Ở phủ Thừa Ân hầu, Hầu phu nhân Nghiêm thị nhìn thiệp mời mà không
khỏi nhớ tới ý của Thái hậu nương nương, vì thế nói: “Vậy đến lúc đó đến xem sao. Nhìn xem người của phủ Trấn Viễn hầu này có gì tốt đẹp.”
Vương Minh Nguyệt cũng nói: “Mẫu thân, đến lúc đó con cũng đi. Cô đã
nói với con rồi. Con muốn thay nhị ca nhìn xem nàng ta rốt cuộc là người như thế nào.”
“Con đấy, mẹ có nói là không cho con đi đâu? Nhưng mà muốn đi cũng
phải đi cùng với mấy muội muội nữa. Đừng có tỏ thái độ như ở nhà, tỷ
muội các con cũng không được tùy ý giận dỗi!” Bình thường Vương Minh
Nguyệt cùng các tỷ muội quan hệ không tốt lắm, thường xuyên ầm ỹ vậy nên Nghiêm thị phải dặn dò cẩn thận.
“Biết rồi mà. Ở quý phủ người khác phải chú ý. Mẫu thân đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần rồi đó. Con nghe mà lỗ tai cũng ong hết cả lên rồi! Người sao phải lo lắng nhiều thế chứ?” .Vương Minh Nguyệt không vui nói lại.
“Con khiến mẹ chẳng thể yên tâm nổi. Con nói thử xem, mấy ngày trước
con đã gây ra chuyện gì ở trong cung hả? Mẹ đều biết hết rồi đấy!” Mắt
thấy Nghiêm thị sẽ tiếp tục mắng thì Vương Minh Nguyệt liền nhanh chân
bỏ chạy.
Trong phòng chỉ còn lại mình Nghiêm thị than ngắn thở dài. Mà Vương
Minh Nguyệt thì chạy đến phòng nhị ca, thấy gã sai vặt đứng ở cửa thì
biết ca ca đang ở trong phòng, nàng ta liền đẩy cửa vào. Kết quả khi vào thì thấy nhị ca đang cầm một quyển sách bắt chéo chân nằm trên ghế mà
xem hăng say.
“Nhị ca thật sung sướng nhỉ!” Vương Minh Nguyệt liền đoạt lấy sách
của nhị ca Vương Viêm. “Để ta xem rốt cuộc huynh đang xem cái gì!”
Vương Viêm không phòng bị liền bị Vương Minh Nguyệt đoạt lấy sách.
Vương Minh Nguyệt xem lướt qua liền đỏ hết cả mặt rồi cầm sách hướng
Vương Viêm mà ném.
“Nhị ca là đồ không biết xấu hổ!”
Vương Viêm nhặt sách lên, miễn cưỡng nói: “Cũng có phải ta đưa cho muội xem đâu.”
“Nhị ca, huynh chẳng lẽ còn muốn bị phụ thân đánh tiếp à?”
“Ha ha, khi nào thì đến lượt muội giáo huấn ta thế hả? Muội còn gây họa nhiều hơn ta đó!”
“Hừ, không nói huynh nữa! Nhưng mà muội nghe cô nói sẽ tìm cho muội một nhị tẩu đó. . Muội thấy tháng ngày tiêu dao của huynh sắp hết rồi.” Vương Minh Nguyệt sung sướng nói.
“Muội nói cái gì?” Vương Viêm lần đầu tiên nghiêm túc đứng lên.
Vương Minh Nguyệt đắc ý nói tiếp: “Haha, lời muội nói là thiên chân
vạn xác! Mấy ngày nữa muội sẽ giúp huynh đi xem mắt. Cô đã nói qua rồi,
khẳng định không xấu đâu, nếu không thì cô cũng sẽ không gọi mẫu thân
tới nói chuyện. Huynh phải hối lộ muội cho tốt đi!”
“Là con nhà ai thế? Cô có nói không?” Vương Viêm hỏi.
“Nhị ca đừng gấp. Muội nói cho huynh biết đó là Tứ cô nương của phủ
Trấn Viễn Hầu, cũng chính là cháu gái của Thái hậu bên kia, thấy thế
nào? Hả?”
“Thì ra là thế!” Vương Viêm cười lạnh. Cô cô thật giỏi tính kế mà. Tính kế lên cả chuyện hôn sự của hắn cơ đấy!
“Sao? Huynh gặp qua rồi à?” Vương Minh Nguyệt hỏi.
“Khi nào các muội đi?”
“Ca ca cũng muốn đi hả?” Mắt Vương Minh Nguyệt sáng rực lên. “Nhưng mà bọn họ không mời khách nam đâu. Ca ca không được vào.”
“Minh Nguyệt, muội giúp ca ca lần này thì sau này huynh cũng sẽ giúp
lại muội, thế nào? Nếu muội không có được một tẩu tẩu hiền lành thì sau
này muội sẽ bị thiệt đó.”
“Là huynh nói đó nha! Để muội nghĩ xem… Hay là nhị ca giả làm người
đánh xe đi. Đến lúc đó muội giúp huynh vào được phủ Trấn Viễn Hầu rồi
giúp huynh dẫn người tới cho huynh xem, thế nào?”
“Minh Nguyệt của chúng ta thật thông minh! Cứ làm như thế đi.” Hắn không phá hoại chuyện này mới là lạ.
Cùng thời điểm đó, trong kinh thành có rất nhiều nhà đã nhận được
thiệp của Trấn Viễn Hầu phủ, duy nhất chỉ có Thượng Quan gia là không
được mời. Đại cô nương nghe thấy vậy thì cơm cũng chẳng nuốt trôi, ý tứ
cũng thật rõ ràng. Nàng ta là muốn đổ bệnh, chẳng qua bị Đại phu nhân
mắng cho một trận, đại ý là mặc cho nàng ta thành như thế nào thì năm
nay nhất định phải bị gả đi.tiffanyphanĐừng quên, Trình di nương vẫn còn sống ở quý phủ này.
Nhắc đến Trình di nương thì Lý Tử Trân mới có chút sợ hãi. Nếu nàng
khiến di nương mình gặp phiền toái thì nàng chính là bất hiếu! Cho nên
có đổ bệnh vài ngày, nàng ta cũng phải mau chóng khỏe lên.