thượng Quan phủ kia thật sự muốn kết thân với Đại cô nương, cô nương nhà bà nhất định không theo vào cửa. A di đà Phật, phật chủ phù hộ, chỉ mong sao Thượng Quan phủ không phải hạng ngại bần yêu phú như người ta, mong sao Thượng Quan công tử là người tốt.

Lý Tử Du không cần đoán cũng biết Thượng Quan Thanh này khẳng định là con rể tốt được chọn lựa nếu không cũng sẽ không khiến cho Đại đường tỷ xuân tâm nảy mầm. Nhưng tổ mẫu đại nhân thật sự là một chút cũng không để ý tình cảm tổ tôn, hi sinh nàng vì cháu gái thứ xuất kia à? Chỉ sợ không đơn giản vậy thôi.

Thái phu nhân Kim thị không đơn giản đó hiện tại đang đối diện với bức họa lão Trấn Viễn hầu mà nói: “Khuê nữ của lão tam đã trở về rồi. Dáng vẻ càng ngày càng tốt. Lão gia, người nói thiếp làm vậy có đúng hay không? Tứ nha đầu tướng mạo như thế nếu phối hôn cho tiểu tử Thượng Quan gia kia thì thật đáng tiếc, phải gả cho người cực tốt mới có thể khiến phủ Trấn Viễn hầu chúng ta nâng cao một bước. Không phải là thiếp bất công với Đại a đầu mà là thiếp nghĩ phải tìm cho Tứ nha đầu kia một mối thật tốt. Thiếp có làm sai không? Đương nhiên Trần lão tướng quân bị xét hỏi trảm cả nhà, thiếp vì không muốn liên lụy nhà chúng ta mới phải ép lão Tam hưu con dâu. Nhưng mà lão Tam lại dám ngỗ nghịch với thiếp! Bỏ lại hết thảy liền đi mất, thiếp là mẹ nó mang thai mười tháng đứt ruột đẻ ra mà lại kém hơn một nữ nhân như thế!

Lão gia, người có biết không, thiếp hiện tại vừa nhìn thấy Tứ nha đầu đã nghĩ đến vợ lão Tam, trong lòng thiếp liền hận thấu xương! Người nói thiếp là vì phủ Trấn Viễn hầu mà suy tính cũng được mà nói thiếp là vì tâm tư trả thù cũng được, việc hôn nhân của Tứ nha đầu cùng Thượng Quan gia tuyệt không thể thành! Đại cô nương vừa vặn đến tuổi thành thân, hơn nữa nàng ta cũng biết cách che giấu tâm tình, thiếp nhìn ra được Đại a đầu thực để ý đến tiểu tử Thượng Quan gia, có phải thiếp nên để Đại a đầu tự mình nói ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.