Phu Quân, Xin Chào!

Chương 44-3



44.3

Quản sự điền trang họ Chu, cả nhà đều sống ở điền trang này. Vì đã được thông báo trước nên Chu quản sự đều đã sắp xếp ổn thỏa phòng ở cho mọi người. Hắn nói với thê tử: “Chủ tử vất vả mới qua đây được một chuyến, chúng ta nên hầu hạ thật tốt. Sau này Đại Nha và Nhị Nha còn có thể theo chủ tử vào trong thành hưởng phúc. Nàng phải cẩn thận chú ý.”

Thê tử của quản sự đáp: “Thiếp chẳng lẽ không biết để ý mấy chuyện đó sao? Cũng chỉ là hầu hạ chủ tử mà thôi, chàng cứ yên tâm. Chủ tử qua đây cũng xem như là phúc khí của chúng ta, thiếp nhất định khiến nàng hài lòng. Thiếp thấy điền trang cách đây không xa cũng đang bắt đầu chuẩn bị này nọ, có phải chủ tử cũng muốn đến đó không?”

“Nàng quản chuyện người khác làm gì? Cứ làm tốt chuyện của mình đi. Nói với những gia nhân khác trăm ngàn lần đừng có chọc giận chủ tử, đến lúc đó ta lại mất hết mặt mũi.” Bảy tám năm rồi chủ tử không đến nên lần này Chu quản sự thật kích động. Vốn dĩ nghe Trần đại quản sự nói chủ tử đã về, hắn cũng chỉ biết thế chứ chưa từng nghĩ chủ tử lại tự mình qua đây. Hắn tự nhận bản thân không có gì là làm không tốt, đương nhiên sau lưng có hưởng một chút lợi nhỏ nhưng đây đã là nguyên tắc bình thường rồi. Dù sao Trần đại quản sự cũng biết mà chủ tử cũng không trách móc gì. Nước trong thì không có cá, chỉ cần hắn biết chừng mực, không tham lam quá mức là được.

….

“Woa, quả thật được ra ngoài rồi này!” Đến ngoại thành, Bạch Vi liền mở rèm cửa sổ lớn rồi kêu lên. Hoàng Oanh thấy vậy thì nói: “Ngươi làm thế còn ra cái thể thống gì nữa! Bị người khác thấy được ngươi có chịu trách nhiệm nổi không hả?”

Bạch Vi nhìn Hoàng Oanh rồi thè lưỡi, nói: “Có người nào như ngươi không chứ? Nhìn một chút cũng không được nữa.”

Lý Tử Du cũng nói: “Không có vấn đề gì. Cứ để Bạch Vi hít thở không khí đi.”

Cảm giác tự do như thế này mới thích làm sao!

“Ngươi cũng ra ngoài xem đi.” Lý Tử Du nói với Hoàng Oanh.

“Nô tỷ không dám.” Hoàng Oanh vội nói.

Lý Tử Du cũng không miễn cưỡng. Nàng biết lão thái thái nói lo lắng cho nàng nên mới phái Hoàng Oanh đi theo nhưng mà thực chất chính là giám sát nàng. Chỉ là có muốn ra ngoài hay không cũng không phải do nàng ta quyết định.

Bạch Vi lôi kéo tay của Hoàng Oanh, nói: “Hoàng Oanh tỷ tỷ, đi thôi, chúng ta đi xem đi. Bên ngoài cảnh sắc rất đẹp, ven đường có thật nhiều hoa dại nữa, đảm bảo phong cảnh so với quý phủ còn đẹp hơn.”

Hoàng Oanh không phải là đối thủ của một dã nha đầu như Bạch Vi nên trực tiếp bị Bạch Vi kéo ra ngoài. May mà phía sau xe không nóng lắm, hơn nữa cũng chỉ là ngồi ngoài xe, Hoàng Oanh chỉ giãy một chút rồi thôi.

Lý Tử Du lúc này mới vươn đầu ra ngoài cửa sổ, tham lam nhìn ngắm cảnh sắc bên ngoài. Những hàng cây xanh, những đồng lúa nước kia đều khiến Lý Tử Du nhớ lại chỗ ở ngày bé. Nàng thấy thật tự do tự tại, chẳng trách cha mẹ nàng lại chỉ muốn ở thôn quê.

Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, nhìn từng đám mây tuyết trắng phiêu diêu lững lờ trên không trung xanh thẳm, nhìn những chú chim bay lượn.

Lý ma ma cũng biết cô nương nhà mình đã quá bức bối một thời gian rồi nên chẳng nói gì thêm.

Cuối cùng cũng đến điền trang. Chu quản sự mang theo thê tử và tất cả mọi người đứng chờ trước cửa. Hắn thấy một tiểu cô nương hơn mười tuổi và Lý ma ma quen thuộc thì biết chủ tử thật sự đã đến đây. Chu quản sự kích động chạy đến quỳ xuống, đám người còn lại cũng quỳ theo. Lý Tử Du cho bọn họ đứng lên, sau đó thê tử của Chu quản sự dẫn mọi người đến nơi ở đã được chuẩn bị. Phòng ở rất đơn giản nhưng sạch sẽ khiến người ta cảm thấy thật thoải mái. Lý ma ma lập tức thưởng cho thê tử Chu quản sự. Thê tử Chu quản sự cười tít mắt, nói: “Cô nương thích là được rồi. Ở nông thôn không có gì tốt, mong cô nương đừng phiền lòng.”

“Như vậy là tốt lắm rồi. Ta rất thích! Các ngươi mấy năm nay đã vất vả rồi.”

Những lời này khiến thê tử của Chu quản sự thấy trong lòng đau xót, nói: “Có thể đợi được cô nương trở về thì chúng nô tài cái gì cũng không sợ.”

Sau này mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt. Trong cung còn có Thái hậu và hoàng thượng, những người trước kia tìm đến điền trang gây sự giờ cũng đã không dám đến nữa. Chỉ mong sau này cô nương có thể gả vào nhà tốt, có thể đứng vững ở kinh thành này, như vậy thì cả nhà họ sẽ không phải sầu lo gì nữa.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, Lý Tử Du đến chính sảnh của điền trang. Mọi người trong điền trang sẽ vào bái kiến, cũng may lần này chuẩn bị rất nhiều nên tất cả mọi người trong điền trang đều có thưởng. Vào lúc ăn trưa, toàn bộ nguyên liệu đều tươi mát đậm chất thôn quê khiến khẩu vị Lý Tử Du cũng tốt hơn, ăn nhiều hơn một chén.

Nàng được sắp xếp ở tại một căn phòng bên cạnh hồ, thật mát mẻ, cửa sổ còn có một màn lụa mỏng mới, buổi tối cũng không sợ muỗi đốt. Đẩy cửa sổ ra còn có thể thấy được dãy núi cao phía xa, cảnh vật rất đẹp. Lý Tử Du bảo Chu quản sự chuẩn bị cho mình một bộ quần áo vải thô để tìm lại cảm giác lúc trước hơn nữa đi đường, làm việc cũng tiện. Buổi tối ngày đầu tiên, giữa không gian văng vẳng tiếng ếch kêu và mùi đàn hương thơm thoang thoảng Lý Tử Du tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.