Ở Hỉ Nhạc đường, Thượng Quan phu nhân uống xong một chén trà thì đại cô
nương Lý Tử Trân cũng nhẹ nhàng đến thỉnh an. Thượng Quan phu nhân nói:
“Không dối gạt Thái phu nhân, ta lần này lại đây chủ yếu là muốn gặp Tứ
cô nương, nếu không có vấn đề gì thì ý lão gia nhà chúng ta là muốn để
Thanh nhi và Tứ cô nương đính hôn trước, đợi cho Tứ cô nương cập kê thì
sẽ làm hôn sự. Người thấy thế nào?”
Mẹ chồng muốn gặp con dâu tương lai cũng không phải là chuyện gì đáng
trách. Mặt Lý Tử Trân vốn đang cười lập tức trở nên tái nhợt.
Thái phu nhân Kim thị cười nói: “Thật là không đúng lúc. Tứ nha đầu đã trở
về nhưng lại nhiễm phong hàn. Mấy năm trước cha nó cùng ta xảy ra mâu
thuẫn nên mới dẫn Tứ nha đầu đến nông thôn ở khiến thân thể nó cũng bị
ảnh hưởng, nhìn thật yếu ớt. . Kiến thức so với các cô nương ở quý phủ chúng ta cũng ít hơn một chút.
Cho nên ta mới sai người dạy nó một ít lễ nghi. Chờ đến khi nó đủ khả
năng ra gặp người khác thì đến lúc đó sẽ mời Thượng Quan phu nhân đến
xem mặt. Hôm nay thật xin lỗi Thượng Quan phu nhân!”
Thượng Quan phu nhân nghe vậy cũng cười nói: “Không sao, không sao, dù gì thì
sớm muộn cũng sẽ gặp. Ta còn nhớ bộ dạng Tứ cô nương ngày bé thật thông
minh lanh lợi, ai thấy cũng đều thích, đến cả Thanh nhi của chúng ta
ngày bé cũng lẽo đẽo theo sau nàng. Ta thấy thật thích. Mặc kệ thế nào
thì Tứ cô nương đã định là con dâu tương lai của Thượng Quan gia. Dù
nàng có biến thành bộ dạng nào thì Thượng Quan gia chúng ta cũng sẽ
không thay đổi nguyện vọng ban đầu.”
Lời này nói ra liền khiến Thái phu nhân và đại cô nương khó chịu trong
lòng. Đại cô nương còn vò nát cả chiếc khăn tay. Chờ cho Thượng Quan phu nhân rời đi thì Đại cô nương mới đỏ đôi mắt. Thái phu nhân nhìn thấy
thì cảm thấy không thoải mái, nói: “Khóc cái gì mà khóc. Con cứ về trước đi, chuyện này nói sau!”
Lý Tử Trân đành phải lui xuống, về đến nơi liền ôm mặt khóc lớn. Lý Tử
Châu khi nghe tin thì cười nắc nẻ. Cho ngươi khoe khoang này! Cho ngươi
khoe khoang này! Cái mặt kia thật xấu hổ làm sao! Người ta là chướng mắt ngươi đó!
Thượng Quan phu nhân bên kia ngồi lên xe ngựa nói với Trương mẫu bên cạnh vẫn
luôn đi theo hầu hạ: “Trấn Viễn hầu phủ này thật là càng ngày càng chẳng ra sao. Quả thật khiến người ngoài như ta cảm thấy kì cục.”
“Phu nhân là nói chuyện hôm nay sao?” Trương mẫu hỏi
“Còn không phải sao? Nói cái gì mà bị bệnh nữa chứ. Bị bệnh mà có thế vào
cung à? Thái phu nhân này thật xem chúng ta là kẻ ngốc. Bà ta đem một cô nương thứ xuất đến cho ta xem, còn tặng giày cho ta, không phải đã quá
rõ ràng sao? Sau khi về ngươi đem ném đôi giày kia đi, ta càng nhìn càng thấy không thoải mái. Ai, không cha không mẹ thật dễ bị bắt nạt mà.”
“Phu nhân cũng là vì Lý Tứ cô nương mà lo lắng. Sau này Lý Tứ cô nương chẳng phải sẽ có một mẹ chồng tốt như người sao?” Trương mẫu cười nói.
“Cái miệng thật ngọt! Ai, kỳ thật không cha không mẹ, về điểm này ta cũng
không phải thật vừa lòng nhưng mà lão gia là người giữ chữ tín, ta cũng
không muốn làm trái ý ông ấy. Về sau Thanh nhi chúng ta cũng không có
nhạc gia*.”
(*cha mẹ vợ)
“Phu nhân, đại thiếu phu nhân tương lai của nhà chúng ta là biểu tỷ ruột của hoàng thượng, lời này hình như có chút không đúng? Người khác có làm gì cũng phải nể mặt hoàng thượng, tương lai của đại thiếu gia chính là
tiền đồ vô lượng!”
“Chỉ hy vọng là thế. Không rước họa vào thân là tốt rồi!” Vị hoàng đế kia ai biết được có thể tồn tại được lâu hay không. Vạn nhất không giữ được
ngôi vị chẳng phải sẽ liên lụy đến nhà mình sao? . Con dâu này vừa là chuyện tốt lại vừa phiền phức. Nhưng mà suy cho cùng thì còn tốt hơn là cưới một nữ nhân cường thế! Thái phu nhân phủ Trấn
Viễn hầu không biết là đã nghĩ như thế nào mà lại đánh chủ ý như vậy. Bà ta nghĩ Thượng Quan phủ dễ bị khi dễ thế sao? Còn cái vị Lý Đại cô
nương kia, Thượng Quan phu nhân không tin là nàng ta không biết Tứ muội
muội đã có hôn ước với Thượng Quan gia. Chỉ điểm này thôi thì nhân phẩm
cũng chẳng tốt đẹp gì. Làm sao có thể cưới nàng ta vào cửa?