Phu Quân, Xin Chào!

Chương 44-1



Tứ cô nương Lý Tử Du cảm thấy Tam tỷ tỷ thật biết tính toán. Chỉ là nàng nghe sư phụ nói nếu họ hàng kết hôn thì đứa nhỏ sẽ có vấn đề nhưng mà nàng không thể ngốc đến mức nói chuyện này ra được. Dù sao thì ở thời đại này chuyện họ hàng kết hôn không thiếu nhưng thế hệ sau có vấn đề thì rất ít gặp. Nếu bọn họ đều tình nguyện thì nàng tham gia náo nhiệt làm gì.

Trong lúc này nàng lại đi thêm một chuyến để cắt chỉ cho lão Đổng kia. Miệng vết thương của hắn khép lại rất nhanh. Lão Đổng này giọng nói rất lớn, thực ngay thẳng. Lý Tử Du đoán người kia hẳn là quan quân nhưng cụ thể đang làm gì thì lại chẳng thể biết được.

Lúc ra nàng khỏi phủ không có ai biết, đến lúc về cũng không gây tiếng động. Lý Tử Du biết mình đã bị người ta ghi nhớ rồi, thật không nên mềm lòng mà cứu người kia. Bây giờ cứ phải sử dụng tay nghề chữa bệnh như vậy đó.

Sau đó Lý Tử Du để Bạch Vi mang theo ngọc bội kia đi Cẩm Y phường đòi một ngàn lượng bạc là muốn để cho người đó biết nàng sẽ không làm gì miễn phí. Muốn nàng cứu lão Đổng thì phải trả phí cho nàng.

Người của Cẩm Y phường cũng thật thoải mái đưa bạc, mày cũng không nhăn một chút. Lý Tử Du cảm thấy mình thật ngốc, ít nhất cũng phải đòi một vạn lượng!

….

“Chủ tử, lão Đổng ta đã hết bệnh rồi nên sẽ xuất phát đi Tây Thùy. Thật may có Lý Tứ cô nương diệu thủ hồn xuân nếu không ta làm sao có thể nhanh khỏe như vậy được? Lão Đổng ta nhất định sẽ nhớ rõ đại ân đại đức của chủ tử và Lý Tứ cô nương.”

Chờ lão Đổng lên ngựa xong thì  người nọ nói: “Lần này ngươi trở về, phía bên kia nhất định không đoán được ngươi lại có thể đến sớm như vậy. Ngươi và Tiểu Tôn phải tùy cơ ứng biến, sau khi thành công ta sẽ thưởng lớn!”

“Đa tạ chủ tử! Lão Đổng ta xuất phát đây!”

Người kia nhìn đám người lão Đổng đi xa thì nói: “Đi Cẩm Y phường.”

Đến Cẩm Y phường, Lục Y liền bẩm báo: “Lý Tứ cô nương phái người qua đây muốn đòi một ngàn lượng bạc. Nô tỳ dựa theo ngài phân phó đã trực tiếp đưa nàng ấy.”

Người nọ gật đầu, rồi hỏi: “Kinh thành gần đây có chuyện gì không?” Cẩm Y phường bình thường đều tiếp xúc với quý nhân quan lớn, trung gian có thể biết được rất nhiều chuyện.

Lục Y đem chuyện đã tìm hiểu được nói cho người kia.

“Tam cô nương phủ Trấn Viễn hầu gả cho Tạ Thiên Thành sao?”

“Đúng vậy thưa chủ tử. Bọn nô tỳ gần đây nhận được tờ danh sách của phủ Trấn Viễn hầu, vì Tam cô nương muốn đính hôn nên họ muốn may thêm y phục. Tạ Thiên Thành kia là con trai độc nhất của đại cô phủ Trấn Viễn hầu, lúc trước sống nhờ ở quý phủ nhưng mấy ngày nữa sẽ chuyển ra ngoài.”

“Vương phủ có động tĩnh gì không?” Người kia hỏi tiếp.

“Đại cô nương Vương phủ rất hay đến đây. Ngày hôm kia còn mang theo một vị cô nương nữa. Cô nương kia là Nghiêm Minh Xuân, cháu ngoại bà con xa với chủ mẫu Vương phủ Nghiêm thị. Chỉ là nô tỳ có thể thấy vị Vương Đại cô nương kia có thái độ không tốt với vị Nghiêm cô nương này, xem ra là rất chán ghét nàng ta. Theo nô tỳ thấy thì vị Nghiêm cô nương đó là loại bên ngoài mềm mại nhưng bên trong lại khác, nhất định là có ý đồ riêng.”

“Theo ý ngươi, người này vì sao lại có ý đồ riêng?”

“Đối với một cô nương không có chỗ dựa thì nô tỳ cho rằng ý đồ của nàng ta đơn giản là có thể gả cho người có gia cảnh tốt mà nhị công tử của Vương phủ vừa vặn đáp ứng được điều này!”

“Haha, thú vị, thật thú vị! Vương Viêm này thật đào hoa đó. Ta thật muốn nhìn xem vị Nghiêm cô nương này có thể gây ra sóng gió gì đây.”

Sau đó hắn phân phó Lục Y: “Sau này Lý Tứ cô nương có bất cứ yêu cầu gì cũng hãy đáp ứng, dù sao cũng là “ân nhân cứu mạng” của ta.” Một ngàn lượng bạc thật sự chẳng đáng gì.

Từ khi Lý Tử Kỳ và Tạ Thiên Thành đính hôn thì đại cô liền chuyển ra khỏi Lý phủ tới ở một đại viện ở thành nam. Chờ cho Tam cô nương Lý Tử Kỳ cập kê là sẽ thành thân. Mà thứ nữ Tạ gia Tạ Quân Hoa lại lưu luyến không muốn rời khỏi phủ Trấn Viễn hầu.

Trước mắt Tam cô nương của phủ Trấn Viễn hầu đã đính hôn, Tứ cô nương cũng đã sớm có hôn ước từ nhỏ, ngược lại Nhị cô nương vẫn chưa nói đến chuyện đính thân. Đại phu nhân Tiết thị cố ý tìm Nhị phu nhân Triệu thị nói bóng nói gió, ý là Nhị cô nương tuổi cũng đã lớn nếu không đính hôn xuất giá sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của các muội muội, khiến cho Nhị phu nhân phải tức giận.

Nhị phu nhân cảm thấy Đại tẩu cố ý đến đây khiêu khích. Dù sao ban đầu đại cô nhìn trúng cô nương nhà mình, trong lòng bà ta không yên nên mới phải tìm chỗ trút giận. Con rể tốt không có khiến Nhị phu nhân không thoải mái nhưng bà cũng biết nguyên do của con gái mình. Sao có thể gả cho Nhiếp chính vương được? Người nhà mình sao lại mơ tưởng như vậy chứ?

Cho dù nàng ta có nói lý do kia thì Nhị phu nhân cũng không dám ôm hy vọng. Hơn nữa việc này còn không thể nói cho người khác biết.  Một cô nương chưa chồng lại dám to gan lớn mật tìm hôn phu tương lai, còn là vị Nhiếp chính vương cao cao tại thượng kia nữa! Bà thật sự không có biện pháp nào nữa.

Thử nghĩ mà xem nếu là thế gia bình thường thì có thể thông qua bà mối kết làm thông gia, có thể tham một chút nhưng sao có thể tham vị Nhiếp chính vương kia chứ? Người ta cũng không nói có ý đón dâu mà cho dù có đón dâu thì cũng do chính y tuyển, Vương thái hậu, Trần thái hậu có thể làm chủ được sao?

Vậy mà hai cha con kia còn cảm thấy có thể thành công được! Thật không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa! Phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Nói cho lão thái thái? Liệu lão thái thái có cảm thấy ý nghĩ này quá kì lạ không?

Làm một mẫu thân, Nhị phu nhân thật sự lo lắng, con gái mình muốn để cho Nhiếp chính vương si mê nó nhưng nó có thể thấy được bóng dáng Nhiếp chính vương sao? Nhưng Triệu thị lại không thể nhìn con gái mình cứ đau khổ cầu xin.

Quên đi, để cho nó nếm mùi thất bại thì mới biết khôn ra! Triệu thị thở dài, con gái mình không chịu thua kém ai, bà chỉ có thể để vậy, để cho cha và con gái hai người bọn họ làm gì thì làm đi.

Editor: Hôm nay đến đây thôi. Tuần sau tiếp tục ~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.