Phu Quân, Xin Chào!

Chương 59-1



59.1

“Vĩnh An đến rồi.” Trần thái hậu nhẹ nhàng gật đầu với quận chúa Vĩnh An, “Đến gặp Tử Du phải không? Nó đang ở Thiên điện.”

Trước mặt người khác Trần thái hậu không gọi Lý Tử Du là Tiểu Ngư nhi. Biết mối quan hệ của quận chúa Vĩnh An và cháu gái mình khá tốt nên nàng không  ngăn cản cũng không quá nhiệt tình.

“Thái hậu nương nương, con đã lâu không thấy Tử Du nên đến phủ Trấn Viễn hầu hỏi thăm. Bên đó nói nàng ấy ở nơi này nên con mới vội vàng chạy tới.” Quận chúa Vĩnh An cười nói.

“Ừ. Con đi đi.”

Quận chúa Vĩnh An vội vàng chạy đến Thiên điện, thấy Lý Tử Du đang ngồi nhàn nhã xem sách thì cười, nói: “Ta nghe nói người trong phủ cô đang như kiến bò chảo nóng vậy mà cô lại ở đây lánh nạn.”

“Cô mau lại đây ngồi xuống đi.” Lý Tử Du nói, “Cũng chỉ có nơi này mới khiến bọn họ không dám tìm đến thôi.”

“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?” Quận chúa Vĩnh An lo lắng, hỏi.

“Chỉ là chút chuyện phiền lòng thôi, không nói cũng vậy.”

“Giữa chúng ta mà còn phân biệt chuyện cô, chuyện ta sao? Cô nói cho ta biết đi, biết đâu ta lại có thể giúp cô.”

“Ta nên tự mình giải quyết thôi. Chuyện này cô không giải quyết được đâu.”

“Ha ha, ta biết rồi, có phải chuyện hôn sự của cô không? Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có chuyện này thôi.” Quận chúa Vĩnh An vỗ tay nói tiếp: “Đúng là chuyện phiền lòng mà. Ta chỉ có một mình nhưng lại có cả đám người quan tâm hôn sự của ta. Thật phiền phức. Cô nhất định cũng như thế. Hì hì. Cũng không biết ai có phúc khí lấy được cô.”

“Ta sắp phiền chết rồi mà cô còn trêu ghẹo ta.” Lý Tử Du nói.

“Vậy cô nói xem, rốt cuộc thì cô phiền lòng chuyện gì nào? Cho dù ta không giúp được cô nhưng cô nói ra cho ta biết thì trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút, khỏi nghẹn khuất khó chịu trong lòng.”

Lý Tử Du nghĩ một lát, quyết định nói cho nàng ấy một chút, dẫu sao quận chúa Vĩnh An cũng là bằng hữu của nàng. Không nghĩ rằng quận chúa Vĩnh An sau khi nghe xong còn tức giận hơn cả Lý Tử Du. Nàng ấy nói: “Đây là chuyện gì vậy? Trước đây ta hâm mộ người khác có gia đình, người thân nhưng hiện giờ nghe chuyện của cô ta chỉ cầu cho đám người đó không tồn tại! Trưởng bối không ra trưởng bối. Ta nói này, lúc nhị tỷ cô nói cái gì mà Thượng Quan phủ, thì ra là do cô và Thượng Quan Thanh còn có mối liên hệ sâu xa thế. Người bên kia cũng thật quá đáng rồi. Vì mục đích của mình mà làm ra chuyện như vậy kia đấy. Tổ mẫu nhà cô thật là già mà không kính! Sao có thể như vậy được? Hừ! Quá đáng lắm rồi! Không được! Ta phải nói cho Vương thúc biết, không thể để chuyện này như thế được!”

“Cô đợi chút! Chuyện của ta thì có liên quan gì đến Nhiếp Chính vương chứ? Ngài ấy mỗi ngày đều phải xử lý chuyện quốc gia đại sự. Ta sao có thể làm phiền đến Nhiếp chính Vương chứ? Cô ngồi yên đó đi.” Lý Tử Du vội vàng kéo quận chúa Vĩnh An lại: “Tính tình của cô nên sửa lại thôi, nếu không sau này cô sẽ chịu thiệt đấy. Vậy nên ta mới không muốn nói cho cô biết. Cô nhìn đi, lại xúc động rồi.”

“Chuyện này không phải rất kì cục sao? Cô cũng đừng xem ta là quận chúa, nếu không nhờ Vương thúc thì ta cũng chỉ là một bé gái mồ côi thôi. Ta có núi dựa vào nhưng cô lại không có. Ta nói lời này cũng không có ý gì đâu. Chuyện trong cung ta cũng hiểu được. Dì nhỏ của cô không thể đối phó được Vương thái hậu đâu. Chuyện bà ta muốn làm, trừ vương thúc của ta ra, thì chẳng ai đủ năng lực ngăn cản cả. Thật thủ đoạn mà. Cô không biết đâu. Trừ tính kế cô ra thì bà ta còn muốn đem gả Vương Minh Nguyệt cho vương thúc nữa. Nhưng cô nhìn tính tình của Vương Minh Nguyệt đi, nàng ta sao xứng với vương thúc chứ? Đúng rồi, hơn nữa, lúc cô chưa trở về Vương thái hậu cũng đánh chủ ý lên ta, muốn ta gả vào nhà họ Vương, đơn giản là vì thấy quan hệ giữa ta và vương thúc rất tốt. Cuối cùng không biết thế nào mà Vương Minh Nguyệt lại coi trọng vương thúc nhà ta nên không nhắc chuyện kia với ta nữa. Bây giờ cô trở về lại tính kế cô, thật sự quá đáng mà!”

Lý Tử Du nói: “Chuyện Thượng Quan phủ là do ta chủ động từ hôn, không trách được bọn họ. Vốn không muốn liên lụy nhà họ nhưng cuối cùng cũng không thể tránh khỏi được. Nếu Thượng Quan Thanh không phải có hôn ước với ta thì cũng sẽ không bị Vương thái hậu chỉ hôn. Thật ra thì nếu lúc trước ta không ôm ảo tưởng, phân rõ giới hạn với Thượng Quan Thanh thì cũng không đến mức như thế này. Nói không chừng Thượng Quan phu nhân còn có thể sớm định hôn sự cho Thượng Quan Thanh mà không phải cưới công chúa về. Không phải lòng ta thiện lương đâu mà là vì ngày bé, Thượng Quan bá phụ và Thượng Quan Thanh đối đãi với ta thật sự rất tốt. Thượng Quan phu nhân lúc ấy cũng xem ta như con gái của bà ấy, đáng tiếc cuối cùng ta vẫn khiến họ bị liên lụy.”

“Cô đừng nói vậy. Chuyện thành ra thế này là đều có nguyên nhân cả. Bây giờ người ta lấy được công chúa biết đâu lại thấy tốt. À mà có phải cô gặp vị đường tỷ kia của ta rồi không? Nếu không sao cô lại nói thế được?” Nếu không phải thấy vị đường tỷ không biết điều kia rồi thì Tử Du cũng sẽ không nói vậy đâu.

Lý Tử Du gật đầu, nói: “Gặp rồi. Nhìn qua thì thấy Thượng Quan Thanh có chút không xứng đôi với công chúa Bình Ninh. Ta cũng không thể nói rõ cảm giác thế nào nữa.”

“Ha ha. Thượng Quan Thanh kia tốt xấu gì cũng là nam nhân, đau khổ gì thì cũng qua rồi. Nếu y vẫn chìm đắm trong đau khổ thì cũng không phải là người đường đường chính chính, không đáng để chúng ta tôn trọng. Nhưng mà phải nói lại, đường đường là Trạng Nguyên Lang mà lại cưới vị đường tỷ kia thì đúng là có chút không xứng đôi. Có phải cảm giác như đóa hoa lài cắm bãi phân trâu không?” Quận chúa Vĩnh An cười nói.

“Ta đang áy náy muốn chết mà cô còn nói thế được.”

“Đó là vì cô có tâm địa thiện lương thôi. Thật ra thì việc này cũng như việc người ta uống nước, nóng lạnh tự biết, phải biết chỗ lợi chỗ hại. Nếu cứ luẩn quẩn với những đau khổ trong lòng thì cũng chỉ thiệt mình. Dù sao thì bản thân mình thế nào thì cũng không ai thay thế được.”

Lý Tử Du cẩn thận nhìn quận chúa Vĩnh An. Nàng nói: “Sao hôm nay cô lại giảng đạo lý thế này? Thật không giống cô, ngược lại giống một bằng hữu của ta hơn. Ý của hắn cũng tương tự thế.

Quận chúa Vĩnh An cười vui vẻ, nói: “Không phải đâu. Mới chợt nghĩ ra đấy. Chẳng lẽ ta nói không đúng à?”

“Không phải. Cô nói đúng lắm. Ta nghe xong thoải mái hơn nhiều.”

“Vậy là tốt rồi, thật không phụ sứ mệnh của ta.” Quận chúa Vĩnh An lẩm bẩm thì thầm.

“Cô nói gì cơ?” Lý Tử Du hỏi.

“Hì hì. Không nói gì đâu, không nói gì đâu. Chuyện kia, về sau cô tính thế nào? Thật sự đáp ứng hôn sự với nhà họ Vương à?”

“Sẽ không! Vì ta, vì dì nhỏ, ta nhất định không đáp ứng!” Mâu thuẫn giữa Vương thái hậu và dì nhỏ không bao giờ giải quyết được. Nếu Vương thái hậu là người ôn hòa thì bọn họ còn có thể chung sống hòa bình. Thế nhưng những hành động của Vương thái hậu đều thể hiện ra rằng bà ta sẽ không chịu ngang hàng với kẻ khác. Hơn nữa Hoàng thượng cũng không phải do bà ta sinh ra.

Bây giờ dì nhỏ vẫn sống ổn là bởi Vương thái hậu còn chưa ra tay. Một núi không thể có hai hổ, bà ta sao có thể tha cho dì nhỏ mà không bất mãn được chứ?

Muốn nàng gả vào nhà họ Vương cũng chỉ là mê hồn trận của Vương thái hậu mà thôi. Bà ta muốn có quan hệ tốt với hoàng thượng nhưng bà ta thật sự muốn chung sống hòa bình với dì nhỏ sao? Không có khả năng! Bà ta tuyệt đối không thể bỏ được thể diện. Hơn nữa dì nhỏ cũng không hi vọng nàng gả đến nhà họ Vương. Vạn nhất về sau Hoàng thượng biểu đệ có thể cầm quyền rồi đối phó với nhà họ Vương, vậy thì nàng chẳng phải sẽ là thứ ngáng chân đệ ấy sao? Cho nên chuyện như vậy nàng không thể nào đồng ý được.

Quận chúa Vĩnh An do dự một chút rồi nói: “Vậy cô phải làm gì bây giờ? Vương thái hậu là người nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua đâu. Hay là cô… cô gả cho vương thúc nhà ta đi.”

Lý Tử Du ngạc nhiên nhìn quận chúa Vĩnh An: “Cô nói cái gì vậy? Điều này sao có thể xảy ra?” Người ta ngay cả cháu gái của Vương thái hậu cũng không muốn thì sao có thể muốn thành thân với một đứa mồ côi như nàng chứ? Mà thân phận của nàng vẫn còn là biểu tỷ của hoàng đế, nếu vạn nhất Nhiếp chính vương này muốn tạo phản, thì sao có thể mua dây buộc mình chứ?

“Có gì mà không thể? Cô suy nghĩ một chút đi. Người có thể đối phó với Vương thái hậu cũng chỉ có Vương thúc nhà ta thôi. Cô gả cho thúc ấy thì Vương thái hậu cũng không dám làm gì cô, có phải không? Trần thái hậu cũng sẽ được an toàn hơn. Thật ra thì ta thấy cô rất xứng đôi với vương thúc nhà ta. Lần trước chẳng phải ta đã nói rồi sao Người như Vương Minh Nguyệt tuyệt đối không xứng với vương thúc. Cô xem vương thúc nhà ta đi, người thật sự rất tốt. Đến bây giờ trong phủ chẳng có một nữ nhân nào cả, một lòng chỉ lo việc chính sự, không hoa tâm, tâm lại tốt, dáng vẻ cũng đẹp, bao nhiêu người còn mơ ước gả cho thúc ấy đấy.”

“Chính vì ngài ấy như thế thì làm sao có thể cưới ta được? Cô đừng nói đùa nữa. Ngài ấy là Nhiếp chính vương thì người khác nhất định không thể ép buộc hôn sự của ngài ấy được. Trừ khi ngài ấy thấy vui.” Nếu không sao nhị tỷ nàng cố gắng như vậy mà vẫn không thành công, liên lụy cả nhà Nhị bá phụ phải sung quân đến Tây Bắc chứ?

“Nếu thúc ấy vui thì sao?” Quận chúa Vĩnh An hỏi.

“Cô hôm nay làm sao vậy? Sao cứ hỏi những điều kì quái thế? Chẳng lẽ có người bảo cô nói vậy sao?” Lý Tử Du nghi ngờ nhìn chằm chằm quận chúa Vĩnh An.

“Được rồi, được rồi. Là ta nói hươu nói vượn. Thật ra đây cũng chỉ là một phương pháp thôi mà, chẳng phải vì ta thấy cô sốt ruột nên mới nghĩ ra chiêu này sao? Quan hệ giữa ta và vương thúc tốt lắm đấy, nói không chừng lại thành công đó.”

Cô nương này cũng quá ngây thơ rồi. Thật sự nghĩ rằng chỉ cần nói là thành công sao? Nhưng mà nàng cũng phải lo đến nhân tố chính trị. Nếu Nhiếp chính vương muốn thể hiện mình tuyệt đối là một trung thần thì cưới nàng chính là có lợi rồi.

Lý Tử Du vẫn cảm thấy hôm nay quận chúa Vĩnh An rất kì quái. Có lẽ thật sự như mình đoán chăng? Chẳng lẽ thật là hắn?

“Hôn sự của cô còn chưa được định đâu. Trước mắt cô đừng quan tâm chuyện của ta nữa, hơn nữa, cô còn lớn hơn ta đấy.”

Vừa nói đến chuyện này, quận chúa Vĩnh An liền xụ mặt xuống: “Cô nói thử xem, ta đang tự do tự tại tốt thế này thì sao phải lập gia đình? Nếu gặp một người không gây trở ngại thì tốt nhưng nếu gặp một kẻ chẳng ra gì thì nguy rồi. Chẳng lẽ đến lúc đó ta  phải hưu phu à?”

Phụt, Lý Tử Du cười lên tiếng, hưu phu à? Thật đúng là, quận chúa mà hưu phu thì người khác cũng chẳng thể nói gì. Người ta có tiền, có quyền thì có nói gì cũng chỉ nói sau lưng không thể nói trước mặt được rồi.

Nhưng mà nếu có thể nghĩ như vậy thì xem ra hôn sự của nàng ấy cũng không khó.

Lý Tử Du nói đùa: “Không biết Viên Thanh có thể gầy đi không nhỉ?”

“Hắn sao có thể gầy được. Chẳng phải rất giống quả cầu sao? Lần trước ta thấy hắn vẫn như cũ, chẳng có chút cải thiện nào. Hơn nữa còn cãi nhau với ta mỗi lần gặp mặt, xem ra ta thật sự phải giống Vương Minh Nguyệt cho hắn mấy roi.” Vừa nói đến Viên Thanh thì quận chúa Vĩnh An đặc biệt nói nhiều. Lý Tử Du nhìn quận chúa Vĩnh An với vẻ chọc ghẹo: “Xem ra cô với Viên Thanh này có duyên phận rất sâu nha. Thật ra thì Viên Thanh kia cũng không tính là rất béo, chỉ là so với mọi người có chút mượt mà hơn mà thôi. Nếu gầy đi thì cũng chẳng khác gì mấy tên tiểu tử khác.”

Quận chúa Vĩnh An đỏ mặt, nói: “Nhìn xem, đây là lời nói của một tiểu cô nương à? Ta không để ý đến cô nữa.” Nói xong liền vội vàng chạy đi, chẳng giống bản tính của nàng ấy chút nào, còn đỏ mặt nữa nha. Chẳng lẽ thật như thế à?

Lý Tử Du buồn cười trong lòng. Vị Viên Thanh kia thật ra là một người rất được. Nàng cũng gặp qua vài lần rồi. Hắn là con trai của Viên Thừa tướng, có chút nghịch ngợm, cứ mỗi lần gặp mặt quận chúa Vĩnh An lại cãi nhau nhưng cũng là người thành thật. Chẳng lẽ đây chính là oan gia vui mừng trong truyền thuyết à?

Hôn sự của nàng không thể nào như ý nguyện nhưng nàng hi vọng quận chúa Vĩnh An có thể gả cho người hợp ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.