Phu Quý Hà Cầu

Chương 31: Chương 31: Thả Rắm Cũng Không Mở Cửa Sổ



CHƯƠNG 30: THẢ RẮM CŨNG KHÔNG MỞ CỬA SỔ

Editor: Luna Huang
Ninh Sơ Nhị vẫn cảm thấy mình là một người biết dỗ người.

Chí ít ở khâm thiên giám, nàng là có thể dỗ quái tính tình của giám chính đại nhân đến sửng sốt.

Chỉ là người ngoài có hống pháp người ngoài, nội nhân có đối sách của nội nhân.

Lúc này Ninh Sơ Nhị, thật là có chút thúc thủ vô sách.

Ngay trước đó không lâu, Liên tiểu thú bởi vì bỏ ăn, ở trên giường hừ hừ một buổi tối.
Nàng bận trên bận dưới cho hắn tiên dược thuận khí, hài tử lại chỉ cho nàng một cái mông to, làm sao cũng không chịu đi ra.

Nói nóng nảy, dĩ nhiên ngạnh sinh sinh đích nặn ra một cái rắm.

Thuận khí thuận xuất rắm, đây cũng là không làm sao được, Ninh Sơ Nhị chỉa vào mùi hôi lượn lờ, không có tông cửa xông ra thực sự nói rõ, nàng là thân nương của hài tử này.

Liên tiểu thú lại vì cái rắm này mà mất mặt, càng phát ra không dám ngẩng đầu.

Hơn nữa ngày ấy Phong Sầm cũng là không may chạm rủi ro này.

Hắn nhớ từ lúc đến Liên phủ, liền vẫn chưa cùng tiểu thú đối mặt đánh nhau. Vốn chỉ muốn để ý tranh làm cha hay là lưu tâm tâm tính của hảo hài tử, lần đầu tiên lên sân khấu đều làm hư.

Nên thừa dịp vì hài tử xem bệnh, đem bản thân làm như làn gió thơm trận trận trận trận, hoa đào bay ngang. Không nghĩ vừa mở cửa ra, ngửi thấy một trọc thối khí bay ngang Hoàng Hà cũng không thể kéo lại được.

Chân của Phong Sầm đạp cánh hoa cứng lên, ghét bỏ giơ tay áo lên giận dữ hét.

“Thả rắm cũng không mở cửa sổ! !”

Phòng này đều là mùi thập phần ác liệt, nhãn thần phiết hướng Liên Thập Cửu một bên.

Quả thật thuyết pháp lần này của hắn là cố ý nhằm vào Liên đại nhân, nhiên vừa dứt lời, thình lình lại nghe một tiếng.


“Bổ ~~.”

Đó là một tiếng dài, lại bách chuyển thiên hồi, âm cuối uyển chuyển, thời gian thả thật dài.

Một tiếng vang nhỏ kèm theo, từ từ khuếch tán khắp bốn phía.

Liên Thập Cửu tìm chỗ ly sàng xa xa ngồi xuống, nhàn nhạt nói.

“Hài tử chịu không nổi gió, trước nhịn một chút đi.”

Không ngoài ý muốn nghe Liên tiểu thú kêu khóc rung trời.

“. . . Quái thúc thúc lông mi dài kỳ quái kia rốt cuộc là ai? Đi ra ngoài! Nhân gia không muốn thấy ngươi!”

Ấn tượng lần đầu của “Hậu cha” như Phong Sầm, cũng bởi vì một cái rắm nghẹn, triệt để hoa nhập trong vòng phạm trù ghét nhất của Liên tiểu thú.

Vọng Thư Uyển
Trời rét đậm, luôn luôn tay chân run lạnh

Thân nương cùng “Hậu cha” đều không được đãi kiến như thế, Ninh Sơ Nhị lại kiên trì mỗi ngày đều đến Liên phủ. Thỉnh thoảng đụng phải hậu nương Trình Nguyên, tự nhiên không thể thiếu một phen khẩu thiệt.

Thế nhưng cũng may mỗi lần Phong Sầm đều ở đây, thao một ngụm giọng Bắc Kinh lưu loát, lăng là có thể chận đối phương á khẩu không trả lời được.

“Yêu, huyện chủ trời lạnh như vậy cũng đi ra tản bộ a. Từ lúc huyện chủ đến Liên gia cũng không toán tiện đường, làm khó người bưng nghi trượng lớn như vậy đi tới.”

Trình Nguyên tận lực cười.

“Bổn cung tự nhiên là không yên lòng Hấp nhi, tới nhìn một cái. Chỉ là không biết vị công tử này cùng Ninh tỷ tỷ là quan hệ thế nào, quản nhiều như vậy.”

“Quan hệ, luôn luôn không nói cho người ngoài biết. Chỉ là huyện chủ quan tâm hài tử của người bên ngoài như vậy, tổng sẽ không phải muốn làm hậu nương của người ta sao? Nếu ta nói, vẫn là thân nương tốt, hà tất làm chuyện cố sức không được cám ơn lại khiến người chán ghét. Huyện chủ tùy tiện hòa thân, gả ra bên ngoài không phải là lối thoát tốt nhất sao?”


(Luna: Nghe như đang quảng cáo ổng, pr trá hình là đây)

Mỗi khi Ninh Sơ Nhị thấy như vậy một màn, cũng sẽ bị phong tư của Phong Sầm mê đến thất điên bát đảo.

Đại Yến hảo khuê mật a, đốt đèn lồng đều khó khăn tìm một cái.

Chỉ là thái độ Phì Phì đối với nàng, vẫn lãnh lãnh đạm đạm.

Gặp mặt cũng chỉ né tránh, đa số thời gian đều là không chịu gặp nàng. Khổ sở như vậy, là rất khó dùng ngôn ngữ nói ra được.

Thế nhưng Sơ Nhị cũng không có buông tha, vẫn trong phủ làm xong cơm nước nhiệt hồ hồ bưng lên. Dù cho không ai phản ứng, cũng sẽ lẳng lặng nhìn phụ tử bọn hắn ăn xong lại đi.

Cũng may bầu không khí cứng còng như vậy cũng không có duy trì bao lâu, bởi vì nó. . . Càng thêm chuyển biến xấu.

“Bất quá chỉ là mấy khối kẹo hoa quế, Hấp nhi thích ăn liền để hắn là được, tỷ tỷ hà tất ngăn như vậy?

Phòng khách của Liên phủ, Trình Nguyên cầm trong tay một khối kẹo đứng ở một bên, vừa nói, vừa để vào trong tay Liên tiểu thú.

Tiểu hài tử đều thích ăn ngọt, nàng từ huyền chủ phủ đến đây thuận tiện mua.

Vật nhỏ vừa nhìn chính là thích, lại bị Ninh Sơ Nhị không cho ăn.

“Huyện chủ nói quá.”

Ninh Sơ Nhị bất động thanh sắc ngăn ở phụ cận nàng.

“Chỉ là hàm răng của Hấp nhi vẫn không tốt, ăn ngọt, sợ là phải nháo mao bệnh.”

Liên tiểu thú ngoại trừ mấy cái răng ở ngoài, còn lại đều là răng nhỏ bị đen.


Hài tử đến mười hai tuổi sẽ thay răng, Ninh Sơ Nhị cũng không phải lo lắng sau này răng của nhi tử nàng không thể gặp người, chỉ là ăn nhiều đường sẽ đau răng.

Trình Nguyên chỉ một lòng tốt cho hảo hài tử, đâu quản hắn ăn thứ này có đau hay không, tiến đến trước mặt Liên Hấp.

“Hấp nhi tự nói, có muốn ăn kẹo không?”

Lúc đó, Liên tiểu công tử còn ở giữa hai người giao chiến.

Hắn đương nhiên không thể ăn đồ của người bên ngoài, thế nhưng kẹo hoa quế kia, lại thực sự quá thơm. . .

Nên hắn chọn khối nhỏ nhất, yên lặng nắm ở lòng bàn tay.

“Không thể, trả kẹo lại cho huyện chủ.”

Ninh Sơ Nhị mặt không thay đổi nói.

Liên tiểu thú khiếp khiếp nhìn nàng, len lén đem tay nhỏ bé đặt ra sau lưng. Hắn muốn ăn khối kẹo này.

Giáo dục hài tử, một mặt cưng chìu là không được.

Ninh Sơ Nhị mặc dù nhẹ dạ, vẫn là kiên trì nói.

“Liên Hấp, lấy kẹo ra.”

Nàng rất ít gọi cả họ lẫn tên của hắn như vậy.

Liên tiểu thú cũng chưa từng thấy, vẻ mặt nghiêm túc của Ninh Sơ Nhị như vậy, trong trí nhớ từ lúc hai người “Bắt đầu quen biết nhau” nàng đều mỉm cười.

Nhìn nương như vậy, hắn có chút sợ.

Thế nhưng tiểu tự tôn chôn dấu sâu trong nội tâm, lại để hắn phản pháo.

Hắn nãi thanh nãi khí nói.

vongthuuyen.com
“. . . Ta muốn ăn.”


Quay một nhi tử hàng như vậy, Ninh Sơ Nhị thực sự bất đắc dĩ đến cực điểm.

“Ngươi muốn ăn, thế nhưng ngươi đã hỏi qua hàm răng trong miệng có muốn ăn không chưa? Hôm qua vừa đau răng, xoay mặt liền quên mất a. Vật nhỏ không công này, vì ngươi ăn uống liên tục đổi trắng thành đen, ngươi sẽ không cảm thấy hổ thẹn sao?”

Đen. . .

Liên tiểu thú cầm gương đồng chiếu chiếu.

“. . . Thế nhưng nhi tử vẫn là muốn ăn.”

Cái này không có tiền đồ.

Ninh Sơ Nhị dở khóc dở cười, vừa muốn liền bị l Trình Nguyên chặn.

“Hài tử muốn ăn để hắn ăn cũng được. Ninh tỷ tỷ sẽ không bởi vì này là kẹo bổn cung mang tới, cho nên mới không cho ăn chứ?”

Cái này, thật đúng là không phải. Nếu quả thật là thứ tốt, Ninh Sơ Nhị mới không quan tâm người nào cho.

“Thật để huyền chủ lo lắng. Những này qua người xem hài tử của thiếp thân như đại điệt mà yêu thương, thiếp thân đều là nhìn thấy. Chỉ là hài tử đang lớn, thời gian khống chế nhất định phải khống chế, không thể tùy tính được.”

Xem nhi tử của người ta là đại điệt(Luna: Cháu lớn)?

Ninh Sơ Nhị thật đúng là biết luận bối phận.

Trong lòng Trình Nguyên hận không thể bóp chết nàng, lại ngại vì muốn nhi tử của người khác biến thành nhi tử của mình, phải hiền thục.

“Ăn một hai miệng không ngại.”

Ninh Sơ Nhị nói.

“Thực sự không thích hợp.”

Trình Nguyên cũng tới tính tình.

“Đó là ăn thì đã có sao? Bổn cung mua cũng là mua.”

“Mua liền cho người lớn ăn, trong phủ này không thiếu người ăn.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.