Phu Quân, Xin Chào!

Chương 53-2



53.2

Sau khi Thượng Quan phu nhân trở về từ trong cung thì bị Thượng Quan đại nhân trực tiếp gọi vào thư phòng. Thượng Quan phu nhân trong lòng hoảng hốt, bà gọi: “Lão gia.”

“Nàng đã làm chuyện tốt gì thế hả? Thể diện Thượng Quan gia chúng ta đều bị nàng làm mất hết rồi!” Lời vừa dứt thì trong lòng Thượng Quan phu nhân liền cảm thấy lạnh lẽo.

Thượng Quan phu nhân nói: “Lão gia, thiếp đã vứt thể diện Thượng Quan gia lúc nào chứ? Là phủ Trấn Viễn hầu kia khinh thường Thượng Quan gia chúng ta! Bọn họ muốn từ hôn, thiếp chẳng qua chỉ là không muốn bị người ta khinh bỉ thôi! Thiếp làm vậy có gì sai chứ? Thanh Nhi của chúng ta cũng không phải không thể cưới được cô nương tốt, sao nó cứ phải chịu ủy khuất như vậy chứ?”

Thượng Quan đại nhân thấy Thượng Quan phu nhân chết cũng không hối cải thì nói: “Nàng đừng nói dông dài như thế nữa. Ta hỏi nàng, vì sao nàng lại gạt ta đi vào cung gặp Vương thái hậu? Từ khi nào mà Vương thái hậu lại hẹn gặp nàng? Nàng có dám nói nàng không cố ý để lộ chuyện này ra không? Vương thái hậu từ khi nào lại có giao tình tốt với nàng như vậy hả?”

Thượng Quan phu nhân cũng cố chấp nói: “Lão gia đã nói như thế thì thiếp cũng nói ra cho hết. Lão gia là người có tình có nghĩa nhưng phủ Trấn Viễn hầu kia không đem chúng ta để vào mắt. Lão gia nghĩ phải tuân thủ ước định trước kia nhưng chẳng phải ngài đã cố gắng hơn nửa năm vẫn không thành công sao? Người ta đã sớm coi trọng nhà họ Vương kia kìa! Thượng Quan phủ chúng ta có bao nhiêu lá gan mà dám chống đối lại Vương thái hậu chứ?

Tạm thời không nói đến chuyện này. Bây giờ thiếp muốn hỏi lão gia một chút. Lão gia muốn Thanh Nhi cưới Lý Tứ cô nương vậy ngài định cưới thế nào? Làm cho Lý Tứ cô nương tự mình đáp ứng hay là cứng rắn ép cưới? Nếu Lý Tứ cô nương tự mình đáp ứng thì chẳng phải chứng tỏ bản thân cô nương kia không biết kiềm chế sao? Các trưởng bối đều chưa nói gì mà nàng ta đã vội vàng rồi. Còn nếu không như vậy, muốn ép cưới thì chúng ta lại không có năng lực này. Lý Tứ cô nương mất cha mất mẹ, chỉ có thể để người khác thay nàng làm chủ.

Chỉ có thể trách chúng ta và Lý Tứ cô nương không có duyên phận, không thể thành con dâu của chúng ta. Dù thế nào thì thiếp cũng không thể mạo hiểm lão gia và tiền đồ của Thanh Nhi được. Lão gia chắc ngài còn chưa biết, Vương thái hậu đã sớm nghĩ biện pháp đối phó nhà chúng ta rồi. Nếu không phải lần này thiếp chủ động đi yết kiến Vương Thái hậu thì chỉ sợ lão gia và cả Thanh Nhi đều phải chịu tai ương, nói không chừng chuyện thi cử của Thanh Nhi năm nay cũng sẽ có vấn đề. Thiếp là mẹ ruột của Thanh Nhi, chỉ có thể lo lắng cho nó thôi, những cái khác thiếp không muốn lo đâu!”

Thượng Quan đại nhân vừa nghe những lời đó của Thượng Quan phu nhân thì không khỏi cảm thấy hổ thẹn và kinh sợ. Bản thân ông không có bản lãnh lại còn khiến thê nhi gặp phiền phức.

Thượng Quan phu nhân nói tiếp: “Thật ra Lý tứ cô nương gả vào nhà họ Vương cũng không sao. Ngoại hình của nhị công tử nhà đó cũng tuấn tú lịch sự, sau lưng còn có Vương thái hậu làm chỗ dựa. Sau này chắc chắn phủ Trấn Viễn hầu cũng không dám bắt nạt nàng ấy, tương lai nhất định sẽ tốt thôi. Hơn nữa chỉ cần Lý Tứ cô nương thành thân với người nhà họ Vương thì Vương thái hậu cũng sẽ không có khúc mắc với Trần thái hậu nữa, như thế chẳng phải rất tốt sao? Hoàng Thượng bên kia cũng sẽ được an toàn hơn, không phải sao?”

“Làm càn! Một phụ nhân như nàng sao có thể tùy tiện bàn luận chuyện của Hoàng Thượng hả?” Thượng Quan đại nhân nhìn thê tử mình, không thể tin được sao nàng ấy có thể đột nhiên trở nên như thế. Vương thái hậu một mặt muốn gả Lý Tứ cô nương cho cháu trai mình, một mặt lại muốn gả cháu gái cho Nhiếp Chính vương. Tính toán kĩ lưỡng như thế mà thê tử mình lại còn tưởng Vương thái hậu tốt nữa! Nàng ấy chắc chắn là bị người khác lợi dụng rồi! Thượng Quan đại nhân khẳng định.

“Lão gia, cho dù hôm nay ngài có hưu thiếp thì thiếp vẫn phải nói. Chuyện của Lý Tứ cô nương nhất định không được. Nếu ngài còn quan tâm đến già trẻ cả nhà chúng ta thì xin lão gia hãy hủy hôn sự đi! Thiếp cầu xin ngài!”

“Nàng…!” Thượng Quan đại nhân suy sụp ôm đầu, “Nàng đi ra ngoài ngay!”

Phu nhân mình một lòng suy nghĩ vì quý phủ này nhưng nếu truyền ra ngoài chuyện nhà mình hối hôn thì sẽ bị người khác nói thành loại gì đây? Từ xưa đến nay quan văn đều trọng danh dự. Thượng Quan đại nhân thật sự lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.

—-

“Bái thiếp của Thượng Quan phu nhân sao?” Lý Tử Du nhìn bái thiếp trong tay mà lòng đầy nghi ngờ. Nàng đã về gần một năm nhưng Thượng Quan phu nhân chưa từng gặp riêng mình bao giờ, vậy thì sao hiện tại lại làm thế này? Nàng nghĩ đến chuyện nghe được từ chỗ dì nhỏ rồi lắc đầu cười nhạt: “Đáp ứng bà ấy đi, ta sẽ đến.” Chắc là muốn khuyên nàng chủ động chấm dứt hôn sự này đây.

Lý Tử Du cầm ngọc long phượng, trong lòng suy nghĩ, quả nhiên là không được. Không phải của mình thì sẽ không là của mình, mọi người nên vì bản thân mà suy tính, Thượng Quan phu nhân cũng không ngoại lệ.

“Đến ngày đó Hồng Y đi theo giúp ta. Bạch Vi và Đại Nha ở nhà trông coi.” Lý Tử Du phân phó.

Bạch Lộ và Bạch Hạc mà Thái phu nhân đưa đến vẫn làm nha đầu thô sử ở bên ngoài, không có gì tiến triển. Lý Tử Du bẩm báo với Thái phu nhân muốn ra ngoài một chuyến. Thái phu nhân vậy mà lại vui vẻ đồng ý.

Thật tốt làm sao. Những người này liên hợp lại với nhau chẳng phải là vì chuyện hôn sự này sao? Người nhà họ Vương nhất định đã báo tin cho Thái phu nhân từ sáng sớm nên bà ta mới không ngăn cản.

Thượng Quan phu nhân thì sao? Thượng Quan phu nhân đã gặp Vương Thái hậu rồi thì còn có thể nói gì nữa đây?

Lý Tử Du hạ quyết tâm, nhà họ vương các người mưu tính lâu như vậy thì cũng không nên là công dã tràng.

Cổng chùa Hồng Mai vẫn còn mở. Lý Tử Du bước vào chính điện thắp hương, sau đó thì bị đưa đến một phòng nhỏ. Trong phòng là một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi đang đánh giá nàng, tuổi tuy rằng không nhỏ nhưng thoạt nhìn thì không già chút nào. Bà ta mặc một bộ quần áo màu thiên thanh, cả người đều toát ra vẻ hào phóng, hòa ái nhưng biểu hiện trên mặt có chút tiều tụy.

“Kính chào Thượng Quan phu nhân.” Khuôn mặt người này và Thượng Quan Thanh có năm phần giống nhau, Lý Tử Du sao có thể không biết.

“Mau mau miễn lễ. Con chính là Lý Tứ cô nương sao?” Thượng Quan phu nhân nói. Quả nhiên tướng mạo thật tốt, chẳng trách đứa nhỏ Thanh Nhi kia chỉ cần liếc mắt một cái liền coi trọng ngay. Đáng tiếc nàng ấy là người không thể muốn là có được.

“Vâng.”

“Ta đã gặp con lúc nhỏ mấy lần, bây giờ thật sự đã trở thành đại cô nương rồi.” Thượng Quan phu nhân cười nói.

“Không biết phu nhân tìm tiểu nữ có chuyện gì?” Lý Tử Du đi thẳng vào vấn đề.

Thượng Quan phu nhân im lặng một chút rồi cười khổ, nói: “Xem ra chất nữ không muốn nói nhiều lời với ta. Cũng tốt, ta liền nói thật vậy. Ta tình nguyện thành kẻ ác trong chuyện này, mong Lý Tứ cô nương đưa ngọc Long Phượng trước đây mà Thượng Quan phủ đã đưa trả lại cho ta. Coi như là cứu lấy Thượng Quan phủ của chúng ta đi. Ta tin Lý Tứ cô nương cũng biết, có nhiều nguyên nhân khiến chuyện hôn sự của con và Thanh Nhi bất thành. Chúng ta chỉ là một nhà quan văn, không thể chống lại được thế gia danh môn. Cứ xem như Thượng Quan gia có lỗi với Lý Tứ cô nương đi.”

Lời vừa dứt thì người cũng quỳ xuống. Lý Tử Du đỡ Thượng Quan phu nhân đứng dậy, nói: “Phu nhân đừng làm thế. Người thế này thật khiến Tử Du áy náy lắm. Tử Du cũng biết phu nhân rấ khó xử. Tử Du không phải là người không hiểu đạo lý. Chỉ có thể xem bản thân Tử Du không có phúc thôi. Người yên tâm đi, ngọc Long Phượng ta đã mang đến đây. Cái này trả lại cho phu nhân.”

Thượng Quan phu nhân giật mình. Bà còn tưởng rằng phải phí rất nhiều công sức mới có thể giải quyết được nhưng không ngờ Lý Tứ cô nương lại đáp ứng dễ dàng như thế. Quả thật là không thể ngờ được. Chẳng lẽ Lý Tứ cô nương cũng không muốn gả cho Thanh Nhi? Nàng ta muốn gả vào nhà họ Vương sao? Nhưng vẻ mặt hình như không giống vậy. Thôi cho dù thế nào thì mục đích cũng đạt được rồi, Thượng Quan phu nhân ngượng ngùng nhận ngọc Long Phượng Lý Tử Du đưa ra. Bà còn muốn nói nhưng lại nói không nên lời.

Sau đó hai người cũng chẳng còn gì để nói. Lý Tử Du cáo từ rời đi, Thượng Quan phu nhân thì thắp hương một chút rồi mới rời khỏi.

Sau khi trở về Lý ma ma nghe nói Lý Tử Du đem ngọc Long Phượng trả lại thì khóc: “Cái này sao có thể chứ? Cô nương à, ngài làm sai mất rồi.”

Bạch Vi nói: “Thật ra nô tỳ cảm thấy cô nương làm rất đúng. Người ta đã tìm đến cửa rồi mà còn không trả lại thì sau này cô nương có gả qua thì cũng chẳng có ngày lành. Bà bà luôn thích làm khó con dâu nhất, nô tỳ thấy Thượng Quan phu nhân vốn không vui vẻ với mối hôn sự này thì sao chúng phải gả cô nương qua đó để chịu khổ chứ?”

Đại Nha và Hồng Y cũng thầm chấp nhận. Lý ma ma nói: “Ta nói cái người đều chỉ là mấy tiểu nha đầu thì biết cái gì chứ? Cô nương đây chính là từ hôn, một cô nương từ hôn thì thanh danh sao có thể tốt được? Cô nương sao có thể tìm được nhà chồng tốt chứ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.