Phu Quân, Xin Chào!

Chương 17-2



“Ngũ cô nương này kiến thức thật hạn hẹp, một chút cũng chẳng thay đổi. Thấy người khác có thứ gì tốt thì nàng ta đều muốn lấy, vì thế mà khiến cho Triệu di nương bị Nhị phu nhân mắng không biết bao nhiêu lần.” Triệu di nương là mẹ ruột của Lý Tử Du, xem ra Ngũ muội này đôi khi thật khiến người khác không biết phải nói sao. .

“Quên đi, đừng nói về Ngũ cô nương nữa. Cô nương à, người mau mau ngủ một lát đi. Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện, cô nương nhìn xem, người gầy không biết bao nhiêu.” Lý mẫu nói.

Lý mẫu dù sao cũng là bà vú của Lý Tử Du, tuy Họa Mi cùng Hoàng Oanh đem bà để vào mắt nhưng hôm nay thân phận Tứ cô nương đã không như trước nữa mà người Tứ cô nương quan tâm nhất cũng là Lý mẫu vì thế hai người cũng không dám tỏ vẻ không tôn trọng.

Bạch Vi nhìn hai người đó đi ra ngoài thì quay sang nói chuyện với Lý mẫu: “Hai người kia bị sao thế chứ? Mấy ngày trước thì bắt làm gì cũng không làm hôm nay lại thay đổi thế. “

“Quên đi, quên đi. Cô nương cũng không tính giữ các nàng lại thì cứ để cho hai người đó hầu hạ một thời gian. .Ngươi cũng phải chú ý đến các nàng một chút miễn cho hai người kia lại làm ra chuyện dọa người.” Lý mẫu nói.

Thái phu nhân Kim thị lại nói chuyện với bức họa của lão Trấn Viễn hầu: “Hôm nay tứ nha đầu đã tiến cung rồi còn nói hoàng thượng vẫn tốt lắm. Hi vọng là thế. Hoàng thượng có tốt thì mới có thể trợ giúp cho tiền đồ sau này của tứ nha đầu được. Chỉ là việc này cũng không chắc chắn được, vạn nhất hoàng thượng trong tương lai xảy ra chuyện gì thì sao đây?

Cho nên thiếp phải chuẩn bị thôi. Lão gia, người hiểu được tâm ý của thiếp đúng không? Phủ Trấn Viễn hầu chúng ta từ lâu đã không còn như trước, thiếp phải giúp lão gia chống đỡ, không thể khiến quý phủ của chúng ta bị hạ thấp thêm nữa. Đáng tiếc hoàng thượng còn nhỏ nếu lớn hơn một chút thì nói không chừng tứ nha đầu sẽ có cơ hội! . Nhưng mà ngoại trừ hoàng thượng thì vẫn còn người khác. Nói không chừng thiếp mưu tính thế này, thái hậu nương nương trong cung còn phải cảm tạ thiếp nữa. Lão gia, người cứ chờ xem, chờ thiếp chấn hưng phủ Trấn Viễn hầu, trở thành thế gia quyền thế nhất kinh thành này!”

Ở chỗ đại phòng, đại phu nhân Tiết thị đích thân kiểm tra sổ sách. Mấy năm nay người ở quý phủ chỉ có thêm chứ chẳng bớt. Nếu như các phòng khác được phân ra riêng thì thật tốt, chỉ là lão thái thái còn ở đây thì chuyện này chẳng thể xảy ra được.

“Mẹ, người tìm con sao?” Tam cô nương Lý Tử Kỳ tiến vào, hỏi.

“Ngồi đi. Con đi gặp Tứ muội muội à?” Đại phu nhân Tiết thị hỏi.

“Vâng.”

Ai, cái nha đầu này, sao tính tình vẫn cứ lạnh lùng thế này? Về sau lập gia đình thì phải làm sao?

“Con không nói chuyện cùng Tứ muội sao?” Tiết thị lại hỏi.

“Tứ muội mệt mỏi nên chúng con chỉ nhìn muội ấy một chút rồi đi.”

Tiết thị khó chịu chẳng nói nên lời. Con bà sao lại khiến người ta không yên lòng vậy chứ? Cái gì cũng chẳng tranh giành, về sau nếu cứ thế này thì sao có thể có được thứ tốt?

“Con sao không nói chuyện với muội ấy nhiều một chút? Con nhìn đại tỷ, nhị tỷ của con đi. . Bọn nó có ai mà không phải mỗi ngày đều đến chỗ Tứ muội con lắc lư múa máy, còn con suốt ngày chỉ ở trong phòng, mẹ nhìn mà lòng nóng hết cả lên.”

“Mẹ, các nàng ấy là có mục đích nên mới phải làm thế. Lòng con vô dục vô cầu, chỉ cần đối xử với Tứ muội có lễ thì muội ấy sẽ không trách con đâu.”

“Có mục đích gì thì cũng là mong tương lai sống tốt. Con chẳng lẽ không muốn sống tốt hơn sao?”

“Con có cha, có mẹ, có ca ca, tẩu tẩu. Mọi người đều là người thân của con, vì con mà suy tính thì con phải lo lắng gì thêm nữa? Các nàng là các nàng, con là con, con không muốn thay đổi!”

Tiết thị bị chính nữ nhi nhà mình ép chẳng thể nói thêm lời nào. Giang sơn dễ đổi nhưng tam nha đầu sao chẳng thể học mưu mẹo được chút gì? Không học được khói lửa nhân gian thì sao sống tốt được đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.