Phu Rất Yếu Ớt

Chương 3: Phu của ta rất thâm trầm



Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

===<<< Nếu yêu quái cũng chia quý tộc bình dân, Naraku tuyệt đối là kiểu ở nông thôn làm ruộng

“Ta không cần mấy cái thứ này!”

Ngoài mẫu thân đã qua đời, chưa có người nào bắt buộc Yui phải học tập mấy thứ mà cái gọi nữ quý tộc phải học, dù sao tuổi có hạn, các cô gái chỉ là dùng cho đám hỏi và là vật phẩm tiêu dùng thỏa mãn quyền lực địa vị. Không cần quan tâm gia tộc của phu có phải cố ý ‘đào hầm chôn sống’ hay không, tóm lại, khi nhìn thấy một đống sách kia, Yui lấy tốc độ nhanh nhất ném toàn bộ chúng ra ngoài cửa sổ.

“Công chúa, số sách ấy là thành chủ đưa tới…”

Asako không thể ngăn cản, chỉ có thể sợ sệt khuyên bảo.

“Phu thì sao —— ách…”

Đầu óc Yui đôi khi rất đơn giản, sau khi quẳng được một phần ra ngoài, sự bức xúc đã được phát tiết hết ra, tay nàng cầm lấy sách tạm dừng lại.

Đúng vậy, vừa bị nhắc như vậy, nghĩ tới vừa rồi ném chúng ra ngoài, Yui liền hối hận. Nghĩ mình chỉ mới đến đây được vài ngày mà thôi, thế mà đã ở địa bàn của phu kiêu căng như thế… liệu có ổn không vậy?

Bỗng nhiên nhớ tới hình tượng phu nhân thành chủ của mình, rối rắm nửa ngày, Yui bi thương phát hiện mình chỉ có thể cùng thị nữ nhặt sách lại.

“Thật phiền toái!”

Yui ồn ào. Cũng may là ném không xa, trong vườn hoa không lớn ngoài cửa sổ có khoảng bảy, tám quyển đang nằm la liệt.

“Nhặt lại mấy quyển sách ấy thả lại chỗ cũ đi.”

Yui nhặt lên, đưa sách cho thị nữ Asako, hy vọng hành động vừa rồi của mình không bị ai nhìn thấy.

Đang cúi eo nhặt lên quyển cuối cùng, một bóng dáng màu đen rơi xuống trước mặt mình.

Yui nâng mắt lên, không khỏi hơi ngây người.

“Ai đó?”

Nhìn lên, nghịch ánh sáng, Yui chỉ thấy trước mặt là màu thuần trắng.

Đứng lên, xác định trông mình vẫn ổn, Yui lúc này mới đánh giá người trước mặt.

Người này nhìn không ra dáng vẻ, cả người đều được bao trùm dưới da lông màu trắng rất dày, ngay cả thân hình cũng nhìn không ra, mà gương mặt hắn thì bị hoàn toàn che đi, Yui chỉ có thể dựa vào cảm giác đoán rằng có lẽ là một người đàn ông.

Mình là phu nhân thành chủ tân hôn, nhìn thấy mình mà lại không có phản ứng gì, trong tòa thành này không tìm thấy ai như thế. Hắn lại có thể tự do xuất nhập vào trong phủ, lại là một người đàn ông vô lễ… Rốt cuộc là ai?

“Naraku.”

Đối mặt với nghi vấn của Yui, người nọ chỉ thản nhiên trả lời.

Thoáng cúi đầu, một lễ tiết đơn giản, nhưng không có sự tôn kính.

Giọng nói rất u tối, Yui chỉ cảm thấy hắn không giống người trẻ tuổi, mà âm thanh ấy chứng thật sự suy đoán của Yui, đúng là một người đàn ông.

Vậy thì càng kỳ quái. Đã biết cách nàng ăn mặc, không khó nhìn ra thân phận nàng mới đúng, nhưng người này đến bây giờ dù có hành lễ nhưng không tôn kính, có lẽ không phải nông thôn hoang dã tục tĩu hoặc kẻ kiêu ngạo vô lễ.

Không đúng… Nếu chỉ là người bình thường… thì quần áo hắn…

Yui nhìn chiếc áo choàng da lông màu trắng của người trước mặt, nghi hoặc.

“Đây là phu nhân, còn không lui ra!”

Thị nữ Asako quát lớn.

Nội viện quý tộc, sao lại có đàn ông xuất hiện.

“Naraku? Người bên cạnh phu quân đại nhân?”

Yui tới đây chưa lâu, đối với những người bên cạnh phu, nàng cũng không quen lắm. Nàng không biết người nọ là thân phận gì, tạm thời không nổi nóng.

“Đúng vậy, công chúa.”

Người đàn ông tên là Naraku trả lời.

Yui cảm thấy có gì đó không bình thường, cảm thấy người đàn ông xa lạ này rất kỳ quái, tuyệt đối… có gì đó không giống người bình thường.

Yui đánh giá hắn từ trên xuống dưới, tựa hồ không tìm thấy chỗ nào lạ.

Một người xa lạ ngay cả mặt cũng không thấy rõ thì sao lại xuất hiện ở thành Hitomi?

“Công chúa xem đủ rồi chứ?”

Ngôn từ của đối phương làm Yui rất không thoải mái.

“Vô lễ, ngươi hẳn là phải tôn kính gọi ta là phu nhân.”

Yui không thích giọng điệu và thái độ của người này, hơn nữa hắn xưng hô lại biểu hiện sự ngạo mạn đối với nàng. Asako gọi mình là công chúa là bởi vì nàng ấy là thị nữ luôn bên cạnh mình, đã quen rồi, nhưng người này… Hắn không phải người thành Hitomi, người này ở đây định làm cái gì?

“Vâng, phu nhân.”

Đối phương sửa miệng rất nhanh.

“Ngươi… thật là lạ, rốt cuộc ngươi là ai?”

Yui bỗng nhiên cảm thấy được mình và thị nữ một mình xuất hiện ở đây thật không nên, người trước mặt… Dần dần, Yui thậm chí nảy sinh cảnh giác.

Người trước mặt không nói lời nào.

“Quần áo cũng thật kỳ quái…”

Yui cân nhắc, áo choàng lông dày màu trắng, ở thời tiết này đâu có ai mặc như vậy.

Người này… Yui nghĩ tới gì đó, bỗng nhiên thốt ra.

“Không lẽ ngươi là yêu quái sao?”

Yêu quái, Yui thật sự chưa thấy bao giờ, nhưng hàng năm có mấy ngày, gia tộc sẽ mời các thầy trừ yêu đức cao vọng trọng tới cầu phúc trừ yêu. Lời vừa ra khỏi miệng, Yui biết mình lại làm chuyện ngu ngốc, cái thói quen luôn dựa vào cảm giác thứ nhất mà làm… thật bi thảm.

“Yêu quái… Nghe giọng điệu của phu nhân, là đang e ngại yêu quái phải không?”

Người nọ đến gần Yui vài bước, giọng điệu hơi hơi nâng lên.

“E ngại, sao có thể? Chưa nói đến chuyện có nữ pháp sư và các thầy trừ yêu, yêu quái cũng có tốt có xấu, sẽ không thùy tiện đả thương con người.”

“Nếu yêu quái muốn đả thương con người, con người cũng không phải kẻ quá yếu ớt, rất nhiều yêu quái luôn kiêng kị con người.”

Yui cảm thấy lời người này có ẩn ý, nhưng nghĩ đến mình không biết hắn có nguy hiểm hay không, nàng vẫn bày tỏ thái độ của mình.

—— nơi này là thành Hitomi, không phải là nơi dễ gây chuyện.

“Phu nhân nói… rất đúng.”

Người nọ cười nhẹ.

“Ngươi đang cười nhạo ta đúng không.”

Yui bất mãn, dù chậm hiểu đến mức nào thì cũng có thể nghe ra người này hoàn toàn không hề tôn kính nàng, thậm chí là trào phúng.

Bị coi khinh trắng trợn như vậy, vẫn là lần đầu tiên.

Thật muốn đánh hắn…

“Phu nhân nghĩ nhiều rồi.”

Người nọ hơi cúi người, vẫn nhìn không ra mặt hắn.

Hắn không phủ nhận mình là yêu quái, cũng không thừa nhận, làm cho Yui có chút mất hứng.

“… Chúng ta đi thôi.”

Yui xoay người rời đi. Có lẽ nếu tiếp tục, người này cũng không nói được lời nào thật lòng, cứ bỏ đi vậy.

Nhưng… Yui không khỏi quay đầu lại, người nọ vẫn đứng đó, khoảng cách xa như thế, nhưng Yui vẫn cảm thấy được hình như người nọ vẫn nhìn thẳng nàng, làm Yui mất tự nhiên.

“Người nọ là ai?”

Trên đường trở về phòng, Yui hỏi Asako.

“Công chúa, nghe nói đại nhân Naraku là phụ tá của thiếu chủ Hitomi.”

Một đoạn thời gian gần đây, có vẻ hắn thường xuyên đi theo thiếu chủ, cho nên Asako mới biết.

Chỉ là một tên phụ tá nho nhỏ mà dám vô lễ với công chúa như thế, rất kỳ lạ.

“Là yêu quái à?”

Yui hỏi.

“Hẳn là không phải.”

Yêu quái đều là đê tiện, lại là thứ bị con người khinh thường, thành chủ cao quý sao có thể chứa một con yêu quái ở tòa thành của mình chứ?

“Thế à…”

Yui cúi đầu, trong đầu thoáng hiện ra dáng vẻ đứng thẳng của người nọ… Nắm tay mình lại thật chặt.

**

Buổi tối nhìn thấy phu, Yui có vẻ buồn bã ỉu xìu. phu quân Yếu Ớt nhìn thấy Yui như vậy, hơi lo lắng sờ sờ đầu nàng.

“Yui hôm nay mệt mỏi lắm phải không? Đọc rất nhiều sách?”

Nhắc tới học tập, Yui lại cảm thấy cả người mình không được tự nhiên.

“Ne ne, phu quân đại nhân.”

“Sao vậy?”

Phu tới gần, đôi mắt mang theo ý cười nhợt nhạt lại nghiêm túc nhìn Yui.

Ay yo, dáng vẻ yếu ớt này thật đáng yêu, trong lòng Yui rên lên, không nhịn được muốn dùng móng vuốt chọc mặt.

“Nàng đang mệt mỏi lắm phải không?”

“Đuổi cái tên Naraku kia đi đi.”

Yui nghĩ nghĩ, mở miệng.

Mang thù thì sao, không thích chính là không thích. Chán ghét bị người ta áp chế, chán ghét bị người ta đùa cợt khinh bỉ.

“À, vì sao.”

Nghe thấy Naraku, phu Yếu Ớt cũng không kinh ngạc.

“Bởi vì không thích tên yêu quái kia.”

Yui xác định người nọ là yêu quái, tuy rằng không biết phu muốn yêu quái làm gì, nhưng lưu một yêu quái gần mình thật sự không sao cả?

“Yêu quái?”

Phu hiểu rõ.

“Hắn là yêu quái đúng không.”

Yui nói.

Lại là một yêu quái không kính sợ, ngạo mạn vô lễ.

Nếu yêu quái cũng chia quý tộc bình dân, Naraku tuyệt đối là kiểu ở nông thôn làm ruộng.

“Bởi vì là yêu quái nên e ngại sao?”

Phu nói như vậy, cơ hồ là giống hệt câu hỏi của Naraku, nhưng khi đó Yui lại không chú ý lắm về điểm này.

“Không phải, là cảm thấy…”

Dứt bỏ mấy quan niệm thường, tên yêu quái kia quá kiêu ngạo, cũng quá nguy hiểm… Không thể khống chế được hắn.

“Trực giác.”

Yui nói không ra lý do, chỉ có thể giải thích như vậy.

“Nếu đã vậy, ta biết rồi, ngày mai ta sẽ bảo Naraku rời khỏi đây.”

Phu không nói thêm gì, đáp ứng yêu cầu của Yui.

Thẳng thắn như vậy làm Yui cảm thấy có lẽ yêu quái kia cũng không có chỗ nào trọng dụng.

À, cũng phải, yêu quái nông thôn làm ruộng thì có thể làm được cái gì? Có phải mình đã suy nghĩ nhiều hay không?

“Thôi, hay kệ đi, nếu còn có chỗ hữu dụng.”

Xem thái độ của phu, chắc cũng không phải là chuyện gì to tát, chẳng lẽ mình đã quá khẩn trương?

Nghĩ lại, yêu quái kia ngoài ngạo mạn vô lễ ra, cũng đâu có làm gì? Nếu đuổi hắn đi, nhà người nọ có phải chỉ có thể về quê không?

“Sao thế?”

Phu tựa hồ cũng không kinh ngạc Yui thay đổi nhanh như vậy.

“Hắn cũng đâu làm gì.”

Yui cảm thấy mình vẫn là một người có đạo lý

“Nếu vô hại, thì lưu một miệng cơm đi.”

“Cho dù là yêu quái?”

Phu cười.

“À, không ăn người là được.”

Hôm nay thật đúng là có chút mệt mỏi, Yui không còn hứng thú với yêu quái nông thôn nữa, xoay người, cuộn chính mình lại thành một đống, ngủ.

“Không ăn người… à…”

Phu ngồi ở bên cạnh Yui, lẩm bẩm.

Dưới ngọn đèn mờ nhạt, ánh nến lay động làm sắc mặt hắn có vẻ khó dò.

Thật lâu thật lâu, thẳng đến khi Yui hít thở đều đều…

“A… Không ăn người…”

Phu Yếu Ớt như là nghĩ tới chuyện gì thú vị vậy, khóe miệng hơi hơi kéo lên một độ cung nhợt nhạt.

Spoi:

“Kia là cái gì vậy?”

Phòng trống rỗng, không bày biện gì, nhìn qua cũng không phải phòng ở. Bên trong không có gì cả, thứ duy nhất có trong phòng chính là một viên hạt châu tỏa sáng màu tím ở giữa bàn.

Ngọc thạch nho nhỏ, tròn tròn, mang theo màu sắc kỳ dị, lộ ra lực hấp dẫn khó hiểu.

Không nhịn được muốn đụng chạm một chút…

“Đừng chạm vào nó.”

Một giọng nói ngăn lại động tác của Yui.

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.