Phú Quý Nha Hoàn

Chương 3-1



Mặt trời chiều đã ngã về tây, thấy Cảnh Liệt trở lại gian phòng thì Cung Tiểu Ảnh theo thói quen đi đến bên tủ quần áo.

"Thiếu gia, xin chờ một chút, ta giúp người lấy trang phục." Nàng xoay người đi giúp Cảnh Liệt lấy quần áo cần thay đổi.

Cảnh Liệt nheo con mắt lạnh lùng nhìn theo gò má của Cung Tiểu Ảnh, nha hoàn đã theo hắn hơn hai tháng trời, mặc dù trên người nàng mặc trang phục nha hoàn cực kỳ thô tục, nhưng vẫn không dấu được phong cách hồn nhiên của nàng.

Nhìn gò má của nàng như vậy, hắn phát hiện ra nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn phi thường tinh tế, lông mi của nàng rất dày, cái mũi xinh xắn lại thẳng tắp,

Khi phát hiện chính mình lại không nhịn được mà cứ ngắm nhìn vẻ đẹp trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, gương mặt Cảnh Liệt khẽ nhíu lại.

Hắn lẽ ra là nên chán ghét nàng, hắn cũng nghĩ đã rất chán ghét nàng, nhưng mỗi ngày nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn xinh đẹp kia,tâm hắn. . . Càng lúc càng kỳ quái.

Từ ngày đó sau khi hôn nàng, hắn thường xuyên chú ý đến làn môi đỏ mọng kia.

Nội tâm đột nhiên nổi lên một cơn bức bối nóng rực quái dị, khiến hắn khẽ nguyền rủa một câu. Đáng chết! Ngày đó hắn lẽ ra không nên hôn nàng!

Hắn phát hiện chính mình nếu lại có suy nghĩ muốn hôn nàng, sợ rằng ngày nào đó hắn sẽ không khống chế được dục vọng chính mình.

Cung Tiểu Ảnh sau khi đã chọn được trang phục thích hợp cho Cảnh Liệt liền quay người, lại phát hiện Cảnh Liệt dùng ánh mắt lộ vẻ rất kỳ quái nhìn thấy nàng khiến tim nàng đột nhiên nhảy sai vài nhịp.

Nàng có khả năng cảm nhận ra được, ánh mắt Cảnh Liệt nhìn nàng gần đây không giống như trong dĩ vãng, ánh mắt kia nàng cũng không rõ nói lên điều gì, dù sao khác hẳn với ánh mắt chán ghét trong quá khứ là được rồi.

Hắn thật sự rất kỳ quái!

Vốn đang cho là sau này làm nha hoàn cho hắn khẳng định sẽ không có ngày nào sống trong yên bình, tốt đẹp ; nhưng ngoài nàng dự liệu, Cảnh Liệt cũng không có ngược đãi như nàng suy nghĩ. Có điều hắn không, cũng không nghĩa người khác không có.

"Trang phục ta để ở chỗ này." Cung Tiểu Ảnh đặt quần áo sạch sẽ của Cảnh Liệt lên trên bàn nhỏ ở một bên, sau liền xoay người rời khỏi.

Nhìn thấy dáng vẻ như không thể chờ đợi thêm liền muốn vội vã muốn rời đi của Cung Tiểu Ảnh, khiến hắn có cảm giác cực kỳ không vui! Tại sao nàng có thể cười thật ngọt ngào đối với mỗi người trong phủ, nhưng đối với hắn gương mặt liền trở nên cứng nhắc?

"Chờ một chút." Cảnh Liệt đưa tay một cái bắt được cánh tay của Cung Tiểu Ảnh, nhưng khi vừa chạm tới liền nghe thấy một hồi kêu đau của nàng, khiến hắn không thể không thả cánh tay nàng ra ngay.

Cung Tiểu Ảnh thu hồi tay, gương mặt nhíu chặt lại, khẽ đè cánh tay ban nãy đã bị Cảnh Liệt nắm chặt làm cho đau.

"Ngươi làm sao vậy, ta nắm thật sự dùng sức sao?" Cảnh Liệt nhìn ra được vẻ mặt đau đớn của nàng không giống như là đang giả, nhưng tay nàng thật sự bị hắn nắm đến bị thương sao?

"Không, không có!" Cung Tiểu Ảnh quay mặt sang một bên, nàng mới không cần hắn giả bộ hảo tâm!

"Tay ngươi bị thương?"

"Nếu không có việc gì phân phó vậy ta đi ra ngoài trước!" Cung Tiểu Ảnh cũng không trả lời, xoay người muốn rời khỏi.

"Ngươi vẫn còn không trả lời ta!" Cảnh Liệt lại một lần nữa nắm tay của Cung Tiểu Ảnh giữ lại, hắn cũng quên luôn thân phận hiện tại của bản thân là chủ nhân, mà nàng chỉ là nha hoàn, lời hắn hỏi nàng nhất định phải trả lời.

"Ngô!" Cánh tay của Cung Tiểu Ảnh lần nữa bị Cảnh Liệt túm lấy khiến nàng đau đến muốn kêu lên thành tiếng, nhưng nàng lại chỉ nhếchmôi, nàng không muốn biểu hiện ra sự yếu đuối ở trước mặt hắn.

Tay nàng thật sự bị thương?

“ Để yên ta xem tay ngươi nào!"

"Không cần. . ."

Lời chưa dứt, Cảnh Liệt đã mạnh mẽ xé ống tay áo của nàng ra.

Cảnh Liệt ngạc nhiên khi thấy ở trên cánh tay trắng như tuyết để lại một vết bầm tím quá mức chói mắt!
"Ngươi. . . Ngươi sao lại bị thương đến mức này?" Hắn xé luôn cả ống tay áo bên kia của nàng, lại thấy thêm từng vết từng vết bầm tím.

"Ngươi lại đi hỏi ta sao lai có những vết thương này?" Lời này quả thật rất là buồn cười a! Ngươi đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao?"

Hai tay của nàng bị thương đương nhiên là do Đại phu nhân đánh!

Kể từ ngày nàng lưu lại lại nơi này làm nha hoàn, Đại phu nhân liền thường xuyên giao cho nàng hết việc này đến việc kia, thậm chí kiếm những chỗ nàng làm không tốt sau đó lấy roi quất.

Trong khi quất Đại phu nhân còn không quên mở miệng giáo huấn:

"Đừng tưởng rằng để Liệt nhi coi ngươi là nha hoàn của hắn, ta sẽ không có cơ hội để giáo huấn ngươi. Nói cho ngươi biết, ta là mẹ hắn, ta sẽ dạy ngươi dạy dỗ cho ngươi biết thế nào mới là một nha hoàn hảo!"

Mặc dù thường xuyên bị quất , nhưng nàng cũng không có kêu đau hay cầu xin tha thứ.

Cảnh Liệt nhìn từng vết sẹo bầm tím trên cánh tay, một số là như vừa mới bị người quất nên, còn có vài vết đã phai nhạt bớt đi.

Mặc dù địa vị của Cung Tiểu Ảnh ở Cảnh phủ bị thay đổi, nhưng tuyệt đối không có người nào lớn mật đến như thế, dám hạ tay tàn nhẫn để lại những vết thương trên cánh tay non mịn như vậy, ngoại trừ. . .

"Đi theo ta!" Tóm chặt cổ tay của nàng, Cảnh Liệt lôi kéo Cung Tiểu Ảnh đi về hướng gian phòng của nương hắn .

Cảnh Liệt đi rất nhanh,mà Cung Tiểu Ảnh cũng bị lôi kéo theo, nàng cũng không biết đã trễ thế này, hắn còn muốn dẫn nàng đi nơi nào!

Rầm một tiếng, Cảnh Liệt dùng sức đẩy cửa phòng của Mạnh Ngọc Hoa ra, điều này làm cho Mạnh Ngọc Hoa cùng hai tên nha hoàn đang ở bên trong gian phòng đang vui mừng nhìn chỗ vải mới mua được giật nảy mình.

Cảnh Liệt mạnh mẽ kéo Cung Tiểu Ảnh đi vào gian phòng của Mạnh Ngọc Hoa, Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc nhìn Cảnh Liệt, không hiểu hắn mang nàng đến gian phòng Đại phu nhân làm cái gì.

"Liệt nhi, đã trễ thế này, con mang nó đến phòng làm nương làm cái gì?" Nhìn thấy Cảnh Liệt nổi giận đùng đùng mang theo Cung Tiểu Ảnh đi tới gian phòng của mình, Mạnh Ngọc Hoa không vuiliếc mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh một cái.

Chắc chắn là con tiểu hồ ly tinh này đãnói gì đó với Liệt nhi đi?

"Nương, sao người lại làm như vậy?" Cảnh Liệt mở ống tay áo của Cung Tiểu Ảnh ra.

"Ta tại sao không thể làm như vậy? Nó là nha hoàn trong phủ chúng ta làm sai việc, chẳng lẽ ngay cả giáo huấn nó mà ta cũng không được làm sao?" Bà là cố ý quất Cung Tiểu Ảnh, ngoài việc mỗi lần nhìn thấy nàng ấy liền như có đại hỏa trong người, còn lại chủ yếu là hy vọng nàng ấy không chịu được tự động rời khỏi Cảnh phủ, đừng quấn lấy con trai bà nữa.

"Nương, người muốn ta nói mấy lần nữa người mới có thể nghe hiểu? Cung Tiểu Ảnh là nha hoàn của ta, chỉ có ta mới có thể ra lệnh cho nàng làm việc, người khác đều không có khả năng, bao gồm cả người, càng không cần phải nói đến việc chưa có sự đồng ý của ta lại đi đánh nàng.” Nhìn thấy cánh tay của Cung Tiểu Ảnh trên đó từng vết từng vết sẹo bầm tím đậm nhạt đan xen, xem ra mẹ hắn từ sớm bắt đầu đánh nàng!

"Liệt nhi, ngươi đây là chỉ trích ta sao? Đừng quên, ta là nương ngươi, hơn nữa đường đường là một Đại phu nhân của Cảnh phủ, ta lại không thể giáo huấn một nha hoàn nhỏ nhoi sao?" Đối mặt với việc con trai bởi vì Cung Tiểu Ảnhlại một lần nữa làm trái ý mình, Mạnh Ngọc Hoa không khỏi tràn đầy căm phẫn trừng mắt nhìn Cung Tiểu Ảnh.

Cảnh Liệt nhìn thấy thái độ nương mình như vậy liền phát hiện dùng lời nói nàng căn bản là nghe không hiểu, nếu vậy hắn liền quyết định lấy một loại phương thức khác ngăn lại hành vi của nàng.

"Nương, từ hôm nay trở đi, trong một tháng tới ta sẽ không để phòng quĩ chi cho người bất cứ ngân lượng nào, cho đến khi người nghe hiểu được lời của ta. Tại Cảnh phủ, chỉ có ta mới là chủ tử của Cung Tiểu Ảnh."

"Cái gì? !" Mạnh Ngọc Hoa không nhịn được kêu to.

Bà cùng lắm chỉ là đánh Cung Tiểu Ảnh có mấy lần, Cảnh Liệt lại để khiến phòng quĩ không chi ngân lượng cho bà? ! Chuyện này đối với người một tháng chi cả trăm lượng bạc như bà mà nói khác nào là khổ hình.

Chỉ vì một tiểu hồ ly tinh, mà hắn lại đối đãi với chính nương của hắn như vậy!

"Ngươi điên rồi sao? Đừng nói cho ta, ngươi thật sự thích con hồ ly tinh này đấy!"

Cảnh Liệt thích nàng sao? Cung Tiểu Ảnh kinh ngạc trừng to hai mắt.

Làm sao có thể? Không, không có khả năng, Cảnh Liệt làm sao có thể sẽ thích nàng đây chứ? Hắn không phải luôn rất chán ghét nàng hay sao? Nhưng Đại phu nhân lại vì sao nói như vậy?

Nghe được lời nói của nương mình, tâm Cảnh Liệt mãnh liệt xiết chặt, lại nhìn ra nương hắn cùng Cung Tiểu Ảnh đều đang chờ câu trả lời, đặc biệt Cung Tiểu Ảnh trên mặt vẫn còn vẻ kinh ngạc không thôi, khiến hắn nhìn thấy liền tức giận!

"Nương, không cần phải nói nhiều như vậy, ngươi chỉ cần biết rằng lời ta nói là nghiêm túc, đừng cho là ta đang nói giỡn với người!" Tuấn nhan mang theo ánh mắt tức giận của hắn nhìn về phía hai người.

Giọng nói trầm thấp uy nghiêm lại sắc bén, hơn nữa ánh mắt hắn khiến người ta sợ hãi, làm cho Mạnh Ngọc Hoa vừa mới nỗi giận yên lặng ở một bên, không dám nhiều lời nữa, nhưng nội tâm tức giận bất bình.













Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.