Phu Rất Yếu Ớt

Chương 20: Phu của ta có cao béo lên



Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

===<<< Phu tịch mịch đang hẹn hò riêng với mối tình đầu mà phu không thể quên được.

“Đồ ngu ngốc! Ngươi không nghĩ lại xem Sesshoumaru đại nhân mà mang theo ngươi á? Ngươi chỉ biết cản trở thôi, đồ con người ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!”

Hà Đồng da xanh luôn chủ động nhảy ra những lúc sắp tẻ ngắt, liên tục vung trượng đầu người, vóc dáng nho nhỏ nhảy lên nhảy xuống, khiến không khí dần trở lại bình thường, tư thế kia trông cũng cực kỳ quen thuộc.

Hồi Yui khoảng bốn, năm tuổi, sủng thiếp của phụ thân đại nhân – Fuji-hime hình như từng có một con chó mục vụ* màu đen tuyền, ỷ vào Fuji-hime cưng chiều, mỗi lần có người đi qua khu phòng nàng, là nó không ngừng sủa. Có một lần, nó sủa to về phía Yui, làm Yui bị lộ lúc nhóm thị nữ đang cuống cuồng tìm kiếm mình, nếu không phải thị nữ đối phó nó đúng lúc, phỏng chừng Yui đã bị què chân mất rồi. Từ đó về sau, Yui cực kỳ chán ghét mấy tiểu quái thú hay phô trương thanh thế ở bên cạnh chủ nhân, cuối cùng… hai tháng sau, nó xuất hiện trong mâm cơm của bác đầu bếp.

*(Chó mục vụ: một loại chó Trung Quốc)

Lạc đề mất rồi, kỳ thật Yui chỉ là không thích tên Hà Đồng da xanh này mà thôi, nếu phân loại, thì đây là yêu quái nông thôn điển hình.

“… có phải Jaken đại nhân đang nói Rin?”

Rin co quắp bất an, ngẩng lên hỏi người đàn ông bên cạnh.

“Rin.”

Sesshoumaru chỉ nói một chữ, nhưng lại khiến yêu quái Hà Đồng lập tức ngoan ngoãn.

“Sesshoumaru đại nhân…”

Yêu quái Hà Đồng lập tức bưng đôi mắt ngập nước nhìn, chỉ kém không vẫy đuôi.

“Sesshoumaru đại nhân?”

Yui nhìn quý công tử yêu quái. Yêu quái tiên sinh có vẻ không dễ gần cho lắm, Yui cũng không yên lòng.

“Ta cũng muốn tìm người —— không, Naraku.”

Thiếu chút nữa đã nói nhầm, có vẻ như Hà Đồng không có quyền lên tiếng, Yui không muốn dây dưa nhiều với nó. Tuy rằng không biết đại yêu quái tiên sinh trông có vẻ rất mạnh này có tính toán gì, Yui vẫn hy vọng đối phương có thể mang theo mình đi tìm phu, còn hơn là Yui một mình đi lung tung.

“Bạch Linh sơn.”

Yêu quái tiên sinh bỗng mở miệng nói.

Hắn chỉ nói một câu, giọng của yêu quái tiên sinh cực kỳ trầm ổn, âm điệu không cao nhưng khác với kiểu âm u của phu, làm Yui thấy rất thoải mái từ đáy lòng.

Nhưng Bạch Linh sơn là sao?

“Bạch Linh sơn?”

Yui khó hiểu, đó là nơi nào?

“Bạch Linh sơn là nơi ở trước mắt của Naraku.”

Yêu quái tiên sinh nói xong rồi bước đi, hoàn toàn không có ý định mang Yui theo.

“Ấy ấy, Sesshoumaru đại nhân ~ ”

Hà Đồng da xanh dắt cô bé bên cạnh chạy theo.

“Chị ơi, em cho chị cái này.”

Cô bé nhu thuận chạy lên đưa cho Yui một con cá nướng, rồi chạy đi.

Ngây ngốc nhận lấy cá, không có cơ hội cự tuyệt… Ba hai một, tốt lắm! Vừa rồi nàng có nói hay đã làm gì à?

“Bạch Linh sơn à…”

Yui lẩm bẩm, vừa văn nghệ ưu thương vừa cắn một miếng cá nướng.

Vị hơi nhạt, nhưng cũng tạm được.

**

Yui cứ nghĩ là rất khó tìm được Bạch Linh sơn, nhưng kỳ thật Bạch Linh sơn rất nổi tiếng.

Tùy tiện hỏi một người dân trong thôn gần đây, Yui đã biết được phương hướng đại khái. Dùng một đồ trang sức nhỏ để đổi một con ngựa và lương khô, nàng lại xuất phát.

Cưỡi ngựa rất không thoải mái, nhất là eo và đùi, vừa mệt mỏi vừa tê. Cũng may mà trước đây nàng đã từng trải qua, cố gắng nhịn là được. Yui sờ sờ mặt mình, không hiểu sao cứ thấy mình thay đổi không ít. Quần áo bẩn bẩn, chỉ mặc trang phục thường ngày đơn giản nhất, tóc quá dài nhưng không biết buộc, chỉ có thể buộc đại rồi đi. Nhớ tới cổ văn và hòa ca khiến Yui vô cùng đau đầu hồi trước… Yui ngẫu nhiên cũng hoài niệm thời gian lúc trước một chút.

Bạch Linh sơn là nơi ở của một pháp sư tên là Bạch Tâm Thượng Nhân, là thánh địa, các thôn chung quanh rất kính sợ.

Mang gương mặt tiều tụy, Yui xuống ngựa. Vỗ vỗ đầu con ngựa, Yui thả nó rồi đi.

Đứng ở chân núi nhìn lên núi thánh, quả nhiên là rất cao… Cao như thế, nàng đã dự cảm được chân sẽ rất đau TT^TT.

Vì sao phu lại phải làm tổ trên đỉnh chứ, lại còn ở vùng hoang vu nữa, thật không có thường thức gì cả.

Được, bắt đầu trèo núi thôi!

Nàng cảm thấy chắc là phu ở đỉnh núi, Yui ‘não bổ’ phu đang một mình ngồi xổm trên ấy, sau đó cười âm u mưu mô gì đó.

Yui nhìn quanh bốn phía, phát hiện không khí chung quanh… Nói thế nào nhỉ, rất im lặng và tường hòa. Không phải là Yui tự ngược mình, nhưng nàng nhận định là mình rất có thể chất thu hút tiểu yêu quái, nhưng trên đường, bắt đầu từ lúc tới gần Bạch Linh sơn, Yui không hề nhìn thấy một tên yêu quái nào. Bốn phía rất im lặng, im lặng quá đáng liền thành tĩnh mịch.

Sao bỗng dưng khi ngay cả tiểu yêu quái cũng không để ý đến mình, nàng lại cảm thấy lại nhớ thế?

Thôi thôi, tiếp tục trèo núi thôi.



Yoshi, chỉ là trèo núi mà thôi.



Chỉ là, trèo núi mà thôi OTL



Kiên trì chưa được bao lâu, chân Yui liền đau. Núi rừng nguyên sơ, khắp nơi toàn là đá sỏi khó đi, không thì là mặt cỏ trơn trượt, mỗi một bước, Yui đều phải đi cực kỳ cẩn thận.

Guốc gỗ rơi vào bụi cỏ lúc bị trượt chân, chung quanh không có một ai, sương mù mênh mông, không dám xuống tìm giầy, Yui kiềm chế sợ hãi trong lòng, đành phải tiếp tục làm ốc sên trèo lên.

Rốt cuộc vì sao nàng phải một mình đi đến nhưng nơi thế này chứ? Cho dù về gia tộc thì nhiều nhất cũng chỉ phải đối mặt với phụ thân đại nhân khó chịu, sau đó lại bị gả đi mà thôi… Cái mũi Yui ê ẩm, nhưng… Nàng không thể không bi thương thừa nhận, nàng làm nhiều như vậy, cố gắng như vậy, dù người ngoài thấy đó chỉ là bé nhỏ không đáng kể, nhưng là thật sự muốn gặp lại phu.

Gặp lại phu, sau đó đánh hắn một trận, đánh đến mức hắn phải nước mắt nước mũi một phen, quỳ khóc biến trở lại dáng vẻ yếu ớt ngày trước mới được.

Yui nhéo nhéo chân mình, làn da trắng nõn đã dính đầy bùn. Nâng mắt lên, không trung Bạch Linh sơn âm u, giống như gương mặt ngu ngốc của phu.

Yui phủi phủi bùn đất trên người, cắn cắn môi, lại đi tiếp.



“Trời sắp tối rồi…”

Thật sự không đi nổi nữa, Yui cúi đầu nhìn tay chân mình, vừa đen tuyền còn nóng rát đau đớn.

Không nhìn thấy ai cả, ngay cả một yêu quái, một động vật nhỏ cũng không có. Sắc trời vừa tối lại, không khí bỗng có chút đáng sợ.

“Hic… sắp mất chân mất thôi…”

Yui tìm một mỏm đá khá sạch sẽ rồi ngồi xuống, bất an nhìn xung quanh. Chỉ có tiếng gió mỏng manh, Yui gấp chân rụt lại, không quan tâm có thục nữ hay không, hiện giờ nàng chỉ muốn tìm chút cảm giác an toàn.

Bàn chân có vài vết thương nho nhỏ, vừa dừng lại là đau chết đi được, Yui muốn thổi thổi cho đỡ, chỉ tiếc là nàng không thể cúi đầu thấp đến thế được.

Tính mềm dẻo quá kém, quả nhiên không học tập vũ đạo giỏi cũng là một loại sai lầm.

Thở dài.

Bốn phía chỉ còn lại tiếng hô hấp. Yui không dám tưởng tượng nếu tối nữa thì sẽ thế nào.

Thật sự không dám ngẩng đầu.

Tảng đá khá lớn, Yui thay đổi tư thế, muốn nghỉ ngơi một lát.

Bỗng nhiên, tai ngứa…?

“Đây là… Cái gì thế?”

Yui hoảng sợ, đứng bật dậy, phát hiện xung quanh mình có vài con gì đó giống ong mật. Chúng nó bay ong ong, bay quanh Yui liên tục.

Trong núi rừng không người, bỗng nhiên lại có vài tiểu sinh mệnh, dù hơi xấu một chút, nhưng cũng may là không còn quá yên tĩnh nữa.

Chúng bay tới bay lui, sau đó xếp thành một hàng, hình như đang định dẫn Yui đi đến nơi nào đó.

Muốn đi đâu thế? Yui rất nghi hoặc.

Chẳng lẽ thứ kia là..

Tiếp tục đi cà nhắc, cũng may là lúc Yui không đi nổi, mấy con ong mật đó sẽ chờ mình.

Rốt cuộc là có chuyện gì?

Hay là đằng trước có đồ ăn ngon?!

Không phải Yui nghĩ đơn giản, chỉ là bên trong thánh địa thì ít nhiều cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện đáng sợ thôi.



Đi được một đoạn không biết xa hay gần, khi cảm giác không có chân biến thành cảm giác không có chân thì thôi, khi đường dần dần ít cây cối, trước mặt, cuối cùng có một khoảng đất trống xuất hiện.

Tiếng gió phần phật, phía cuối đất trống không xa là vực sâu nhìn không thấy đáy.

Sắc trời đã là hoàng hôn, vùng chân trời lộ ra từng tảng từng tảng mây đỏ ám trầm, giống như máu vậy.

Nhóm ong mật bên cạnh Yui ngừng bay múa, rất nhanh, chúng nó biến mất trong vùng trống trải này.

Cảnh tượng trước mặt rơi vào đôi mắt Yui.

Thật không ngờ, lại gặp nhau dễ dàng như vậy.

Cách nhiều ngày, phu đứng ở nơi đó, vừa quen thuộc lại xa lạ. Dáng vẻ của hắn hình như thay đổi, hình thái có chút giống yêu quái, khí chất lại khác khá xa với hồi còn ở trong thành Hitomi. Trang phục trông rất phức tạp, phía sau lưng còn có nhiều cái đuôi yêu quái rất dài đủ các màu… Ách, từ xa nhìn lại, cả người phu trông có vẻ lớn thêm một vòng, chắc là gần đây cao béo lên không ít?

Trước mặt phu là nữ pháp sư đại nhân cao thượng. Thẳng người lên, Kikyou nhìn chằm chằm phu, như là đang kiêng kị điều gì đó.

Hai người cơ hồ đồng thời nhìn thấy Yui xuất hiện, phu không hề có một chút kinh ngạc, ngược lại, trong mắt lại có thêm điều gì đó không rõ, mà Kikyou hình như càng khẩn trương.

“Naraku, ngươi dụ dỗ cô gái này đồng thời xuất hiện với ta ở đây, là muốn làm cái gì?”

Nữ pháp sư đại nhân là người phát hiện ra có sự không bình thường đầu tiên. Lúc biết mình bị cố ý dẫn tới đây, Kikyou đã đoán ra âm mưu sau lưng Naraku, lúc nhìn thấy Yui, nàng liền cảm thấy sầu lo chưa từng có.

“Mau lui ra sau!”

Kikyou nhìn phu chằm chằm, ngăn lại Yui bước lên, tay nắm chặt cung tiễn đang chĩa vào Naraku.

“Phu quân đại nhân…?”

Biểu cảm của phu rất quỷ dị, biểu cảm của Kikyou thì khẩn trương, nhìn trái nhìn phải, Yui vốn không hiểu gì nhưng lúc này mới hậu tri hậu giác, nàng xuất hiện ở đây đại khái có chút quỷ dị.

Cái gì chứ, mặt trời chiều ngả về tây, phu tịch mịch đang hẹn hò riêng với mối tình đầu mà phu không thể quên được… Định làm gì? Định làm cái gì?!

Cảnh tượng này… Yui cực kỳ muốn phát điên.

Spoi:

Yui ngay cả quát to cũng không kịp, đã bị hung hăng quấn chặt lấy.

Cách bắt giữ con mồi giống như rắn, dần dần, Yui cảm giác những xúc tua trơn trượt này đang chậm rãi co lại.

Mỗi một tấc xương cốt đều bị đè ép, sắp không thể hô hấp…

“Phu… quân đại nhân…?”

Yui giãy dụa giống như con gà con, nhưng lúc này, phu không hề định buông lỏng ra.

Thật sự phải chết sao? Phu muốn giết mình?

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.