Phu Rất Yếu Ớt

Chương 9: Phu của ta rất nguy hiểm



Edit: Tojikachan

Nguồn: mongthuycungs2.wordpress.com

===<<< “Nàng thế này… đang nói ngốc cái gì thế.”

Lần đầu tiên nhìn thấy Sango là dưới tình huống mà Yui thật không ngờ tới.

Sango bị trọng thương, cả người chật vật bị cho là người chết rồi xử lý. Có lẽ là bởi vì cực kỳ không cam lòng, cô gái đầy tuyệt vọng này được phu đang đi tản bộ phát hiện ra và chiếu cố.

Lúc đầu, Yui mang thái độ chất vấn nhìn xuống Sango, kết quả, sau khi hiểu ra, phát hiện mình suy nghĩ nhiều, nhất thời cảm thấy ngượng ngùng. Nếu nói phía trước Yui có các loại ảo tưởng kẻ địch về Sango, vậy thì hiện tại đã không phải nghĩ nhiều gì.

Yui luôn tưởng tượng Sango rất xinh đẹp, nhưng thật không ngờ cô gái trẻ tuổi đang nằm trên giường nhíu chặt mày giờ phút này lại là người trừ yêu Sango.

Cô gái rất trẻ, gương mặt của nàng trông chỉ khoảng hơn mười tuổi, so với trong tưởng tượng của Yui nhỏ hơn. Gương mặt vốn xinh đẹp động lòng người giờ lại trở nên tái nhợt không thể tả, các vết thương rất nhỏ che kín người. Nàng hô hấp rất sâu, trông có vẻ cực kỳ khó nhọc.

Yui qua Asako giải thích, biết đại khái là Sango sinh hoạt trong một cái thôn trừ yêu, phụ thân và các chú đều là người trừ yêu nhiều thế hệ, mà Sango, là người kế thừa có tiềm lực nhất trong cùng thế hệ.

Không lâu sau, bọn họ nhận được lời mời của thành Hitomi, Sango và các đồng nghiệp nhanh chóng đến tòa thành trước. Bệnh tình của thiếu chủ trong thành chỉ là một phần lý do bọn họ đến đây, có lý do trọng yếu hơn cả, đó là thành Hitomi có mùi không bình thường.

Yêu quái ngủ đông ở nơi này.

Yêu quái thì không khó giải quyết, lại thắng ở điểm là hình thể rất lớn, phạm vi công kích rộng. Sango mang theo cả đứa em trai sắp sửa trưởng thành độc lập, cùng các tiền bối cùng đi trước.

Yêu quái nhện là nơi phát ra yêu khí trong thành Hitomi, giải quyết nó có lẽ có thể trừ tận gốc bệnh tình của thiếu chủ, càng thêm an ổn được lòng người. Nhưng chuyện xảy ra kế tiếp là ai cũng không thể đoán trước nổi. Dòng suy nghĩ trong đầu Sango chợt lóe mà qua, nhưng không rõ ràng.

Đó là chuyện cũ không muốn hồi tưởng lại.

Máu, khắp nơi đều là máu của phụ thân và các chú.

Máu nhuộm đẫm người thân, em trai cầm hung khí trong tay…

“Sango?”

Nghe xong Asako nhẹ giọng kể lại, Yui mới biết được, cô gái mất đi toàn bộ người thân của mình chỉ trong một ngày. Nhớ tới mình lại nhỏ nhen trẻ con, Yui cảm thấy mình không khỏi xấu xí.

Sango rất xinh đẹp, cũng rất trẻ tuổi. Một cô bé như vậy, trong một ngày đã trải qua sự thật bi thương tuyệt vọng như thế, không khóc, nhưng hai mắt vô thần, như đang chờ đợi điều gì đó.

—— có lẽ là chờ đợi kỳ tích mà không thể tồn tại.

Yui bỗng nhiên cảm thấy cô gái trước mặt rất đáng thương. Nàng bất quá chỉ khoảng bằng tuổi mình, lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy.

—— nghe nói Sango đã chui ra từ trong đất… Yui liếc phu bên cạnh mình một cái, tùy tiện chôn người ta ở trong đình viện tòa thành của mình, làm thế thật sự được sao?

“Sango, cô không sao chứ? Kế tiếp, cô có tính toán gì không?”

Thu xếp cho Sango ở đây đi, Yui nghĩ như vậy.

“Cám ơn phu nhân quan tâm.”

Đôi mắt Sango rất bình tĩnh, hoặc là nói, rất tuyệt vọng.

Yui chưa bao giờ phải cảm thấy như vậy, vì thế ngoan ngoãn không nói gì nữa, chỉ sợ mình nói sai.

“Cô Sango, nếu cô có điều gì muốn chúng ta hỗ trợ, cô cứ nói ra.”

Phu ôn hòa nói.

“Đúng vậy, một cô gái như cô… bây giờ…”

Dù sao nhóm người trừ yêu đã trị hết bệnh cho phu rồi, Yui nhẹ nhàng thở ra, bằng không, lấy sức khỏe của phu, thật không biết phải gắng gượng được bao lâu nữa.

Về Sango, Yui cảm thấy, ít nhiều gì thì thành Hitomi đã nợ nàng ấy.

Sango không nói gì.

Yui nóng nảy, nhìn phu.

“Này, phu quân đại nhân mau nói thêm gì đi.”

“Sango, cô hãy nghỉ ngơi cho tốt.”

—— nói gì vậy?

“Thiếu chủ.”

Đúng lúc này, có thuộc hạ quỳ ở ngoài cửa.

“Naraku đã trở lại.”

“Naraku?”

Yui khó hiểu.

“Yêu quái nông thôn đi làm gì à?”

**

Phu cũng không ngăn cản Yui nhìn thấy Naraku. Trong đình viện, Yui phát giác yêu quái nông thôn này đã lâu không gặp, hình như có hơi thay đổi.

Cao lên hay là béo ra? Yui nhất thời không rõ.

“Các yêu quái vì muốn cướp ngọc Tứ hồn nên đã tập kích thôn trừ yêu, nơi đó… đã bị hủy.”

Lúc Naraku nói ra lời này, giọng điệu lạnh nhạt.

Yui lại cảm thấy rất đau lòng.

Một thôn, toàn bộ người đã mất…

“Tên bán yêu đã tập kích thôn tên là —— Inuyasha.”

Naraku dừng một chút, hình như câu nói kế tiếp mới là trọng điểm.

“Tên bán yêu Inuyasha đó, vì muốn có được sức mạnh, nên đã hủy thôn.”

Nghe Naraku nói vậy, cuối cùng Sango không kiềm chế được nữa, vết thương chưa lành đã định rời đi.

“Sango?”

Yui muốn nói gì đó.

“Xin phu nhân đừng nói nữa, tôi nhất định phải đi báo thù!”

Sango rất kích động, không chịu nghe bất cứ lời nào.

“Sango, vết thương của cô…”

Phu cũng không đồng ý.

“Hãy đưa vũ khí của tôi cho tôi.”

Sango nhìn về phương xa, trong đôi mắt kia loáng thoáng có ánh sáng chợt lóe.

Cuối cùng, nghĩ đến điều gì khác.

“Nhiệm vụ chưa được giải quyết hoàn toàn, xin thiếu chủ và phu nhân hãy cẩn thận, trong tòa thành, có mùi nguy hiểm đang ẩn núp.”

Cô gái cầm lấy vũ khí mà thị vệ đưa tới, khẩn cấp đi ra ngoài.

Yui và phu không ngăn được Sango, chỉ có thể bảo Naraku đi cùng nàng.

“Sẽ không sao chứ, nếu là yêu quái thì nhất định rất khó…”

Sango đi rồi, Yui khó xử nói, nghĩ đến đối thủ tàn nhẫn, nàng rất lo cho cô gái đang giận dữ thiếu suy nghĩ này.

“Nàng sợ yêu quái à, Yui.”

Phu hỏi.

“Hình như nàng chưa bao giờ tiếp xúc yêu quái phải không.”

“Nếu yêu quái không gây hại, hẳn là cũng không có gì, dù sao chỉ là chủng tộc khác nhau, cũng không hoàn toàn đối lập.”

Yui cúi đầu.

“Chỉ là ta thật không ngờ, yêu quái Inuyasha lại…”

Yui dừng một chút, bỗng nhiên ngừng lại hoàn toàn, vẻ mặt cũng hơi đổi.

“Sao vậy?”

Phu phát giác ra Yui dị thường.

“Không… Ta chỉ là bỗng nhiên nghĩ đến…”

Trực giác làm cái gì đó nhảy ra trong óc.

Yui liếc phu một cái, không biết có nên nói hay không.

“Nghĩ đến gì vậy.”

Phu cổ vũ Yui.

“… Chúng ta…”

Yui cân nhắc, cho hạ thần và thị nữ lui xuống.

“…có phải… đã quá tin tưởng Naraku hay không.”

Naraku, cũng là yêu quái mà…

Yui nói xong, phu liền nhìn nàng, trong đôi mắt có gì đó đặc biệt.

**

Vốn tưởng rằng giải quyết xong chuyện rất nhanh, nhưng Yui không nghĩ tới là Naraku và Sango đều không trở về.

Sango thì không biết tung tích, Naraku lại không hồi âm về.

“Naraku đâu?”

Hình như Yui đã đoán ra được.

“Chết rồi.”

Phu bình tĩnh nói, như là đã sớm biết.

Cái chết của Naraku với hắn mà nói, không quan trọng.

“Yui?”

Phát giác Yui đang chìm vào suy nghĩ, phu lên tiếng nhắc nhở.

“Không, không có gì…”

Bỗng nhiên, có gì đó kết nối lại với nhau.

Yui liếc phu một cái, suy nghĩ.

Nàng không thông minh, nhưng tuyệt đối không phải hoàn toàn không biết gì cả.

【xin hãy cẩn thận, trong tòa thành, có mùi nguy hiểm đang ẩn núp. 】

Yui nắm chặt nắm tay.

“Naraku… chết rồi? Hắn là yêu quái mà…”

Yêu quái sao lại chết? Bị Inuyasha giết chết? Không đúng, nếu chết dễ dàng như vậy, vì sao phu còn phái Naraku đi cùng.

“Yui làm sao vậy?”

Phu cười hỏi, vỗ vỗ đầu Yui.

“Phu quân đại nhân… Ta chỉ là cảm thấy Naraku chết, có chút… Ách, khổ sở…”

Khổ sở mới là lạ!

Yêu quái nông thôn, ai thèm để ý chứ!

“Nàng thế này… đang nói ngốc cái gì thế.”

Sờ sờ đầu, phu thở dài.

**

“Nàng ta đã nhận ra cái gì rồi phải không, tiểu công chúa ngốc nghếch của chúng ta.”

Sau khi Yui rời đi, Kagura đi ra khỏi phòng.

Xem tiểu công chúa như vậy, có vẻ ít nhiều có chút phát hiện ra.

“Tòa thành này rất nhanh sẽ bị vứt bỏ…”

Phu, hoặc là nói, Naraku mở miệng nói.

Hắn luôn không quan tâm đến lòng hiếu kỳ của Kagura.

“Thế tiểu công chúa thì phải làm sao bây giờ.”

Đôi mắt đỏ của Kagura nhìn về phía phu, khép cây quạt lại, thờ ơ mỉa mai.

“Còn phải hỏi sao.”

Khóe miệng phu kéo lên thành một độ cung lạnh nhạt.

Spoi:

“Cháy!! Cháy!! Chạy mau!!”

Yui bị âm thanh ồn ào kinh hãi tỉnh lại, vừa mở mắt, cả người liền ngây ngẩn.

Căn phòng vốn hoa mỹ, giờ phút này đã nhuốm ánh sáng màu đỏ khắp nơi, trong không khí phiêu tán bụi mù và hoảng hốt… Yui chỉ hô hấp một cái, lập tức bị bụi mù khắp phòng làm sặc đến mức nước mắt chảy ròng.

“Công chúa, thành Hitomi cháy, bên ngoài toàn là yêu quái! Chúng ta chạy mau!”

“Phu quân đại nhân! Chàng đang làm gì vậy? Chúng ta đi mau!”

Phu bỗng nhiên mỉm cười, biểu cảm của phu làm Yui không nhịn được lùi ra sau mấy bước.

“Phu quân đại nhân?”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.