Từ phủ quận chúa trở về, Lý Tử Du nghe người báo có người của nhà họ Vương tới nữa thì tâm tình không khỏi phiền chán. Đám người này thật vội vàng. Lẽ ra các cô nương ở quý phủ này đều là mười sáu, mười bảy tuổi mới lập gia đình, mình chỉ mới mười lăm thôi, bọn họ gấp làm gì chứ?
Bản thân nàng đã không thể quyết được chuyện hôn sự của bản thân mà bọn họ còn không để nàng được yên tĩnh một chút. Ngay cả Ngũ cô nương Lý Tử Lung sau khi biết nàng bị từ hôn thì nói bóng nói gió, đàm tiếu rất khó nghe. May mà có Tam cô nương Lý Tử Kỳ còn sang đây an ủi, mặc dù nói không nhiều.
Bạch Vi vừa giúp Lý Tử Du thay y phục, vừa nói: “Ngũ cô nương và Lục cô nương có nghe nói cô nương đến phủ quận chúa. Lục cô nương thì không có gì, chẳng nói gì cả nhưng Ngũ cô nương thì lại tỏ vẻ âm dương quái khí, nói xấu cô nương nữa.”
“Kệ nàng ta đi, cứ để nàng ta khó chịu đi.” Đơn giản chỉ là ghen tị thôi. Dẫu sao thì nàng cũng chẳng nghe thấy gì. Mà cũng chẳng biết nàng ta lấy đâu ra nhiều sức lực mà lặp đi lặp lại mấy loại trò hề này như thế.
“Cô nương có muốn nô tỳ giáo huấn vị Ngũ cô nương kia một chút không?” Hồng Y hỏi.
Lý Tử Du cười tủm tỉm nhìn Hồng Y: “Ngươi muốn làm cho Ngũ cô nương của chúng ta bị tiêu chảy à?”
Hồng Y ngượng ngùng: “Ngũ cô nương kia dẫu sao cũng chân yếu tay mềm, nếu làm mạnh tay thì sợ nàng ta chịu không nổi. Tiêu chảy xem ra là đỡ nhất rồi.”
Cũng may Hồng Y có lòng thiện lương chứ nếu không thì với bản lĩnh của nàng ấy mà hạ độc dược khiến thần không biết quỷ không hay thì thật là tai họa. Duẫn Thiên bồi dưỡng những người này đều là hạng tài ba.
Buổi tối, lúc dùng cơm tối xong ở Hỉ Nhạc đường thì lão thái thái thông báo một tin tức tốt: Nhị cô nương Lý Tử Châu ở Tây Bắc cuối cùng thì cũng định hôn sự. Đó là Nhị công tử của Dương gia. Phía trên có một ca ca nhưng đã thành thân, bây giờ đang chờ nhị công tử đón dâu.
Ngũ cô nương và Lục cô nương khẽ thay đổi sắc mặt. Thái phu nhân nói: “Đây cũng là chuyện tốt. Hai nhà cách nhau cũng gần, hai đứa trẻ đó cũng đến tuổi thành hôn rồi. Con dâu cả, con theo tục lệ đặt mua cho nhị nha đầu một phần đồ cưới, rồi để Nhạc nhi mang theo mấy tiểu huynh đệ nữa đưa đến chỗ lão Nhị đang nhậm chức đi. Hôn sự hãy tổ chức cho thật náo nhiệt. Còn có các con nữa, Ngũ nha đầu và Lục nha đầu, hai đứa có muốn đi cùng không?”
Hai người đều lắc đầu, Ngũ cô nương nói: “Chúng con muốn thay cha mẹ làm tròn chữ hiếu với tổ mẫu.” Đừng nói giỡn thế chứ, nếu thật sự đi thì nói không chừng sẽ bị giữ lại chỗ Tây Bắc xa xôi đó, đến lúc đó có khi cả đời sẽ không thể hồi kinh, như vậy thì biết làm sao? Tốt xấu gì cũng phải chờ phụ thân đủ nhiệm kì ba năm trở về rồi nói sau.
“Không đi cũng được. Các con là nữ nhi đi theo cũng không thoải mái. Thôi được rồi, các con nếu cho nhị tỷ thêm chút trang sức thì chuẩn bị cho tốt rồi đưa đại ca các con mang đi luôn, coi như thể hiện tình tỷ muội.” Lão thái thái dặn dò.
Vì vậy mà tối nay nghe xong việc vui thì ai nấy cũng đều có vẻ vui mừng, dù sao Nhị cô nương cũng thật xuất giá rồi.
Lý Tử Du không ngờ Nhị phu nhân lại dứt khoát như vậy, ngay lập tức đã định tốt hôn sự cho Nhị cô nương rồi, lại còn ở xa như vậy. Có lẽ vì Nhị lão gia là lãnh đạo nên Dương gia cũng không tiện phản đối, như vậy cũng tốt, tốt hơn so với việc suốt ngày nghĩ chuyện gả cho nhiếp chính vương. Sống bình thường mới tốt.
Sau khi đại gia Lý Nhạc cùng các huynh đệ xuất phát thì không bao lâu sau Thượng Quan phu nhân phái người sang đây. Mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra mà sau đó Thái phu nhân và Đại phu nhân lại có vẻ mặt cực kì khó coi.
Thái phu nhân đập mạnh bàn nói: “Mặt mũi cả đời này của ta đều bị nghiệp chướng kia làm mất hết rồi! Các ngươi dạy dỗ con cái thế nào thế hả? Sao có thể để nó làm ra những chuyện tai tiếng như thế? Đã vậy còn bị người ta tóm gáy! Nhìn xem! Nhìn xem! Nếu không phải Thượng Quan phu nhân phái người canh chừng thì nó đã thật làm ra những chuyện vô liêm sỉ như thế kia rồi!”
Đại phu nhân cũng rất tức giận nhưng vẫn cố gắng nén lại: “Mẫu thân bớt giận. Theo ý con dâu, lần trước chúng ta đã nói rõ với phủ Bình Nam hầu rồi, đại cô nãi nãi sinh là người của Tiền gia, chết là ma của Tiền gia, không còn liên hệ gì với quý phủ chúng ta nữa. Vậy nên Thượng Quan phu nhân lại đến tìm chúng ta nói chuyện thì thật chẳng ra sao! Nhất định là vì bất mãn chuyện chúng ta từ hôn nên mới muốn chúng ta mất hết thể diện. Chúng ta đừng quản chuyện này, cứ để cho Tiền gia xử lý đi. Đại cô nãi nãi làm ra chuyện gì thì cũng là mất mặt Tiền gia, chúng ta không cần phải nhúng tay vào đâu! Mẫu thân tức giận như vậy chẳng phải là đã khiến cho Thượng Quan gia được như ý rồi sao?”
Thái phu nhân nghe Đại phu nhân nói vậy thì dễ chịu hơn rất nhiều.
“Nhưng mà chuyện này cũng quá dọa người rồi. Thật không biết xấu hổ. Nếu người khác biết chuyện sẽ nghĩ chúng ta không biết dạy dỗ.”
“Mẫu thân yên tâm, dù sao Thượng Quan phu nhân cũng không giống người nhiều chuyện. Hơn nữa cũng chuyện này cũng ảnh hưởng đến con trai của bà ta. Chúng ta đừng bận tâm. Còn có Tiền gia mà, mẫu thân cứ coi như chưa từng có đứa cháu gái này đi.”
“Haizz. Dù sao nó cũng mang dòng máu của ta. Nó trở nên như vậy lòng ta cũng cảm thấy đau lắm. Thôi, thôi. Ta già rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm đi. Nếu có thể thì giữ mạng lại cho nó.” Thái phu nhân nói.
Đại phu nhân trong lòng khinh bỉ: “Lời hay đều là bà nói còn người ác thì để ta làm. Bà luôn luôn như thế, không được, ta phải nói cho Hầu gia biết.”
Trấn Viễn hầu vừa nghe chuyện này thì còn có thể nói gì được nữa: “Đã sớm nói rõ không có đứa nữ nhi này rồi. Tiền gia muốn xử trí như thế nào thì cứ làm đi.” Nếu có khả năng thì Trấn Viễn hầu tình nguyện không sinh ra đứa con gái này, chỉ biết làm ông mất mặt.
“Còn Trình di nương thì nàng tính xem nên làm gì đi. Đừng để nàng ta làm ầm ỹ, nếu bất đắc dĩ thì khiến nàng ta từ từ bị bệnh đi.” Trấn Viễn hầu nói.
Đại phu nhân sao có thể không tính chứ? Chuyện xử lý vợ bé thì đương nhiên rất tình nguyện rồi, hơn nữa còn là trượng phu mình phân phó.
Ngũ cô nương Lý Tử Lung gần đây lại hay tới chỗ Lý Tử Du. Nàng ta hỏi: “Tứ tỷ có biết đại tỷ đã xảy ra chuyện gì không?”
“Không rõ lắm.”
“Haizz. Nói tiếp thì việc này cũng chẳng còn liên quan gì đến Tứ tỷ nữa. Chắc Tứ tỷ không biết chứ lúc tỷ còn chưa trở về đây, Thượng Quan công tử có đến quý phủ thỉnh an vài lần. Ai mà biết được Đại tỷ lại nổi lên tâm tư không nên có, muốn thay Tứ tỷ gả cho Thượng Quan công tử. Tổ mẫu cũng bị tỷ ấy mê hoặc, đáp ứng giúp đỡ tỷ ấy. Nhưng sau lại âm kém dương sai, cùng đại tỷ phu bây giờ thành thân. Ta đoán là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo nên mới như thế đó. Về sau tỷ phu xảy ra chuyện như vậy, ta nghe nói đại tỷ đòi cùng cách nhưng hai bên đều không đồng ý. Hơn nữa chúng ta bên này cũng nói mặc kệ sống chết của đại tỷ, dẫu sao có một tỷ tỷ cùng cách thì thanh danh của chúng ta cũng sẽ không dễ nghe, không phải sao?
Không ngờ đại tỷ lại to gan lớn mật vụng trộm đi tìm Thượng Quan công tử ở bên ngoài. May mà Thượng Quan phu nhân vì quan tâm đến Thượng Quan công tử nên cho người theo dõi, đại tỷ chưa vào được đến cửa đã bị đánh trực tiếp ra ngoài, mất hết mặt mũi. Ta thấy lần này đại tỷ dữ nhiều lành ít rồi. Bình thường tỷ ấy còn tỏ ra quá kiêu ngạo, bây giờ thành ra thế này là tự làm tự chịu! Muốn so sánh với Tứ tỷ thì không có cửa đâu!”
Lý Tử Trân tự làm tự chịu vậy ngươi thì sao? Lúc ấy cứ lẽo đẽo sau Lý Tử Trân, bình thường còn châm chọc khiêu khích ta, bây giờ lại bỏ đá xuống giếng. Người như ngươi còn khiến người ta chán ghét hơn! Tuổi còn nhỏ mà sao lại xấu xa thế? Lý Tử Du thật sự nhớ thuốc xổ của Hồng Y, người như vậy nên khiến cho nàng ta chạy tranh mấy cái nhà xí mới đúng!
“Tứ tỷ tỷ. Ta nói nhiều như thế sao tỷ chẳng nói câu nào vậy? Đại tỷ làm nhiều chuyện không tốt với tỷ mà, nếu không phải do tỷ ấy thì có khi tỷ đã trở thành thiếu phu nhân của Thượng Quan gia rồi.
Lý Tử Du đáp lại một cách lạnh lùng: “Vậy theo ý muội, ta nên nói gì đó sao?”
“Cái này… Tứ tỷ à, tâm địa của tỷ quá thiện lương rồi, nếu là ta thì ta tuyệt đối sẽ không buông tha đại tỷ dễ dàng đâu.” Lý Tử Lung nói qua loa tắc trách.
“Được rồi. Bây giờ ta thấy mệt mỏi, muội về trước đi.” Lý Tử Du đuổi người, cùng người như vậy nói chuyện chính là làm nhục chính mình.
Lý Tử Lung thấy Lý Tử Du không tức giận thì định nói thêm mấy câu nhưng lại bị Bạch Vi và Đại Nha đuổi ra ngoài. Lý Tử Du nói: “Sau này Ngũ cô nương có qua đây thì cứ nói ta ngủ rồi hoặc ra ngoài rồi.”
Lý Tử Trân vốn suy nghĩ có thể tận dụng cơ hội, đáng tiếc người còn chưa gặp mà bản thân đã bị đánh trước. Thượng Quan phu nhân lại thêm một lý do chán ghét Hầu phủ.
Về phía phủ Bình Nam hầu thì phương pháp xử lý cuối cùng của hầu phu nhân là để Lý Tử Trân ở cùng Tiễn nhị cả đời. Chẳng phải ngươi không muốn ở cả đời với nhị gia sao? Ta sẽ cố tình không để ngươi được như ý! Chết là còn nhẹ, phải để các ngươi đến chết vẫn còn ở chung một chỗ. Tiễn Nhị và Lý Tử Trân bị đưa về nguyên quán của hầu phủ mà còn bị người ta canh giữ. Hơn nữa địa phương kia còn là chỗ nông thôn, có tiền cũng chẳng thể mua được thứ tốt. Đám hạ nhân thì cố chấp trung thành, tận tâm với lệnh của chủ tử, canh giữ gắt gao. Lý Tử Trân cảm thấy chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy.
Nàng ta là thật tâm thích Thượng Quan Thanh. Đến mức có liều mạng này cũng phải gặp mặt được y, tốt nhất là làm náo loạn hết lên. Đến khi đó chỉ cần nàng ta sống chết đều đi theo Thượng Quan Thanh, tính mạng cũng không cần thì Thượng Quan gia vốn con trọng danh dự nhất chắc chắn sẽ cho nàng ta một cái công đạo. Ít nhất cũng vì bảo vệ cho tiền đồ của Thượng Quan Thanh, còn vì nàng ta cùng Thượng Quan Thanh có cảm tình, tất cả chẳng phải sẽ thuận lợi, nước chảy thành sông sao? Thế nhưng nàng ta còn chưa nhìn thấy Thượng Quan Thanh thì đã biến thành như thế này rồi.
Ở cái chốn không biết là chỗ nào thế này, bên người còn có một trượng phu bất nam bất nữ, làm sao có thể thoát ra? Nàng ta đã tìm vô số phương pháp trốn đi nhưng đều bị bắt về. Tiễn Nhị kia bây giờ rượu không rời thân, mỗi ngày say khướt, cứ không được như ý sẽ đánh người mặc kệ là ai. Lý Tử Trân cảm thấy mình sống một ngày như là một năm.