Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc

Quyển 2 - Chương 20



“Bích Lạc, sao lại khóc?”

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt trước mặt, Long Diễn Diệu thở dài, cúi đầu hôn lên cần cổ tuyết trắng của Bích Lạc: “Đừng nghĩ lung tung, có ta ở bên cạnh, ngươi còn lo lắng cái gì? …” Vuốt ve bờ vai thon gầy, tay hắn tiến vào trong ngực chính mình, lấy ra nhẫn ngọc đeo vào ngón tay Bích Lạc —

“Hoàn hảo còn chưa vỡ, sau này có tức giận cũng không nên ném nó đi, ta không thể tìm ra cái nào khác giống y đúc như vậy để thay thế.” Long Diễn Diệu nắm chặt cổ tay Bích Lạc, mỉm cười: “Theo ta về tẩm cung a…” Nên trở về chuẩn bị một chút để xuất cung, sớm đem Bích Lạc rời khỏi nơi đây mới tốt.

Hơi thở ấm áp, dịu dàng vây quanh thân, khiến người khác kìm lòng không đặng mà muốn sa vào trong đó… Đầu Bích Lạc cúi xuống càng thấp, nước mắt mơ hồ che phủ hết thẩy mọi thứ — Long Diễn Diệu, tại sao còn đối ta ôn nhu như vậy? Ôn nhu đến mức khiến ta vừa quyến luyến lại vừa sợ hãi…

Ta rất sợ! Nếu có một ngày ngươi phát hiện ra sự thật, ta ngay từ đầu chỉ là lừa dối ngươi, tính kế ngươi… Ngươi, còn có thể đối xử ôn nhu với ta? Ngươi, còn có thể yêu ta?!

Ta rất sợ…

Đầu ngón tay không kiềm chế được khẽ run rẩy, Bích Lạc đột nhiên gạt tay Long Diễn Diệu ra, quyết liệt trong mắt y tựa như muốn đem hắn đi hỏa thiêu.

“Đừng đi!”

Ngăn Bích Lạc đang muốn cất bước, Long Diễn Diệu lo lắng một trận, Bích Lạc vẫn không chịu nhìn hắn, không chịu nói chuyện cùng hắn! Còn đang giận sao?

Hắn xoay thân thể Bích Lạc lại, bình tĩnh nhìn vẻ mặt thờ ơ của y, trong lòng ngổn ngang trăm mối, cuối cùng chỉ thở thật dài: “Ngươi thực sự là tiểu yêu tinh không thể lay chuyển được mà —“

“Cầm lấy, đây là giải dược của Tuyết Dung.”

Một viên dược hoàn màu vàng kim được nhét vào trong tay Bích Lạc, mùi hương kỳ lạ như xạ hương nhất thời theo gió tỏa khắp nơi. Bích Lạc không khỏi xúc động, ngẩng cao đầu, tỏ vẻ không tin.

“Ta thực sự không muốn đưa cho ngươi, đây là hại ngươi.” Long Diễn Diệu cười khổ không thôi: “Nhưng ta quả thực không muốn ngươi vì việc này mà tiếp tục giận ta, hận ta.” Đôi ưng mâu khẽ đảo qua vẻ mặt kinh ngạc của y, hắn ngán ngẩm nói: “Vậy nên ngươi mau mau vui vẻ trở lại đi a?” Ngươi muốn khôi phục võ công? Cho dù ta sẽ vì ngươi mà thương tâm đến chết, ngươi cũng không nguyện đổi ý sao? Bích Lạc…

Vẻ kinh ngạc dần dần tản mác đi, ánh mắt Bích Lạc nhìn về phía dược hoàn, giải dược của Tuyết Dung sao? Y bỗng nhiên vung tay lên, đem viên dược ném vào trong hồ —

Long Diễn Diệu giật nảy người, vài ngày trước Bích Lạc còn hướng hắn vừa khóc vừa nháo cầu xin giải dược, lúc này cư nhiên ném một đường xuống hồ. Cho dù hắn thông minh, sắc sảo, hiện tại cũng không đoán ra tâm tư của Bích Lạc, nhất thời trừng mắt nhìn y nói không nên lời.

“… Không cần nữa…”

Trong thanh âm Bích Lạc có chút mất mát, y ngẩng mặt nhìn mây bay, gió, thổi tung vạt áo màu ngọc bích — cho dù có võ công thật cao thì làm sao? Ta, đã không thể tiếp tục hận ngươi…

Thần tình Bích Lạc trống rỗng tựa như đã nhìn thấu hết thẩy sự đời… Long Diễn Diệu muốn mở miệng nói gì đó, rõ ràng gần trong gang tấc, nhưng người trước mắt dường như cách hắn rất xa đến nỗi không thể nắm lấy…

“Bích Lạc!” Hắn vội vàng duỗi tay muốn ôm lấy y, nhưng bên trong hoa viên yên tĩnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân gấp gáp, hắn quay đầu, thấy Tào thị lang đang cấp bách chạy lại gần, bộ dạng như có đại nạn sắp ập lên đầu —

“Thánh thượng, đại sự không ổn! Thần nhận được tin báo, người của Thụy Đình thái tử đang tụ tập ở sườn núi Khởi Vân, hình như có mưu đồ.” Tào thị lang lau mồ hôi: “Còn có, Đoan Mộc thái sư cùng Lý thừa tướng đang kích động các đại thần khác, nói, nói là muốn đi nghênh đón thái tử vào kinh —“

Đám người này hành động cũng không chậm, a, bất quá cùng hắn đã không còn quan hệ! Khẽ nhếch mi, Long Diễn Diệu thản nhiên cười: “Bích Lạc, xem ra ngươi và ta nên sớm đi thôi, ân?”

Bích Lạc đã không còn đứng ở chỗ ban nãy, Long Diễn Diệu liếc mắt nhìn, trông thấy bóng lưng màu ngọc bích đang đi ra khỏi cửa Tây của hoa viên, hắn hơi kinh hãi, càng ngày càng không hiểu y nghĩ gì, Bích Lạc là muốn đi đâu?

Vừa định đuổi theo, Tào thị lang phía sau khẩn trương nói: “Thánh thượng, tình hình gấp gáp, thỉnh thánh thượng định đoạt.” Nghĩ đến câu Huyên đế vừa nói khi nãy, mặt của hắn đều tái ngắt. Thánh thượng muốn rời đi sao?

“Ha ha, nếu thái tử muốn tới, vậy ngôi vị hoàng đế này trẫm trả lại cho hắn.” Long Diễn Diệu nhìn Tào thị lang cứng họng, vẻ mặt ngây ngốc, ha ha cười nói: “Ngươi tới vừa đúng lúc, chiếu thư thoái vị của trẫm liền do ngươi bảo quản, ngày mai lâm triều, ngươi thay trẫm tuyên đọc a.”

Quyển chiếu thư màu vàng không nghiêng không lệch rơi vào trong lòng Tào thị lang, Long Diễn Diệu phất ống tay áo, hướng thẳng về phía cửa Tây, khóe miệng còn hàm chứa vài tia cười nhàn nhạt — Bích Lạc, đêm nay ta sẽ mang ngươi xuất cung, ly khai thật xa kinh thành, tìm một nơi vắng vẻ không có phân tranh mà sống cùng nhau cả cuộc đời này…

Ta còn chưa nghĩ ra, nên đi nơi nào? Nhưng chỉ cần có ngươi ở bên cạnh, có ngươi làm bạn, thì bất luận nơi nào cũng có thể trở thành thế ngoại đào viên… Ta thật cao hứng, cuối cùng cũng có thể buông bỏ tất cả cùng ngươi ở một chỗ! Yêu thương ngươi đầu bạc đến già! Ngươi, nhất định cũng cao hứng giống như ta a…

Ta thực sự rất cao hứng! Rất vui vẻ! Cho dù thời điểm đăng cơ long trọng cũng không có nửa điểm vui vẻ như bây giờ! Đều là bởi vì có ngươi, có ngươi yêu ta, cho dù không làm hoàng đế, ta Long Diễn Diệu vẫn là người hạnh phúc nhất như cũ! Tất cả hạnh phúc này đều là bởi vì ngươi, buông tha tất cả cũng chỉ để có được ngươi, Bích Lạc…

……………………………………………..

Roi da vung lên, tiếng vó ngựa tung bay dồn dập. Mái tóc dài đen bóng bị gió thổi qua phất phơ lay động, cảnh vật hai bên đường theo tiếng gió gào thét rất nhanh lướt qua khỏi mắt, dần dần trở thành hoang vắng —

Ghìm chặt dây cương, ngựa phát ra vài tiếng phì phì dừng lại dưới chân núi, xoay người xuống ngựa, bích sam thiếu niên nhìn lại bốn người cưỡi ngựa theo sát phía sau. Mái tóc dài mất trật tự che khuất nửa gương mặt, lộ ra một bên khác, mặc dù dính bụi đất nhưng vẫn không che đậy được đường nét diễm lệ, chỉ là lông mày cau lại mang theo chút không kiên nhẫn.

“Yến vương!” Bốn người cưỡi ngựa tới gần, cùng nhau nhảy xuống ngựa, khom mình hành lễ.

“Ta đã nói các ngươi không cần đi theo hầu hạ, còn tới đây làm cái gì?” Bích Lạc lạnh lùng nói, lúc trước thừa dịp Long Diễn Diệu cùng Tào thị lang thảo luận, y liền rời khỏi Ngự hoa viên, sai người chuẩn bị ngựa xuất cung, thống lĩnh thị vệ biết y là người Huyên đế tối sủng ái, nào dám ngăn cản? Lại sợ y có điều gì sơ suất, nên phái bốn gã thị vệ theo hầu hạ, Bích Lạc một đường ra roi thúc ngựa, nhưng cũng không thể thoát khỏi bọn họ.

“Ty chức phụng mệnh bảo hộ Yến vương, không dám thất trách.”

Bích Lạc mím môi không để ý bốn người nọ, đem dây ngựa cột trên thân cây, phất tay áo liền hướng trên núi bước tới.

Yến vương muốn lên Mai Sơn? Mấy người thị vệ liếc mắt nhìn nhau, buộc ngựa, nhanh chóng đuổi theo.

Tới giữa sườn núi, đã không còn đường lên, chỉ có đất đá lởm chởm. Lần trước Bích Lạc đến được là do Yến Nam Quy ôm y lên, xuống núi cũng có Quân Vô Song giúp đỡ, lên xuống rất dễ dàng. Lúc này công lực mất hết, lại liên tiếp bị thương, thân thể ngược lại so với người bình thường càng thêm gầy yếu, chỉ mới đi một đoạn ngắn mà mồ hôi đã chảy ròng ròng, đột nhiên vấp chân một cái, liền lảo đảo —

“Yến vương cẩn thận!”

Thị vệ bên trái nhanh tay lẹ mắt, một tay đỡ lấy Bích Lạc, nhưng lại không buông ra, cung kính nói: “Đường núi khó đi, nếu Yến vương không ngại, ty chức nguyện cả gan cõng Yến vương lên núi.”

Nhìn thân hình cao to của hắn mơ hồ có vài điểm quen mắt, Bích Lạc trong lòng khẽ động, thị vệ đột nhiên đè thấp giọng nói, hiển nhiên không muốn ba người còn lại nghe được: “Ty chức Đào Tranh, đối Yến vương ngưỡng mộ đã lâu, đáng tiếc vẫn vô duyên đến bái kiến —“

Đào Tranh?! Chính là người mà ngày ấy Phong Tế Tuyết đề cử cho y? Vóc người quả nhiên cực kỳ tương tự Long Diễn Diệu, thảo nào nhìn thấy quen mắt… Bích Lạc gật đầu: “Cũng tốt, vậy làm phiền ngươi.” Y nằm sắp lên lưng Đào Tranh, nhìn ánh mắt hắn mập mờ, chắc là có việc muốn nói.

Lưng Bích Lạc dao động lên xuống liên tục, Đào Tranh đã đem ba người thị vệ khác bỏ lại hơn mười trượng, lúc này mới thả chậm cước bộ, thấp giọng nói: “Mấy ngày trước đây Phong đại nhân đã thông báo, muốn ty chức giúp Yến vương thực hiện đại kế. Nhưng ty chức vẫn chưa nhận được phân phó của Yến vương —“

Thực hiện đại kế? Bích Lạc nhịn không được cười khổ, vốn dự định đem người này giả mạo Long Diễn Diệu ám sát hậu phi, nào ngờ chuyện đời khó đoán, Lý quý phi cùng hoàng hậu đều lầu lượt chết trong tay Long Diễn Diệu, miễn cho y lập kế hoạch…

“… Tối nay sau canh hai, ngươi tới tẩm cung, ta có chuyện cần ngươi tương trợ…”

Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi nghe không ra tâm tình gì, Bích Lạc ngửa đầu nhìn đỉnh núi Mai Sơn càng ngày càng gần —

“Ngươi cùng những người khác đều canh giữ ở ngoài rừng, ai cũng không cho vào, ta muốn ở một mình…”

“Dạ.” Đào Tranh buông Bích Lạc xuống, sau đó theo những thị vệ khác ra đứng cung kính ở ngoài rừng.

Không ngờ hoa mai nở đầy sườn núi như thế, so với khi y rời đi lúc trước thì nở càng thêm đẹp. Hương thơm mát thoảng khắp nơi, quanh quẩn trong chóp mũi, nhưng lại mơ hồ ngửi thấy mùi máu tanh nhàn nhạt. Ánh mặt trời chiếu xuống, trên mặt đất đột nhiên rải rác hơn mười bộ bạch cốt, một số đã bị vụn nát —

Là từ trên núi bị sói hoang cắn xé đến tận đây sao. Lặng lẽ vượt qua thi cốt của Hồng Trần giáo chúng, Bích Lạc dừng lại trước một gò đất cao đã bị cỏ dại mọc lên thành bụi.

Chỗ này chính là nơi an táng người đầu tiên chân chính thích y…

Cả người run rẩy chậm rãi ngồi xuống, hai gò má Bích Lạc kề trên mộ phần mà vuốt ve. Cảm giác thô ráp, có chút cứng rắn tựa như bàn tay thon dài đầy vết chai của Yến Nam Quy đang nhẹ nhàng vỗ về y…

Yến Nam Quy… Ta đến gặp ngươi đây…

Gió ngừng thổi, sườn núi im lặng một mảnh.

Trong rừng im ắng không nghe được nửa điểm âm thanh, chẳng biết Yến vương cưỡi ngựa vượt đường xa đến đây làm cái gì? Đào Tranh nghi hoặc nhìn xung quanh khu rừng, nhưng cái gì cũng không thấy. Khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy bóng người xuất hiện bên cạnh —

Thánh thượng?!

Thấy rõ diện mạo hoa phục kim quan của nam tử, Đào Tranh cùng ba người khác đều ngạc nhiên như nhau, vừa định mở miệng đã bị Long Diễn Diệu trừng mắt liền ngậm miệng. Bốn người đồng loạt quỳ xuống đất, trao đổi ánh mắt — Huyên đế theo bọn họ từ lúc nào?

“… Yến vương đang ở trong rừng?” Thanh âm Long Diễn Diệu ép tới cực nhỏ, nhưng tràn ngập hoang mang, lúc trước hắn đem chiếu thư giao cho Tào thị lang xong liền đi tìm Bích Lạc, lại nghe cung nhân nói Yến vương đã giục ngựa xuất cung, tuy biết có thị vệ đi theo nhưng hắn thật sự không yên lòng, liền cũng lấy ngựa đuổi theo, một đường đều theo phía sau bọn họ, nhưng thấy càng đi càng hẻo lánh, cuối cùng dừng lại ở Mai Sơn, Bích Lạc một mình ở trong rừng làm cái gì? …

“Thánh thượng, Yến vương nói không cho người khác đi vào —” Thấy Huyên đế muốn vào, một thị vệ không sợ chết nhỏ giọng ngăn cản, lại bị thị vệ bên cạnh vội vàng che miệng: “Ngươi ngốc hả? Ngay cả thánh thượng cũng muốn cản, không muốn sống nữa?”

“Thế nhưng, Yến vương đã nói, ai cũng không cho vào.” Hắn gãi đầu, nghe nói Yến vương trước mặt Huyên đế rất được sủng ái, đắc tội y chẳng khác nào đắc tội Huyên đế? Phải làm sao bây giờ?

“Hắc, đó là chuyện của thánh thượng cùng Yến vương, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nói, không phải là được rồi sao.”

“Ngô, ý kiến hay.” Thị vệ ngốc kia liên tục gật đầu, thấy thân ảnh Huyên đế đã vào Mai Sơn, hắn vểnh tai, nhưng chỉ nghe thấy một tiếng thở dài yếu ớt, tựa như thanh âm của Yến vương —

“… Yến Nam Quy…”

Vẫn nằm trên mộ phần, Bích Lạc chậm rãi nhắm hai mắt, tay nhẹ vỗ về cỏ dại trên đất: “Ngươi một mình cô độc ở chỗ này, nhất định rất tịch mịch, đúng hay không? …”

Ta biết ngươi nhất định rất tịch mịch… Bất quá đừng lo, qua hết đêm nay, ta sẽ rời khỏi Long Diễn Diệu, trở về Mai Sơn, vĩnh viễn ở trước mộ của ngươi làm bạn với ngươi, mãi cho đến khi ta chết đi… Ta vốn muốn lưu lại ngay lúc này, đáng tiếc có thị vệ theo phía sau, nhưng không sao, đêm nay ta sẽ nghĩ biện pháp xuất cung, đến chỗ ngươi….

“Sau đó, ta đều sẽ ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi ở một chỗ, ngươi thích không? Yến Nam Quy…”

Cỏ dại trong gió lay động xào xạt, Bích Lạc hơi giật mình, nước mắt từ đôi mắt đang nhắm chặt chảy ra, chậm rãi, thấm vào bùn đất —

Ta sau này đều làm bạn với ngươi, sẽ không còn được gặp lại Long Diễn Diệu nữa, cũng sẽ không được thấy hắn nữa… Như vậy, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không, tha thứ ta đã không thực hiện lời thề lúc trước? Tha thứ ta không báo thù cho ngươi? Tha thứ ta đã yêu người cướp đi sinh mệnh của ngươi? …

Ta đã yêu hắn. Ta thực sự không muốn đâu, nhưng mà ta vẫn là nhịn không được, tham luyến ôn nhu của hắn, rơi vào trong mộng của hắn, yêu kẻ mà ta vốn hận thấu xương, kẻ mà ta quyết làm hắn mất đi tất cả, làm hắn thống khổ, tuyệt vọng…

“… Ta ngay từ đầu là vì muốn báo thù cho ngươi, ta xác thực muốn hắn nhấm nháp tư vị mất đi ngôi vị hoàng đế, chỉ còn hai bàn tay trắng, cho nên mới trăm phương nghìn kế lấy lòng hắn, làm hắn vui. Thậm chí cùng thái tử hợp mưu, tính kế loại bỏ các vương tử khác, để hắn lên làm hoàng đế, làm hắn bị quần thần cô lập, từ một hoàng đế cao cao thượng thượng lâm vào hoàn cảnh một loạn thần tặc tử cái gì cũng không có… Đây là hắn phải trả giá, là hắn khiến ta mất đi ngươi, khiến ta miễn cưỡng vui cười lấy lòng một kẻ đã ô nhục ta, khiến ta tổn hại thọ mệnh đi luyện võ công…”

Nước mắt ẩm ướt nhiễm đầy khuôn mặt: “Ta vốn rất hận hắn, rất hận hắn… Đáng tiếc hôm nay, ta không thể tiếp tục báo thù cho ngươi. Xin lỗi, Yến Nam Quy…”

Ta đã yêu hắn, cho nên ta không có cách nào tiếp tục hại hắn… Nước mắt ngưng đọng tại khóe miệng, lời tắc nghẹn nơi cổ họng, Bích Lạc nức nở, môi cắn thật sâu trong bùn đất, ngăn chặn tiếng khóc rống cường liệt muốn nứt ra từ lòng ngực —

Rời khỏi hắn, ta sẽ không bao giờ được gặp lại hắn, cũng không còn nghe thấy hắn dùng thanh âm thâm trầm thuần hậu gọi ta tiểu yêu tinh, không bao giờ… còn được hắn thân thiết ôm vào trong ngực… Ta luyến tiếc! Nhưng ta chỉ có thể ly khai hắn! Bởi vì nếu tiếp tục cùng hắn ở một chỗ, ta nhất định càng thêm si mê tới không thể kiềm chế, nhưng nếu sau này hắn biết tất cả, hắn sẽ đối ta thế nào? Ta khi đó, làm thế nào đối mặt hắn? Ta không dám nghĩ đến.

Ta không dám tưởng tượng ra tương lai của ta và hắn! Cho nên, lúc ta còn có một chút lý trí, ta chọn lựa ly khai hắn… Tuy rằng ta thực sự, thực sự luyến tiếc ôn nhu của hắn, nhưng ta chỉ có thể ly khai hắn! Ta tình nguyện ở lại Mai Sơn cùng ngươi, tình nguyện nhớ lại thời gian hạnh phúc khi cùng hắn ở một chỗ, cũng không muốn tiếp tục ở cạnh hắn, cả ngày thấp thỏm lo sợ hắn phát hiện sự thật! Nếu như thật có lúc đó, ta không biết chính mình sẽ biến thành như thế nào? Chắc là, ta sẽ điên mất…

Trong ngực đột nhiên rung động vài cái, Bích Lạc cười, so với khóc càng thê lương hơn, y chậm rãi ngẩng đầu, nhìn mộ phần bị nước mắt làm ướt một mảnh, vươn tay vuốt ve — vì Long Diễn Diệu mà rơi nước mắt…

“Yến Nam Quy… Xin lỗi…”

Ta cư nhiên ở trước mặt ngươi vì người khác mà rơi lệ, vì người lấy đi tính mệnh của ngươi mà rơi lệ… Bất quá sau này, sẽ không như thế. Ta sẽ chỉ cùng ngươi…

“Ta sẽ vĩnh viễn làm bạn với ngươi, thẳng đến ngày ta chết, ngươi sẽ không bao giờ cô độc tịch mịch nữa, Yến Nam Quy…”

Thân thể bi thương vô lực loạng choạng đứng lên, si ngốc nhìn chăm chăm vào nấm mồ, người ở bên trong, cô độc giống như y, cũng khao khát có người chân chính thích mình giống như y, cũng yêu người mà bản thân không thể yêu giống như y…

“Chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về với ngươi.”

Lau đi nước mắt, Bích Lạc hít một hơi thật sâu ngừng khóc, hướng ngoài rừng đi đến. Sắc trời dần tối, cũng nên mau chóng trở về, đêm nay phải ly khai hoàng cung, ly khai Long Diễn Diệu, hồi cung sớm một chút, có thể liếc mắt nhìn hắn một cái…

Thân hình Bích Lạc dưới ánh nắng chiều kéo thành cái bóng thật dài rời khỏi Mai Sơn.

Một đường tẻ nhạt, năm người đã hạ sơn. Trong rừng lại vắng vẻ như cũ, chỉ có gió đang hiu hiu thổi, lay động cành lá, phát ra tiếng “vù vù”, phảng phất như tiếng khóc kiềm nén của Bích Lạc…

Mặt trời lúc chiều tà đỏ như màu máu chậm rãi lặn xuống, ở trong rừng còn chiếu xuống vài tia dư quang sau cùng. Gió, càng thêm mãnh liệt, thổi cuồn cuộn đến phía sau bóng cây rậm rạp, làm tung bay một góc y bào hoa lệ —

Hắn đứng sừng sững ở đó, nghe quần áo phấp phới bay trong gió, nhưng không cảm thấy có chút lạnh giá nào, cả người tựa như trong suốt, trống rỗng như lục phủ ngũ tạng, tủy não đều bị đào khoét mất…

Trống rỗng đến vô cùng vô tận…

Ánh mặt trời hoàn toàn biến mất sau núi, màu hắc ám ập xuống Mai Sơn, cú đêm kêu the thé từng tiếng, đập cánh bay lên. Làm bóng đêm càng thêm mù mịt, con ngươi hắc ám rốt cuộc cũng xoay chuyển, đôi chân hầu như đã tê cứng kéo lê từng bước, đi tới trước mộ phần Yến Nam Quy —

Mắt hơi nhắm lại, cổ họng nóng rực, cảm giác như muốn rơi lệ.

Thực sự, có một giọt lệ yên lặng chảy xuống.

Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, điên cuồng hét lên, phá vỡ bầu không khí trầm ngưng như chết chóc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.