Phu Quân, Xin Chào!

Chương 4



“Vậy là ổn rồi, chỉ cần đổi thêm một lần dược nữa, chờ ta cắt chỉ xong thì ngươi có thể đi.” Lý Tử Du nói với người kia.

“Sao cô nương lại biết dùng cách đó để khâu miệng vết thương?” Nam nhân này tuy không thấy phía sau lưng mình nhưng hắn cũng có thể cảm giác được vết thương này là dùng chỉ để khâu. Hắn chưa từng thấy thủ pháp này bao giờ nhưng quả thật là miệng vết thương đã nhanh khép lại hơn.

Tiểu cô nương này thấy hắn để nửa thân trần mà mặt một chút cũng không đỏ, chẳng lẽ nha đầu nào ở nông thôn này đều không biết thẹn thùng hay sao? Nhưng là cô nương này rõ ràng là có bà vú. Nếu thật sự nàng là một nha đầu sống ở nông thôn thì không có khả năng thuê bà vú như thế. Mấy ngày nay nhờ bà vú kia mà hắn cũng biết được một số chuyện. Hắn biết cha mẹ cô nương này đã không còn trên thế gian hơn nữa còn là từ nơi khác chuyển đến. Hai người này rõ ràng là nói chuyện bằng khẩu âm kinh thành. Như vậy thì các nàng trước đây là nhân sĩ kinh thành sao? Hắn cũng là người kinh thành, lúc trở về có nên điều tra một chút?

Hắn lắc lắc đầu, cũng chẳng phải người quan trọng gì, điều tra được thì cũng để làm gì chứ?

“Ta không hỏi chuyện của ngươi thì ngươi cũng đừng hỏi chuyện của ta. Mọi người bình an vô sự là tốt rồi. Đừng quên ngươi còn nợ tiền của ta đấy, nhớ sau khi trở về thì trả lại cho ta.”

Về phần ngươi như thế nào, Lý Tử Du ta không quan tâm, dù sao đó cũng chỉ là cái cớ.

Nha đầu kia mỗi lần nói chuyện đều khiến hắn nghẹn họng. Cẩn thận sau này không gả đi được đấy!

“Cô nương cắt chỉ cho ta đi.” Người nọ nói.

“Chờ bà vú đi ra ngoài rồi nói sau.” Nếu Lý mẫu mà thấy nàng cùng với một nam nhân nửa thân trên không mặc quần áo ở chung một chỗ thì chẳng phải sẽ sợ hãi lắm sao? Nhưng mà muốn cắt chỉ tất nhiên phải cởi quần áo.

“Được rồi. Hiện tại có thể bắt đầu.” Đợi cho nhũ mẫu ra ngoài Lý Tử Du mới nói. Đây là lần đầu tiên nàng cắt chỉ cho một người sống hơn nữa lại không có thuốc tê. “Sẽ có điểm đau, ngươi cố chịu đựng một chút.”

Điểm đau ấy có tính là gì chứ? Hắn bị chém một đao thật sâu còn liều mạng chạy một quãng đường xa như vậy, cuối cùng mới bất tỉnh không biết gì. Chỉ có điều cô nương này sao một chút cũng không thẹn thùng? Hay là mị lực của hắn giảm sút rồi? Hắn tuy không phải hoa hoa công tử nhưng cũng là nam nhân đẹp mắt, có nhiều nữ tử mến mộ nha. Chẳng lẽ tại cái nơi nông thôn như thế này lại bị một tiểu nha đầu bỏ qua?

Đang suy nghĩ đột nhiên sau lưng đau nhói nhưng hắn vẫn nhịn xuống. Lý Tử Du nói: “Cứ suy nghĩ nhiều một chút sẽ không có cảm giác đau.”

Suy nghĩ gì đó ư? Chẳng có cái gì tốt để suy nghĩ cả. “Không sao, ta nhẫn được.”

Là chính ngươi nói đấy! Lý Tử Du cũng không nhắc lại nữa. Lần đầu tiên cắt chỉ cho người sống, Lý Tử Du nhìn người này nhẫn đến độ trên lưng đều đẫm mồ hôi, biết hắn nhất định rất đau khiến trán nàng cũng mạo hãn*. Trong lòng thầm kêu không xong, nàng cùng sư phụ thí nghiệm thật nhiều lần rồi nên chuyện này tuyệt đối có thể ổn thỏa, chỉ có điều trên người nàng…

(*: đổ mồ hôi)

Mà cái người đang ẩn nhẫn chịu đau lúc này lại ngửi thấy mùi hoa mai, thật nhẹ, nếu không cẩn thận chú ý hẳn sẽ không thể ngửi thấy được. Nhưng hương thơm ấy quả thực có tồn tại, không giống mùi son phấn, cũng không giống mùi hoa, dường như là ở phía sau hắn. Hắn đang muốn cẩn thận xem xét thì đột nhiên người phía sau lại nói: “Tốt rồi! Ngươi nằm đi, ta đi ra ngoài tẩy rửa.”

Mùi hương không còn nữa khiến người nọ có chút tiếc nuối. Mà Lý Tử Du lúc này chính là nhanh chóng lau mồ hôi trên người. Nàng khi đổ mồ hôi luôn luôn phảng phất có một mùi hương bí ẩn như có như không. Trừ phụ mẫu của nàng thì cũng chỉ có sư phụ cùng nhũ mẫu biết được điều này. Sư phụ từng nói với nàng: “Nếu con theo ta đến nơi ta sống chắc chắn sẽ là cực phẩm. Ở chỗ chúng ta mọi người đều cả ngày bôi nước hoa, làm sao có mùi tự nhiên như con chứ. Trước kia ta nghe nói có Hương phi còn cảm thấy người khác nói bừa, hiện tại thấy con như thế, ta cuối cùng cũng tin. Hơn nữa con như thế cũng an toàn, nếu như không đổ mồ hôi thì cùng người bình thường cũng chẳng khác gì, người khác không thể phát giác được. Phải biết rằng mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi. Một cô nương như con sau này cũng sẽ trở lại thành một thiên kim tiểu thư sao có thể dễ dàng đổ mồ hôi được.”

(Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: Câu này trong “Luận vận mệnh của Lý Khang thời tam quốc. Chữ “tú” để ám chỉ một cá thể có bề ngoài nổi trội trong một quần thể, chữ “tồi” là bẻ gãy tiêu diệt hết. Ý nói cây cao to trong rừng thường là cây đón gió trước tiên, người xuất chúng thường hay bị đố kị)

Lời sư phó nói còn rõ ràng bên tai, chỉ là nàng không ngờ chính mình lại xuất mồ hôi, hơn nữa còn trước mặt một người ngoài, không biết hắn có cảm thấy gì không. Lý Tử Du nhìn hình bóng mình trong gương, tất cả đều không có sơ hở gì. Gương đồng này là phụ thân đưa cho mẫu thân, nay cảnh còn người mất.

Nàng buông gương đồng xuống, một lần nữa bước vào phòng nói với người kia: “Thương thế của ngươi đã ổn cả rồi, ngày kia ngươi có thể đi nhưng nhớ đem tiền đưa lại đây cho ta.”

Người nọ nhìn chằm chằm Lý Tử Du không nói lời nào. Ánh mắt hắn thật vô lễ nhưng Lý Tử Du cũng không sợ, càng chột dạ lại càng dễ khiến người khác hoài nghi.

“Ừ, đã biết.” Chẳng qua tiểu cô nương này còn có rất nhiều bí mật, hắn có nên tìm hiểu đến cùng không?

Ngày hôm sau, Lý Tử Du nói nhũ mẫu chuẩn bị một ít lương khô, đã làm chuyện tốt thì làm cho trót, đã đưa phật thì nên đưa đến tây thiên.

“Vị công tử này, đây cũng không có thứ gì tốt cả, để chậm trễ ngài rồi.” Lý mẫu cầm thứ gì đó trong tay, ngượng ngùng nói. Nhìn công tử này bộ dạng khí thế ngời ngời, nhất định là công tử thế gia.

“Lý mẫu nói đùa rồi, là ta đã làm phiền mới đúng.”

“Không phiền, không phiền, ngài đã cứu cô nương chúng tôi, nô tì còn chưa dập đầu tạ ơn ngài nữa.” Nói xong bà liền muốn quỳ xuống dập đầu.

“Lý mẫu không cần như thế, mau mau đứng lên.” Người nọ nói. “Nếu cần ta giúp gì xin đừng khách khí.”

Lý mẫu nghe thế liền nghĩ đến chuyện cô nương hồi kinh, chỉ là lời nói đến miệng cũng chẳng thể thốt ra. “Không có chuyện gì, không có chuyện gì cả đâu, chỉ là xin công tử có thể quên chuyện đã cùng chúng tôi gặp gỡ hay không?” Lý mẫu thử nói dò. Dù sao một đại nam nhân cùng sinh hoạt chung một thời gian với cô nương nhà mình, dù là có một nhũ mẫu như bà ở chung nhưng để cho người khác biết thì vẫn ảnh hưởng đến danh tiết của cô nương.

“Lý mẫu yên tâm, việc này ta tuyệt đối sẽ không nói cho người ngoài biết.”

“Vậy công tử hãy tạm nghỉ đi, để nô tì chuẩn bị cơm trưa.”

“Phải rồi, cô nương của bà đâu?” Công tử nọ hỏi.

“Cô nương lên núi rồi.” Lý mẫu trả lời.

“Cô nương của bà thường xuyên lên núi lắm sao?”

“Đúng vậy, cô nương phải thường vào núi tìm chút thức ăn. Đều do nô tì vô dụng khiến cô nương chịu khổ như vậy.” Lý mẫu nói ra những lời này cảm thấy không có gì không thích hợp nhưng người trước mặt lại cảm thấy khó hiểu như thế nào mà nô tài lại có thể để chủ tử đi kiếm ăn nuôi sống mình như thế. “Cô nương chúng tôi đặc biệt rất có khả năng, vài năm nay đều nhờ cô nương lo liệu mà chúng tôi mới có thể ăn no, nếu chỉ có một mình nô tì khẳng định là không thể sống.”

“Vậy sao? Cô nương của bà nhìn tuổi cũng không lớn lắm nhưng xem ra năng lực không nhỏ.”

Nghe người khác khen ngợi cô nương của mình như thế Lý mẫu thật vui vẻ, mắt cười đến nỗi dính thành một đường. “Cô nương hiểu biết rất nhiều thứ, người lại lương thiện, lớn lên xinh đẹp, đối với nô tì như ta lại rất tốt. Trên đời này không có người tốt như cô nương của ta đâu.”

Xinh đẹp? Hắn nhớ đến gương mặt than đen kia, ánh mắt không khỏi mị lên.

“Cô nương của bà lớn lên thật đen đi.”

“Ai nói vậy chứ? Cô nương sao có thể đen được? Đó là cố ý thôi.” Lý mẫu đột nhiên ý thức được mình đã nói sai liền nói thêm: “Haizz, chính là điểm này có chút không tốt. Đúng là có chút đen.”

Câu nói của bà chính là giấu đầu hở đuôi, trước sau không đồng nhất, chỉ là người nọ vẫn bất động thanh sắc nói: “Đúng thế, người chỉ cần thiện tâm, bộ dạng đen một chút cũng không có vấn đề gì, có người lớn lên thật trắng trẻo nhưng là tâm cũng chỉ là đen.”

“Đúng, đúng, đúng, chính là ý này. Kìa để nô tì đi làm cơm trưa cho ngài.” Không thể cùng công tử này nói thêm gì nữa, sợ không cẩn thận lại nói ra gì đó. Khó trách cô nương nói vị công tử này là người giả dối, trước kia bà còn không tin, hiện tại xem ra là thật. Không thể cùng hắn nói chuyện nữa, vừa mới nói đã để lộ rất nhiều rồi. Không biết hắn có nghe được không a. Thật sự xong rồi, xong rồi, bà sẽ không hại cô nương chứ?

Bà biết cô nương nhà mình so với người khác đẹp hơn nên mới cố ý đem mình biến đen. Hơn nữa lại dùng mảnh vải che lại trán son chính là không hi vọng vì dung mạo như thế mà gặp phải phiền toái, dù sao các nàng cũng chỉ là nữ tử yếu đuối. Cùng ở chung với vị công tử này một khoảng thời gian, bà thấy hắn không hẳn là người xấu, nhưng là cũng phải đề phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.