Phu Quân, Xin Chào!

Chương 72-2



“Cô nương à, sao người và vương gia lại nhận ra tiểu nương tử kia có vấn đề vậy? Nô tỳ nhìn thế nào cũng không ra được.”

Lý Tử Du nói: “Chuyện tối qua các ngươi đều thấy rồi đấy. Ta nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người đó có chút lạ. Hơn nữa lẽ ra vương gia và ta đứng cùng một chỗ thì nàng ta phải nhắm vào vương gia trước nhưng nàng ta lại hướng về phía ta. Ta liền đoán liệu nàng ta có biết ta là nữ nhân nên mới làm vậy hay không. Ngươi nghĩ xem, nếu những lời nàng ta nói là thật thì một tiểu nương tử yếu đuối làm sao có thể có ánh mắt như vậy được chứ? Liếc một cái liền biết nam hay nữ, khẳng định nàng ta đã lăn lộn bên ngoài nên mới có thể tinh tường được như thế. Nàng ta đã biết ta là nữ tử thì nhất định sẽ nghĩ rằng nữ tử dễ mềm lòng hơn, hơn nữa còn là nữ phẫn nam trang thì sẽ có chút hành hiệp trượng nghĩa, có lòng bênh vực kẻ yếu vì thế nên mới muốn bắt lấy ta để bước thêm một bước hành hành động. Ngoài ra vị tiểu nương tử kia nói nhiều như vậy mà nam tử kia không tiến lên mà chỉ đứng đó quát lớn, chẳng phải kì quái lắm sao? Vì thế nên lúc về phòng ta đã nói chuyện với vương gia. Vương gia phái người điều tra, quả nhiên ở gần đây có đám người chuyên làm chuyện xấu nhưng mọi người đều không biết mặt thật của bọn chúng. Những người bị hại đều là những người qua đường, sự tình được xử lí xong rồi thì liền rời khỏi nơi này. Căn bản cũng không muốn đem mọi chuyện làm lớn ra, sợ chuyện này lan truyền sẽ ảnh hưởng thanh danh của nữ quyến trong nhà. Hôm nay khi ta thấy Vân Tam nương kia thì liền khẳng định suy đoán của ta. Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như thế. Vân Tam nương kia biết chúng ta là từ nơi khác đến, phải đi qua đường này nên mới đến đây chờ sẵn.”

Bạch Vi thở dài: “Vẫn là cô nương suy nghĩ cẩn thận. Nếu là nô tỳ thì nô tỳ đã chẳng thể nghĩ nhiều được như thế. Trên đời này thật là có nhiều kẻ lừa đảo quá. May mà có vương gia về cùng chúng ta, nếu không thật không dám tưởng tượng chúng ta sẽ gặp phải chuyện gì.”

“Đây là do cách ăn mặc của chúng ta thôi. Tuy rằng chỉ là y phục bình thường nhưng dù sao ở chỗ này cũng coi như là tốt hơn người bình thường nhiều lắm. Người ta không nhắm đến chúng ta thì phải nhắm ai đây? Nếu chỉ có hai người chúng ta thôi thì ta cam đoan sẽ ăn mặc thảm hơn cả Vân Tam nương kia nữa đó.”

Tư Đồ Thừa Thiên không sợ trời không sợ đất nên cũng không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt thế này. Đương nhiên cũng là do hắn có thể giải quyết được hết mọi biến cố. Nhưng Lý Tử Du vẫn cho rằng nên hạ thấp mình thì vẫn tốt hơn.

Bạch Vi vội nói: “Vương gia và cô nương mặc vậy là đã kém lắm rồi, không thể kém hơn đâu!”

Bạch Vi này thật là, Lý Tử Du cười thầm.

Đến cuối cùng thì Lý Tử Du vẫn ngồi chung xe ngựa với Tư Đồ Thừa Thiên, nguyên nhân là do da mặt hắn quá dày, trực tiếp đuổi Bạch Vi xuống xe.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Một ngày sau Lý Tử Du đã trở về căn nhà nhỏ nàng đã từng ở bảy tám năm. Trong lòng nàng thật sự xúc động. Mẫu thân đã mất ở căn nhà nhỏ này, phụ thân cũng rời nàng mà đi. Dù rằng đó là những chuyện đau lòng nhưng Lý Tử Du vẫn thích nơi này, không hỗn loạn như ở kinh thành, làm cho lòng người bình lặng.

Tư Đồ Thừa Thiên cũng từng ở đây một thời gian, tâm tình hắn thế nào Lý Tử Du không biết nhưng ngay từ lúc nàng bước vào cửa thì đã phát hiện nơi này rất sạch sẽ, cho dù là một cọng cỏ dại cũng không có. Nàng liền nhìn về phía Tư Đồ Thừa Thiên. Đáng nhẽ một năm qua không có ai ở cỏ dại đã phải mọc cao lắm rồi nhưng nhìn cảnh này xem ra là có người thường xuyên xử lí, dọn dẹp.

Sau khi phân phó mọi người đi cất hành lí và chuẩn bị thức ăn, Tư Đồ Thừa Thiên nói với Lý Tử Du: “Sau khi rời đi ta đã phái người đến đưa bạc cho nàng nhưng kết quả nàng lại chạy mất. Ta cũng thường cho người đến xem thử, thuận tiện sửa sang lại phòng ốc cho nàng luôn. Xem ra hiệu quả không tệ lắm.”

Lý Tử Du trong lòng cảm động, nói: “Cảm ơn.”

“Nhớ kỹ nhé. Chờ sau này cùng nhau tính lại.” Tư Đồ Thừa Thiên kéo tay Lý Tử Du, nói: “Nhân cơ hội này chúng ta đi thăm nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân đi.”

“Được.”

Hai người cùng nhau đi đến vườn trúc. Nơi đó có hai mộ phần được đắp cạnh nhau, không có bia mộ, phía trên cũng mọc đầy cỏ dại. Lý Tử Du nói: “Phụ thân từng nói, người từ đất mà đến thì cuối cùng cũng phải trở về với đất. Vì thế họ không cần mộ bia, chỉ cần yên tĩnh ở đây thôi. Phụ thân còn nói rằng ông hy vọng có kiếp sau, như vậy ông ấy có thể ở cùng một chỗ với mẫu thân rồi. Nhưng phụ thân cũng bảo ta rằng, chẳng ai biết trước được kiếp sau cho nên việc quan trọng nhất là phải nắm chắc kiếp này. Chính vì vậy ngày đó phụ thân mới liều lĩnh cùng mẫu thân rời đi chỉ để được ở bên nhau.”

Lý Tử Du bất tri bất giác lệ đã tuôn rơi. Tư Đồ Thừa Thiên lau khô hai hàng lệ của nàng rồi nói: “Nhạc phụ đại nhân nói đúng. Nắm chắc kiếp này chính là quan trọng nhất. Vì vậy đời này chúng ta phải sống thật tốt, ta và nàng từ nay về sau sẽ luôn ở bên nhau. Nào, chúng ta hãy cùng khấu lạy nhị vị lão nhân gia, nói cho họ biết sau này chúng ta muốn được ở bên nhau.”

Hai người quỳ xuống, Tư Đồ Thừa Thiên giới thiệu bản thân cho phụ thân mẫu thân nàng biết. Hắn còn nói: “Nhị vị lão nhân gia yên tâm, sau này cứ giao Tử Du cho con. Nàng đã cứu mạng con, cũng cứu tâm con, chúng con sẽ ở đây bái cao đường.”

Hai người cùng dọn dẹp cỏ dại trên mộ phần, Tư Đồ Thừa Thiên nói: “Ta sẽ phái người viếng nhị vị lão nhân gia vào ngày lễ tết. Sau này có dịp chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”

“Được. Chỉ là phụ thân mẫu thân không thích bị làm phiền, ta sợ người khác quấy rầy thanh tĩnh của phụ thân mẫu thân.”

“Yên tâm đi. Người của ta làm việc đều có chừng mực. Người phủ Trấn Viễn Hầu cũng sẽ không tìm đến nơi này đâu.” Nếu bọn họ còn tranh giành lợi ích với cả người chết thì người như vậy chẳng đáng sống trên đời rồi!

“Được rồi. Bây giờ nàng đã là thê tử của ta.” Tư Đồ Thừa Thiên cười nói với Lý Tử Du.

Lý Tử Du cũng cười: “Phụ mẫu ta đều đã nghe được rồi, chàng nhất định phải đối xử tốt với ta. Nếu không ta sẽ không để ý đến chàng nữa.”

(Chính thức đổi xưng hô nhé:D)

“Nhạc phụ nhạc mẫu đại nhân có nghe thấy không? Bây giờ con bị tiểu nha đầu này quản gắt gao rồi đấy.”

Lúc hai người trở về, Bạch Vi đã chuẩn bị xong bữa tối. Hai người ăn một chút bữa cơm nông thôn, tâm tình cũng tốt lắm, chuẩn bị ở lại đây mấy ngày rồi lại đi.

Đám người Tử Y thì lên núi tìm một chút món ăn dân dã. Không biết có phải do Tư Đồ Thừa Thiên đã an bài hết hay không mà người trong thôn không có ai đến quấy rầy. Lý Tử Du tưởng rằng nơi này đã lâu không có người ở mà bây giờ lại có khói bếp bay ra thì chắc sẽ có người tò mò nhưng cho đến lúc đoàn người rời đi cũng không xuất hiện người khác. Xem ra Tư Đồ Thừa Thiên quả thật đã chuẩn bị rất chu đáo.

Từ khi đến nơi này tất cả mọi người đều cảm thấy thân thiết hơn. Đám thị vệ cũng đặc biệt cười to thoải mái, âm thanh sang sảng. Buổi tối ở trong tiểu viện còn nấu một chút món ăn thôn quê, Lý Tử Du cảm thấy hương vị cực kì tốt, vẫn còn như xưa. Quả nhiên người bên cạnh Nhiếp chính vương ai ai cũng mang tài nghệ. Ngay cả Bạch Vi cũng muốn ở chung một chỗ với họ.

Ngày hôm sau, Tư Đồ Thừa Thiên quấn quít lấy Lý Tử Du đòi nàng dẫn hắn lên núi. Lý Tử Du biết hắn muốn đến nơi hai người gặp mặt lần đầu tiên.

Thật ra Lý Tử Du muốn đến sơn động trước đây của sư phụ tuy rằng chẳng còn gì ở đó nữa. Thôi quên đi, đi rồi chỉ càng thêm buồn thôi, vẫn là nên đi đến chỗ con suối trong núi ngày trước đi. Vì vậy hai người hào hứng xuất phát đi đến chỗ ngọn núi kia.

Khoảng tầm một canh giờ mới đến được nơi đó. Tư Đồ Thừa Thiên tò mò hỏi: “Làm sao ta có thể đến được đây nhỉ?”

“Cái này phải hỏi chính bản thân chàng thôi. Vốn dĩ ta chỉ muốn uống nước thôi, ai ngờ lại phát hiện một kẻ toàn thân đầy máu. Rồi cứ thế cứu chàng thôi.”

Tư Đồ Thừa Thiên cười nói: “Có phải vì gương mặt của ta rất đẹp khiến nàng mới nhịn không được nên phải cứu ta không?”

Lý Tử Du cười lớn: “Lúc ấy chàng ngập trong nước, không rõ mặt mũi. Hơn nữa lúc đó toàn thân nhếch nhác, lấy đâu ra mặt đẹp hả? Ta chẳng qua là động lòng trắc ẩn nên cứu chàng thôi.”

Thật ra là vì nàng nhận thấy đó là một cơ hội tốt, có người sống để luyện tập tay nghề, hơn hẳn thực hành trên thỏ. Chỉ là nàng không thể nói lí do này ra, bằng không nàng chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay đó.

Thấy Lý Tử Du cười vui vẻ, Tư Đồ Thừa Thiên nói: “Cái này người ta gọi là duyên phận.” Ai mà biết tên tiểu tử đen đúa ngày đó bây giờ lại trở thành thê tử của hắn chứ? Ông trời đối xử với hắn cũng không tệ đâu.

“Ta còn chưa hỏi chàng, lúc ấy sao chàng lại bị thương, lại còn chạy đến đây nữa?”

“Mấy người con trai của hoàng huynh ta làm loạn, ta không cẩn thận bị ám toán nên bị chém một đao. Người bên cạnh ta vì để che giấu cho ta chạy trốn nên đều đã chết. Còn ta lại chạy đến đây, ngã xuống nơi này.” Hắn chỉ nói hai, ba câu như vậu thôi nhưng Lý Tử Du cũng đoán được tình cảnh lúc đó hung hiểm thế nào. Đến cả nơi thâm sơn như nơi này còn nghe được tin bạo loạn thì có thể đoán được lúc đó tình cảnh thảm thiết đến cỡ nào. Trong chớp mắt tiên đế cuối cùng chỉ còn lại Hoằng nhi còn hắn trở thành Nhiếp chính vương. Biểu tỷ của Hoằng nhi là nàng đã cứu hắn phải chăng cũng do ý trời.

Nghĩ kĩ lại thì nếu lúc đó nàng không cứu hắn thì có khi một vị hoàng tử nào đó sẽ đạt thành mưu kế, như vậy Hoằng nhi cũng không thể sống sót. Dì nhỏ cũng có thể sẽ bị ban chết, nàng cũng sẽ không thể vào kinh gặp lại dì nhỏ và Hoằng nhi được. Chẳng lẽ ông trời thật sự đưa hắn đến bên nàng, khiến nàng cứu hắn sao?

“Sao nàng lại có thể khâu miệng vết thương? Tay nghề đó không giống với các đại phu thông thường.”

Lý Tử Du không biết phải nói thế nào về vấn đề này. Nàng thở dài một hơi rồi nói: “Ta cũng không biết phải nói thế nào nữa. Chàng có tin ta không?”

“Đương nhiên tin tưởng!”

“Ngày ta còn bé đã gặp được sư phụ của ta. Kĩ thuật đó chính là do bà ấy dạy. Hành vi, cử chỉ, ngôn từ của bà ấy đều rất kì lạ, cuối cùng còn dạy ta nhiều thứ. Nhưng sau này bà ấy lại rời đi, ta không biết bà ấy đã đi đâu nhưng cho dù bà ấy có là ai đi chăng nữa thì bà ấy cũng là sư phụ ta.”

“Ta hiểu. Trên đời này người tài ba dị sĩ rất nhiều. Nàng đã may mắn gặp được một vị nhân sĩ như thế cũng là chuyện tốt. Chúng ta không cần phải nhắc đến nữa, hơn nữa ta cũng phải cảm tạ sư phụ nàng. Nếu không có nàng ấy thì nói không chừng hai chúng ta vĩnh viễn cũng không được như bây giờ. Có khi ta đã chết từ ngày đó rồi.”

“Không cho nói đến chữ chết! Chúng ta đều phải sống tốt!”

“Được được, chúng ta đều sống tốt! Đi thôi, đi săn thỏ thôi. Ngày hôm qua đã để cho đám người kia giành trước, hôm nay ta phải cho nàng thấy bản lãnh của ta.”

Haizz, lại là thỏ, thỏ thật đáng thương. Lý Tử Du thay con thỏ thương cảm trong lòng.

Quả nhiên đến tối Tư Đồ Thừa Thiên đã săn được không ít mồi. Có chim trĩ, có sơn dương, đương nhiên không thể thiếu thỏ được. Đám người kia đối với những thứ khác đều không có hứng thú nhưng chỉ riêng với sơn dương lại như hổ rình mồi. Lý Tử Du đã ăn rất nhiều thịt nhưng lại chưa ăn thịt sơn dương bao giờ. Mùi vị quả nhiên rất đặc biệt. Không biết đám người đó đã xử lí như thế nào mà lại không có mùi hôi tanh khiến nàng ăn nhiều hơn thường ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.