Ở phủ Thượng Quan, Thượng Quan phu nhân dù tính tình có tốt thế nào
thì cũng không nhịn được mà phải phát giận. Phủ Trấn Viễn hầu đó thật là ức hiếp người quá đáng. Tổ chức xuân yến như thế, mời cả người ở chỗ
rất xa nhưng lại không mời nhà thông gia tương lai cơ đấy. Vốn dĩ nhà đó muốn đổi đích nữ thành thứ nữ nhưng không được nên hiện tại trực tiếp
cắt đứt quan hệ đây mà!
Các người cho rằng nhà chúng ta không thể không cưới cô nương nhà các người sao? Con trai ta từ nhỏ thông minh hiếu học, bây giờ mới mười sáu tuổi đã là cử nhân. .Nhìn khắp Đại Chu này còn có ai tốt như con trai nhà chúng ta nữa? Nếu không phải con ta từ nhỏ đã đính hôn với con gái nhà các người, lão gia lại
là người giữ chữ tín thì người muốn cầu hôn, kết thông gia với nhà chúng ta không thể đếm được đâu! Bây giờ Trấn phủ Viễn hầu các ngươi còn chê
bai, muốn hủy bỏ! Quả thực khinh người quá đáng!
“Lão gia, việc hôn nhân phải là ngươi tình ta nguyện, nếu bên kia
không đồng ý thì chúng ta cho dù muốn cũng không được, nếu không sau này thân gia cũng sẽ biến thành oan gia. Thái phu nhân của phủ Trấn Viễn
hầu còn khinh thường Thượng Quan gia chúng ta đó!” Thượng Quan phu nhân
uất ức nói với Thượng Quan lão gia.
“Năm đó nếu không nhờ có Giang huynh thì ta cũng sẽ không có ngày hôm nay. Ta sao có thể vong ân phụ nghĩa? Nếu thoái hôn thì Lý gia Tứ cô
nương sau này phải làm sao? Không được, không được, ta không đồng ý!”
Thượng Quan đại nhân kiên quyết nói.
“Lão gia, bây giờ phủ Trấn Viễn hầu không hài lòng chúng ta chứ không phải chúng ta không đồng ý cuộc hôn nhân này. Hơn nữa nhà đó có liên
quan đến Trần thái hậu, sau này thế nào chúng ta cũng không biết. . Thái phu nhân phủ Trấn Viễn hầu chỉ ra vẻ vậy thôi chứ chưa chắc là
hơn Thượng Quan gia ta được, không bằng mau chóng thoái hôn thôi.”
“Đã như vậy lại càng không thể từ hôn. Thái phu nhân phủ Trấn Viễn
hầu đến cả con trai lẫn con dâu còn có thể từ bỏ, huống chi chỉ là một
đứa cháu gái? Lý Tứ cô nương ở phủ Trấn Viễn hầu có lẽ cũng không được
như ý, chúng ta không thể không có lương tâm. Việc hôn nhân này nhất
định không thể bỏ. Nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp. Phủ Trấn Viễn hầu dù có thế nào cũng không thể trực tiếp từ hôn đâu. Phủ Thượng Quan
chúng ta cũng không phải muốn làm gì thì làm. Chuyện này nàng đừng nói
với Thanh nhi. Nó đang ở thời điểm cần phấn đấu, đừng khiến nó phải phân tâm.”
Thượng Quan phu nhân nghe những lời phu quân mình nói thì cũng không
nói thêm gì nữa. Đối với cuộc hôn nhân này bà cũng chẳng còn hy vọng gì. Hơn nữa nếu Thanh nhi có nhà vợ như thế thì sau này sẽ không ngừng gặp
phiền toái. Ai, lão gia là người trọng tình trọng nghĩa, chỉ là đối với
Thượng Quan phu nhân thì con trai vẫn là quan trọng nhất!
Nếu phủ Trấn Viễn hầu kia không khiến nhà bà mất mặt nhiều lần thì bà nhất định sẽ để con cưới Lý Tứ cô nương kia. . Nhưng hiện tại đã như vậy rồi nếu vội vàng cưới nàng ấy về đây thì nhà bà còn đâu là thể diện?
Thượng Quan phu nhân vừa đến sân ngoài của viện nơi Thượng Quan Thanh ở thì gã sai vặt đã hành lễ với bà. Thượng Quan Thanh ở trong phòng
nghe vậy liền đi ra nghênh đón. Thượng Quan phu nhân nhìn khuôn mặt anh
tuấn của con trai mình, nhất cử nhất động đều tao nhã, thì tâm tình buồn bực vừa rồi cũng tan biến hết. Phủ Trấn Viễn Hầu chướng mắt con mình
thật là bị mù rồi! Về sau nhất định sẽ hối hận!
“Con bái kiến mẫu thân.”
“Chúng ta là mẹ con, nhiều lễ như vậy để làm gì chứ?” Thượng Quan phu nhân thấy sách trên bàn của Thượng Quan Thanh thì nói tiếp: “Tuy là nói muốn thành công thì phải chịu gian khổ nhưng con cũng không cần phải
quá mệt mỏi. Lát nữa mẹ sẽ cho nhà bếp hầm cho con mấy món bồi bổ, mẹ
cũng yên tâm.”
“Vâng! Đa tạ mẫu thân.”
“Lần trước phụ thân bảo con ra khỏi kinh thành để làm gì vậy?”
Thượng Quan Thanh cười nói: “Không có gì đâu ạ. Phụ thân nói xem vạn
quyển sách không bằng đi vạn dặm đường cho nên muốn con đi ra ngoài học
hỏi một chuyến, quả nhiên là học được rất nhiều kiến thức mới.”
“Có lẽ cũng để con tìm hiểu một ít chuyện tình của nhà Lý bá phụ đúng không?” Thượng Quan phu nhân lại hỏi.
Thượng Quan Thanh cũng thừa nhận rất nhanh: “Mẫu thân nói đúng ạ. Phụ thân nói Lý bá phụ đã xa kinh thành bảy năm mà một chút tin tức cũng
không có nên muốn con đi tìm hiểu xem.”
“Bây giờ con không cần phải tìm hiểu thêm đâu. Lý bá phụ cùng Lý bá
mẫu không về được nhưng cô nương nhà họ đã bị đưa về phủ Trấn Viễn hầu
rồi.”
“Tiểu Ngư muội muội đã trở về? Chẳng trách…”
“Chẳng trách cái gì?”
“Lần trước trên đường về con đã gặp Khưu mẫu bên người Thái phu nhân, xem ra là đi đón Tiểu Ngư muội muội. Chỉ là lúc đó họ không nói, con
cũng chỉ hoài nghi nên không hỏi.”
“Còn gọi Tiểu Ngư muội muội gì nữa. Đã lớn hết rồi thì xưng hô ngày bé liền bỏ đi. .Thanh nhi, mẹ nói cho con nghe, tuy là con biết con có hôn ước với Lý Tứ cô
nương nhưng hiện tại đã có biến cố. Con đã không còn nhỏ nữa nên mẹ cũng không muốn gạt con. Mẹ cũng nghe được Lý Tứ cô nương đã trở lại nên
muốn qua xem nhưng Thái phu nhân của phủ Trấn Viễn Hầu lại lấy lý do Tứ
cô nương bị bệnh để từ chối, không để mẹ gặp mặt, còn để Lý Đại cô nương ra tiếp mẹ, tặng cho mẹ một đôi giày. Con có hiểu bọn họ có ý gì chưa?
Tuy rằng Thượng Quan gia chúng ta không phải thế gia danh môn nhưng
tuyệt đối sẽ không cưới một đứa thứ xuất, huống hồ chúng ta còn có hôn
ước với Lý gia! Mấy ngày trước tổ chức xuân yến cũng không mời Thượng
Quan gia chúng ta, ý tứ trong đó, mẹ nghĩ chắc con hiểu được. Vả lại Lý
Tứ cô nương này là cháu gái bên ngoại duy nhất của Trần thái hậu, là
biểu tỷ của hoàng thượng, không biết bao nhiêu người để ý đến nàng ta. .Chúng ta cũng không phải là có tín vật đính thân nên người khác muốn nói thế
nào cũng được. Thanh nhi, con là người hiểu biết, con cảm thấy chúng ta
có nên đem việc hôn nhân này từ bỏ hay không?”
“Người quân tử phải biết trọng chữ tín. Mẫu thân, chúng ta không thể
làm chuyện như vậy được. Con nghĩ Tiểu Ngư muội muội cũng không muốn hủy bỏ hôn sự đâu. Dù sao đây cũng là việc mà Lý bá phụ lúc sinh thời đã
quyết định.”
“Nàng vẫn còn là một nữ hài tử thì làm chủ được gì đây? Mẹ chỉ sợ
chúng ta cứ giữ như vậy thì Lý Tứ cô nương cũng sống không được tốt.
Thái phu nhân bên kia không phải là người lương thiện, sớm muộn gì cũng
phát tác!”
“Phụ thân nói sao ạ?”
“Phụ thân nói ông ấy sẽ nghĩ biện pháp, chỉ là mẹ lo lắng cho con, lo cho Thượng Quan gia này. Nếu là nữ tử bình thường thì mẹ cũng chẳng nói gì đâu nhưng đằng này lại liên quan đến tận trong cung, sau này sẽ còn
nhiều chuyện phiền phức nữa.”
Thượng Quan Thanh nói một cách kiên định: “Nếu phụ thân bảo sẽ nghĩ biện pháp thì chúng ta cứ nghe phụ thân đi ạ. . Mẫu thân, dẫu có thế nào thì hôn sự giữa con và Tiểu Ngư muội muội đã
sớm định ra, con không thể thất tín. Nếu Thái phu nhân khinh thường con
vậy thì con sẽ đọc sách thật tốt, quyết tâm giành lấy chức danh Trạng
Nguyên khiến Thái phu nhân không thể không chấp nhận!”
Thấy con trai có chí lớn, làm mẹ ai cũng rất vui mừng, chỉ là…
“Thanh nhi, Lý Đại cô nương kia sao có thể nghe lời mà muốn cướp nhân duyên của muội muội mình thế? Có phải các con có mờ ám gì hay không
hả?” Nếu thật như thế thì Thượng Quan phu nhân nhất định sẽ tuyệt đối
dạy dỗ lại con mình!
“Mẹ, con có đến phủ Trấn Viễn hầu vài lần nhưng chỉ là tặng lễ vật
cho Thái phu nhân, nào có đi đến nơi khác trong quý phủ đó. Sao con có
thể quen biết Lý Đại cô nương được?”
Thật ra trong lòng Thượng Quan phu nhân rất tin tưởng con mình. Như
vậy thì là do Lý Đại cô nương kia không biết kiềm chế, vụng trộm nhìn
lén con bà. Con trai bà có tướng mạo đường hoàng, anh tuấn như thế thì
đại đa số cô nương đều để ý đến. .Cho nên Lý Đại cô nương mới có vẻ mặt ngượng ngùng khi gặp bà như thế. Thật không biết thẹn! Thượng Quan phu nhân rất khinh thường gia giáo của Lý
phủ. May mà Lý Tứ cô nương đã theo Lý Định Giang sống ở ngoài nếu không
thì cho dù bà có phải liều mạng cũng phải hủy bỏ hôn ước này!