Phù Sinh Mộng Chi Thương Hải

Chương 4



Thật vất vả mới ăn xong nửa cái đùi dê, Trầm Thương Hải cuối cùng cũng được giải thoát khỏi ánh mắt Phục Nghệ giám sát, trở lại căn phòng nhỏ của mình.

Y cầm tiểu noãn lô ấm áp, ngồi trên luân y nhìn tuyết đọng ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Không muốn nối giáo cho giặc, nhưng đôi mắt lam sắc tràn đầy khí thế cường ngạnh nói cho y biết Phục Nghệ sẽ không đơn giản buông tha mình.

Y nghiên cứu món đồ chơi nhỏ kia chỉ để quên đi khoảng không cô độc, nhưng lại rước lấy phiền phức vào mình...

Mắt thấy sắc trời dần dần ảm đạm, thay vào là màn đêm tối, tiểu thán lô trong tay cũng từ từ mất đi độ ấm, Trầm Thương Hải khẽ thở dài một hơi, lơ đãng quay đầu, bỗng nhiên phát hiện thân ảnh cao lớn kia đã đứng cạnh cửa từ lúc nào, dọa y kêu to một tiếng.

"Phục vương, ngươi đến đây từ lúc nào?"

"Ngay cả ta ở ngoài cửa đứng giữa trời ngươi cũng không phát hiện, đang suy nghĩ cái gì?" Phục Nghệ không đáp mà hỏi lại, mang theo ý cười nhàn nhạt trêu chọc bước vào phòng đem Trầm Thương Hải trong luân y bế đi ra ngoài.

Trầm Thương Hải thật là quẫn bách: "Phục vương, ngươi muốn mang ta đi đâu?"

Phục Nghệ ngực chấn ra vài tiếng cười nhẹ, cước bộ không ngừng ôm Trầm Thương Hải từ trong phủ thị vệ một đường đi ra hội quán.

Người coi ngựa sớm dắt hãn huyết bảo mã đứng đó đợi mệnh. Phục Nghệ lên ngựa chấn trụ dây cương, thúc ngựa không nhanh không chậm đi về phía đông.

Ánh trăng lạnh lẽo như nước chiếu khắp núi non trùng điệp.

Trầm Thương Hải trên người khoác hắc gấm miên bào của Phục Nghệ, đó là Phục Nghệ sợ y nhiễm phong hàn, liền cởi áo choàng của mình ra đắp cho y.

Trên cẩm bào còn lưu lại nhiệt độ ôn nhuận của nam nhân... Phục nghệ hơi thở phả vào sau tai Trầm Thương Hải nồng đậm hơn một phân nhiệt lực, cơ hồ làm Trầm Thương Hải nhiễu loạn suy nghĩ.

Y căn bản là không còn tâm trí mà nhìn kỹ cảnh trí hai bên, cố gắng trấn định lại cảm xúc hỏi người phía sau: "Phục vương ngươi nửa đêm mang Thương Hải ra ngoài chẳng hay có chuyện gì?"

"Lẽ nào ngươi không vui ý bồi bản vương đồng hành ngắm trăng sao?" Phục Nghệ từ phía sau Trầm Thương Hải chế nhạo nói: "Bản vương còn tưởng rằng ngươi sẽ thích."

Trầm Thương Hải lưng cứng đờ, tâm loạn như ma, cũng không biết nên ứng đối như thế nào cho phải. Một lúc sau mới nỗ lực áp chế tia rung động xuống đáy lòng, thấp giọng nói: "Thương Hải xưa nay như thế nào là tự mình hiểu được, Phục vương cũng không cần tái trêu cợt ta."

Dụng tâm bị làm rõ, Phục Nghệ hai hàng lông mày khẽ nhếch lên lại hạ xuống, trường tiên trong tay phải chỉ về quan ải thành tường phía tiền phương nguy nga đứng sừng sững, đạm nhiên nói: "Trầm Thương Hải, ngươi cho là thiếu ám khí tinh diệu của ngươi bản vương tựu vô pháp đánh hạ Chu Tước quan?"

Trầm Thương Hải ngẩng đầu, nguyên lai hai người trong lúc cưỡi ngựa đã tiếp cận Chu Tước quan. Trên cổng thành tinh kỳ phần phật bay lượn, nhưng chẳng bao lâu nữa sẽ nhiễm đầy máu tươi của các tướng sĩ

Y lẳng lặng nói: "Phục vương mất đi người thương liền cùng Hạ Lan hoàng triều xung đột vũ trang. Cuối cùng người bị liên luỵ chính là các tướng sĩ cùng bách tính vô tội. Phục vương mỗi khi đánh hạ một thành trì, Bắn Nguyệt quốc cùng Hạ Lan hoàng triều lại nhiều thêm bao nhiêu cô nhi quả phụ? Những người đó đồng dạng đau khổ vì mất thân nhân, Phục vương có bao giờ từng nghĩ tới trong lòng bọn họ cũng đau khổ như ngươi?"

Phục nghệ khuôn mặt tuấn tú trầm xuống: "Trầm Thương Hải, ta mang ngươi ra đây không phải để nghe ngươi giáo huấn!"

Cái người chân què tay trói gà không chặt này thật đúng là không coi uy nghiêm của hắn để vào mắt. Phục Nghệ cảm giác vô lực hừ một tiếng, cánh tay vòng qua eo Trầm Thương Hải tăng thêm lực đạo xem như là trừng phạt nho nhỏ, thành công làm Trầm Thương Hải xoang mũi tràn ra thanh âm rên rỉ vì đau nhức.

"Ngươi không muốn vì bản vương chế tạo vũ khí cũng được, bất quá ngươi phải—— "

Hắn cố ý ngừng nói, thấy Trầm Thương Hải quay đầu lại mắt lộ ra nghi vấn, hắn mới ghé vào bên tai y trầm giọng cười: "Thay ta làm một việc khác..."

Sắc trời dần sáng, Thỉ Nha đến trước phòng Phục Nghệ xin chỉ thị, hô vài tiếng nhưng không thấy ai hưởng ứng. Hắn lấy làm kinh hãi, truy vấn thị vệ mới biết được Phục Nghệ tối hôm qua dẫn theo Trầm Thương Hải ra ngoài cả đêm không về.

Sẽ không phải là gặp quân địch ngoài ý muốn đi? Thỉ Nha lo lắng trở lại đại sảnh triệu tập thị vệ thân tín. Đang chuẩn bị phái mọi người phân công nhau tìm kiếm, ngoài hội quán truyện tới một tiếng tuấn mã tê minh quen thuộc.

Phục Nghệ sải bước đi vào trong phòng.

"Đại vương, người đã trở về..." Lệ Cơ sớm nóng lòng chờ, thanh âm ra khỏi miệng được một nửa liền mắc lại trong cổ họng.

Ánh mắt nàng cùng mọi người đều không hẹn mà rơi vào người trước ngực Phục Nghệ.

Trầm Thương Hải toàn thân bọc trong hắc đoạn miên bào, chỉ lộ ra một đầu tóc đen. Phục Nghệ cũng là tóc dài mất trật tự, vạt áo mở phân nửa, thần tình mang theo nét thỏa mãn.

Mọi người ngầm vụng trộm trao đổi ánh mắt với nhau, rất ăn ý dạt sang tạo một lối đi, nhìn Phục Nghệ ôm Trầm Thương Hải cũng không quay đầu lại mà đi qua phòng khách, sau đó lại trộm nhìn về phía Lệ Cơ phu nhân.

Chuyện ngày hôm qua còn đang lo lắng, hôm nay đã biến thành hiện thực. Lệ Cơ đối mặt với ánh mắt đồng tình lập lòe của mọi người vừa thẹn lại vừa tức giận, mặt sung huyết đỏ bừng, cắn môi ra khỏi đại sảnh.

Người giật mình nhất kỳ thực lại là Thỉ Nha. Vẫn cho rằng Phục Nghệ đối với Trầm Thương hải ba phen mấy bận mở miệng chống đối vô cùng có thành kiến, không nghĩ tới...

Nam tử tao nhã tấm lòng rộng mở được đại vương coi trọng đến tột cùng là họa hay duyên? ... Hắn sợ run nửa ngày mới giậm chân đi vào nội viện.

Trong phòng ngủ Phục Nghệ, tia sáng rất ám.

Tấm vải đen tuyền trước giường rủ xuống mặt đất, đem toàn bộ phòng ngủ chia làm hai nửa.

Thỉ Nha quỳ trước hắc trù, thở mạnh cũng không dám.

Một lúc lâu sau, Phục Nghệ thanh âm từ tính thâm trầm sau hắc trù vang lên, mang theo đạm cười chế nhạo: "Ngươi xông tới chính là vì thay Trầm Thương Hải cầu tình, muốn ta đừng trêu đùa hắn?"

Thỉ Nha kiên trì nói: "Đại vương, người trong lòng ngươi nhớ tới cũng không phải Trầm công tử, đại vương hà tất tổn thương y?"

Hắn nói xong liền đón chờ cơn giận dữ từ Phục Nghệ. Ai ngờ đợi hồi lâu, người sau hắc trù chỉ trầm mặc không nói. Hắn trái lại thấp thỏm bất an hẳn lên, thử thăm dò gọi đại vương.

Người phía sau rèm tựa hồ khẽ nói một tiếng: "Ta tự có chừng mực. Ngươi đi ra ngoài đi."

Nói đến mức này, Thỉ Nha cũng không lưu lại nữa, khom người rời khỏi phòng Phục Nghệ.

Trầm Thương Hải ăn xong một chén cháo mạch, nhắm một chút rượu, muốn gọi vú già đem giấy và bút tới giết thời gian, cửa phòng đột nhiên "phanh" một tiếng bị người phá khai.

Một người tuổi trẻ kéo cái chân bị thương đi vào hướng y trợn mắt nhìn, vẻ mặt đầy sát khí.

"Vân tướng quân, sao ngươi lại tới đây?" Vú già tiến lên đón kinh ngạc hỏi, sau một khắc liền bị Vân Phi hung hăng đánh một quyền bất tỉnh trên mặt đất.

Vân Phi hèn mọn đánh giá Trầm Thương Hải trên luân y: "Ngươi thật ra rất thức thời, cư nhiên lại câu dẫn đại vương. Cho rằng có đại vương phía sau làm chỗ dựa thì ta không dám động thủ sao?"

Hắn cầm lấy ngọn nến đã cháy hơn non nửa trên bàn, cố ý trước mặt Trầm Thương Hải lay động, cười nhạt hai tiếng: "Chỉ cần ngọn nến này cũng có thể đem ngươi đốt cháy. Các tướng sĩ chỉ cho là do ngươi không cẩn thận đánh rơi nến dẫn đến phát hỏa."

Trầm biển cả nhìn chăm chú vào chúc diễm trước mắt, bình tĩnh nói: “Lệ Cơ phu nhân hận ta đoạt được tâm Phục vương, sai ngươi tới giết ta sao? Nghĩ không ra Lệ Cơ phu nhân nhìn như nhàn thục, lòng dạ lại hẹp hòi ác độc như vậy."

"Ngươi im miệng!" Vân Phi mẫu thân mất sớm, đều do một tay trường tỷ Lệ Cơ dạy lớn, đối với tỷ tỷ kính trọng cực kỳ. Nghe Trầm Thương Hải nói lời gièm pha không khỏi giận dữ: "Tỷ tỷ nàng chính là lòng dạ quá mềm yếu, không hiểu tranh thủ tình cảm, bằng không đã sớm được làm vương hậu Bắn Nguyệt quốc."

"Thật không?" Trầm Thương Hải nhưng lại khẽ mỉm cười như nhìn thấu tình đời: "Cho nên ngươi hạ độc vào đại bổ tề của Phục vương, muốn mưu hại Phục vương? Phục vương nếu qua đời, Lệ Cơ phu nhân hôm nay chính là đệ nhất quý nhân trong hậu cung, lại nhận nuôi con bên dòng chi thứ Phục thị kế vị, Vân gia liền có thể một tay che trời, nắm giữ quyền lực Bắn Nguyệt quốc. Vân tướng quân, đúng vậy không?"

Vân Phi tay cầm chân nến run lên, hai đầu lông mày xẹt qua vài phần ngoan sắc (sắc mặt ngoan độc), cười gượng nói: "Ngươi quả nhiên rất thông minh, giữ lại sớm muộn cũng phá hư đại sự của ta."

Hắn hất tay, đem ngọn nến ném về phía Trầm Thương Hải.

Mắt thấy ngọn nến gần rơi xuống xiêm y Trầm Thương Hải, một lưỡi đao mỏng như lá liễu phút chốc từ phía sau màn trướng bắn ra, giữa không trung đánh rơi ngọn nến.

Một bàn tay khớp xương hữu lực chậm rãi xốc tấm rèm lên.

Phục Nghệ ngồi xếp bằng ở đầu giường, hai tròng mắt băng lam dày đặc làm Vân Phi gương mặt tái nhợt, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà khí. "Dựa vào vài phân độc dược trộn lẫn bổ tề cũng đòi hạ gục bản vương, độc chiếm thiên hạ Phục gia sửa thành họ Vân? Vân Phi, ngươi cũng nghĩ quá đơn giản rồi."

"Các ngươi?" thấy Phục Nghệ đã xuống giường đi về phía hắn, Vân Phi lúc này mới từ trong kinh hãi giật mình tỉnh giấc hoàn hồn, ý thức được bản thân đã rơi vào cạm bẫy của Phục Nghệ cùng Trầm Thương Hải.

Hai người này nhất định đã sớm phát giác đại bổ tề bị người hạ độc, đối hắn nổi lòng nghi ngờ, nhưng trước mặt mọi người vẫn diễn trò không biết, kích hắn thấp thỏm khí táo, nói mấy câu đã bị Trầm Thương Hải moi ra lời nói thật.

Giết vua bằng thuốc độc tội không thể thứ, hắn lại rõ ràng Phục Nghệ đối với địch nhân thủ đoạn có bao nhiêu độc ác, nếu bị bắt hắn không chết thì cũng bị lột da. Vừa nghĩ tới đó, Vân Phi tim gan nhói lên, rút ra yêu đao hướng mặt Phục Nghệ ra sức ném, chỉ mong có thể ngăn trở bước chân Phục Nghệ tới gần, còn mình quay đầu hướng ngoài phòng chạy.

Hắn đi đứng khó khăn, căn bản đào không thoát. Vừa ra tới cửa chợt nghe tiếng "Leng keng" phía sau, yêu đao đã bị Phục Nghệ đánh rớt.

Phục Nghệ hừ lạnh, mũi chân hất chuôi đao, yêu đao nhất thời hóa thành một đạo vòng cung màu bạc truy đuổi thân ảnh Vân Phi, cắm vào một bên đùi không bị thương.

Vân Phi lảo đảo quỳ xuống đất, ôm bắp chân chảy máu ròng ròng lăn lộn dưới đất.

Phục Nghệ tiến lên nắm lưng áo Vân Phi, đem cả người hắn nhấc lên sải bước đi ra ngoài sân tiến đến phòng khách.

Trầm Thương Hải bấy giờ mới rốt cục thở phào một hơi.

Cuối cùng cũng hoàn thành giao dịch với Phục Nghệ lúc đó, thay hắn dụ ra hung thủ phía sau màn hạ độc. Mà Phục Nghệ cũng đồng ý khi xong việc sẽ phái người hộ tống y quay về Ung Dạ tộc.

Thấy vú già vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, Trầm Thương Hải thúc luân y tới gần bên người nàng, cúi người cố sức lay lay thắt lưng nàng.

Vú già nọ tỉnh dậy lo lắng, ôm gò má một mảng xanh tím chửi bới Vân Phi. Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một trận to tiếng, càng nói càng vang dội, trung gian còn kèm theo tiếng khóc của nữ tử.

"Phi đệ trẻ người non dạ, đại vương coi như thương xót Vân gia chỉ còn hắn là huyết mạch cuối cùng, tha hắn lần này, đại vương!"

Vân Lệ Cơ khóc cầu xin đến khản giọng. Trầm Thương Hải ngưng thần, muốn nghe Phục Nghệ làm sao xử lý Vân Phi, lại nghe một tiếng kêu thảm thiết làm người ta rợn tóc gáy.

Vân Lệ Cơ cũng cao giọng kêu to, thanh âm lướt qua sân truyền tới Trầm Thương Hải trong căn phòng nhỏ vẫn như cũ sắc nhọn chói tai.

Nghe động tĩnh này, Vân Phi hiển nhiên là đã gặp phải cực hình... Trầm Thương Hải đã được kiến thức qua Phục Nghệ xử tử tù binh ngoan tuyệt vô tình, không khỏi ớn lạnh.

Tiếng bước chân mất trật tự từ xa tới gần, Vân Lệ Cơ lệ ngân đầy mặt tiến vào sân, lướt qua cửa phòng Trầm Thương Hải nhìn cũng không nhìn, xông thẳng vào phòng Phục Nghệ, giọng the thé nói: "Ngươi không buông tha Phi đệ, ta sẽ phá hủy hắn!"

"Ngươi dám!" Phục Nghệ đuổi theo sát nàng ra khỏi đại sảnh, khuôn mặt tuấn mị hoàn toàn không còn sự bình tĩnh mới rồi, giống như đeo chiếc mặt nạ xanh đen, quanh thân tràn ngập sát khí.

Trầm Thương Hải kinh nghi bất định, lại thấy Thỉ Nha dẫn tướng lĩnh cũng bước nhanh vào sân hướng tới phòng Phục Nghệ.

Tiếng vang do đồ sứ vỡ vụn rất nhỏ nhưng phá lệ thanh thúy.

Trong phòng Phục Nghệ sau một khắc tĩnh mịch liền vang lên tiếng Vân Lệ Cơ thét chói tai tràn ngập đau đớn cùng tiếng Phục Nghệ rống giận không khống chế được.

Trầm Thương Hải tâm sinh sợ hãi, chuyển động luân y ra khỏi phòng, hướng về phòng Phục Nghệ đi tới. Ngoài cửa đã vây đầy người, Trầm Thương Hải căn bản nhìn không thấy tình hình bên trong.

"Ngươi tới làm gì?" Thỉ Nha thấy Trầm Thương Hải cũng tới tham gia náo nhiệt không khỏi nhíu mày, phất tay nói: "Trầm công tử, việc này cùng ngươi không quan hệ, ngươi mau trở về đi thôi."

Lúc này trong phòng truyền ra âm thanh thống khổ rên rỉ. Các tướng lĩnh vây quanh cửa đều hướng hai bên thối lui. Phục Nghệ kéo tóc Vân Lệ Cơ bước ra, đem nàng ném lên mặt đất.

Vân Lệ Cơ nửa bên mặt sưng to ngã nhào xuống đất, cả người dậy không nổi.

Trầm Thương Hải thấy tình hình này, trong lòng biết Phục Nghệ nhất định nộ tới cực điểm. Bằng không người cuồng ngạo tự phụ vương giả như Phục Nghệ tuyệt không đánh một nữ tử mảnh mai.

Đến tột cùng là cái gì có thể khiến Phục Nghệ cuồng nộ thất thố như vậy? Tầm mắt y lướt qua mọi người, hướng đến trong phòng Phục Nghệ.

Nguyên bản tấm vải đen rộng che trước giường đã bị xả lạc xuống đất, lộ ra một pho tượng trắng hình người. Là một nam tử trẻ tuổi thản nhiên mà ngồi, vi cúi đầu, hai tay đặt lên đàn tranh trên đầu gối.

Pho tượng mặc một thân thủy ngân sắc khoan bào váy dài, nói không nên lời có bao nhiêu thanh quý ưu nhã. Tóc đen chân thật, ngọc quan châu rơi, bị ánh nến hắt lên góc tường chiếu ra ánh sang lưu ly trong bảo khố.

Đôi mắt pho tượng rõ ràng được dùng hai khối mặc ngọc tương khảm, mơ hồ lộ ra tia sáng ôn nhuận. Nương theo ánh nến, ánh mắt nam tử phảng phất như không ngừng biến ảo lưu chuyển, tuy là một pho tượng nhưng dường như cũng có sinh mệnh.

Ngay cả Trầm Thương Hải cũng vì lưỡng đạo ánh mắt mà sinh hoảng hốt, lập tức tỉnh táo lại, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Bức bạch tượng dung mạo xuất trần này chính là tình nhân đã ly thế của Phục Nghệ.

Phong thần bực này thảo nào làm khuynh đảo Phục Nghệ nhớ mãi không quên... Chính y cũng không rõ tư vị đang chậm rãi từ đáy lòng dâng lên là gì. Trầm Thương Hải lặng lẽ dời mắt mới phát hiện dưới chân nhân ảnh phân tán nhiều khối sứ lớn nhỏ bất đồng, mơ hồ nhìn ra được là hình bàn tay người.

Y âm thầm kinh hãi, nghĩ không ra Lệ Cơ phu nhân vì đệ đệ cư nhiên không ngại chạm vào vảy ngược của Phục Nghệ, dùng bức tượng sứ uy hiếp Phục Nghệ buông tha Vân Phi. Nhưng cái tay sứ này vừa vỡ, chỉ sợ ngay cả tính mạng Lệ Cơ cũng không giữ nổi.

Quả nhiên ——

"Vân Lệ Cơ, ngươi dám động tới y, thật không muốn sống!" Phục Nghệ nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm nữ nhân này, trong cơn giận dữ đến gần Vân Lệ Cơ hai chân cố sức đá.

Vân Lệ Cơ sắc mặt đau nhức đến trắng bệch, sít sao che bụng, còn đang đau khổ cầu xin: "Đại vương, là nô tì không quản giáo tốt Phi đệ. Đại vương xin bớt giận, xin cứ trách phạt Lệ nhi."

"Ngươi!" Phục Nghệ một cước đá ra liền thấy dưới lớp váy Vân Lệ Cơ ẩn ẩn vết máu. Hắn ngẩn ngơ, một cước kia liền không đá xuống, xoay người từ bên hông một tướng lĩnh rút ra roi, "Ba" một tiếng, hướng tấm lưng Vân Lệ Cơ trừu đánh.

Roi còn chưa rơi xuống người Vân Lệ Cơ, một thân ảnh bỗng nhiên kích động tiến lên che trở phía trên nàng.

Phục Nghệ liếc mắt thấy rõ người nọ chính là Trầm Thương Hải, chấp tiên bỗng nhiên dừng lại giữa không trung nhưng đuôi roi vẫn là đảo qua đầu vai Trầm Thương Hải, xiêm y ngay lập tức rách một đường, vài điểm huyết châu tùy ý nhỏ xuống.

Hắn căm tức nhìn Trầm Thương Hải: "Ngươi đừng xen vào việc của người khác, tránh ra!"

Trầm Thương Hải thấy tình thế nguy cấp, không có thời gian suy nghĩ nhiều liền từ luân y lao xuống, ôm vết thương trên bả vai nhịn đau nói: "Phục vương, Lệ Cơ phu nhân chỉ sợ bị động thai khí, còn đánh nữa tính mệnh mẫu tử nàng khó bảo toàn, Phục vương xin cân nhắc."

Phục Nghệ khuôn mặt tuấn tú thần tình cổ quái, cả giận nói: "Ngươi nói hươu nói vượn! Trầm Thương Hải, nếu không tránh ra đừng trách ta không khách khí." Chỉ thấy Trầm Thương Hải vẫn như cũ che chở Vân Lệ Cơ, không hề có ý tránh ra.

Phục Nghệ đáy mắt lệ khí đột nhiên nồng đậm, hừ lạnh một tiếng, tiếng roi xé gió uy vũ quất thẳng tới Trầm Thương Hải.

Hắn tuy ái tài nhưng tuyệt đối không cho phép Trầm Thương Hải trước mặt nhiều tướng lĩnh công nhiên khiêu khích uy nghiêm hắn.

"Ba ba" hai tiếng, quần áo trước ngực Trầm Thương Hải nhất thời hiện lên lưỡng đạo vệt máu đỏ sẫm.

Trầm Thương Hải đau đến mức trước mắt biến thành màu đen, nhưng vẫn giang hai tay đem Lệ Cơ bảo hộ sau lưng.

"Ngươi còn không chịu tránh ra?" Phục Nghệ lần thứ hai nâng cao roi da, biểu tình âm trầm dục vũ, thanh âm ngược lại trở nên mềm nhẹ thong thả.

Thỉ Nha bên cạnh biết đây là điềm báo Phục Nghệ thật sự nổi giận. Hắn vội bước lên phía trước thấp giọng nói: "Đại vương, Trầm công tử thể chất không thể so với quân nhân, roi này hạ xuống lần nữa hội xảy ra án mạng."

Phục Nghệ căn bản không để ý tới hắn, nhìn chăm chú Trầm Thương Hải. Người sau mặc dù sắc mặt trắng bệch nhưng ánh mắt vẫn như trước yên tĩnh, không hề sợ hãi lùi bước.

Mấy roi này cho dù có thể làm Trầm Thương Hải chiết cân đoạn cốt cũng vô pháp khiến nam tử văn nhược cúi đầu.

Phục Nghệ tay cầm trường tiên chậm rãi nắm chặt, phát ra tiếng khớp xương bạo liệt rất nhỏ, bỗng dưng ra sức quật roi cắt đứt bầu không khí ngưng trọng.

"Thỉ Nha!" Hắn bỏ roi xuống, lạnh lùng phân phó nói: "Đem người này ném về trong tuyết. Hắn từ đâu tới đây thì quay về chỗ đó, coi như ta chưa hề cứu hắn."

"Đại vương, này——" Thỉ Nha vừa định nói giúp, Phục Nghệ đã bước đi quay về phòng ngủ, nặng nề đóng cửa phòng, đem mọi người vứt lại bên ngoài.

Những tướng lĩnh nọ thấy thế cũng đều nhỏ giọng nghị luận rồi lục tục tán đi.

Trầm Thương Hải cười khổ, biết mình lúc này đã thực sự chọc giận Phục Nghệ, ngẩng đầu đối Thỉ Nha nói: "Mau đưa Lệ Cơ phu nhân tới chỗ Thạch đại phu trị liệu, nếu muộn thai nhi chỉ sợ không giữ được."

"Nhưng, không phải..." Vân Lệ Cơ ôm bụng liên tục lắc đầu đỏ mặt, thanh âm như muỗi kêu: "Trầm công tử ngươi hiểu lầm rồi. Ta, ta là tới nguyệt sự..."

Trầm Thương Hải không khỏi đỏ mặt, ho một tiếng xấu hổ, nhưng cũng minh bạch vì sao lúc trước Phục Nghệ thần tình lại cổ quái như vậy.

Hắn lấy trường tiên rốt cuộc vì lý do này.

Thỉ Nha thấy hai người vết thương còn đang rướm máu liền gọi vú già tới đưa Lệ Cơ phu nhân đến chỗ Thạch đại phu băng bó vết thương, còn hắn nâng Trầm Thương Hải dậy đặt lên luân y, thúc xe đi theo vú già.

Chờ Thạch đại phu băng bó cho hai người thỏa đáng, Thỉ Nha cũng mang theo hai gã binh sĩ từ bên ngoài tiến đến, hướng Trầm Thương Hải áy náy nói: "Trầm công tử, đại vương có lệnh, Thỉ Nha không dám không tuân, chỉ có thể thỉnh Trầm công tử ly khai ở đây. Ta sẽ cho hai người này hộ tống ngươi quay về Ung Dạ tộc."

Trầm Thương Hải gật đầu. Vốn giúp Phục Nghệ diễn một màn kia dụ Vân Phi ra, Phục Nghệ cũng sẽ đúng hẹn đưa y quay về Ung Dạ tộc. Chỉ là phương thức ly biệt như thế này lại không nằm trong dự liệu của y... Bất quá vô luận như thế nào, có thể từ trong khí tức áp bách trên người Phục Nghệ toàn thây trở ra cũng là đáng giá.

Y tạ ơn Thỉ Nha, tùy cho hai binh sĩ kia đẩy ra khỏi Thanh Long hội quán.

Thỉ Nha tiễn đến ngoài cửa lớn, luôn dặn hai người cần phải chú ý an toàn cho Trầm Thương Hải đến tận Ung Dạ tộc mới được trở về phục mệnh. Hai người nọ đồng thanh tuân lệnh.

Từ Thanh Long quan tới Ung Dạ tộc lộ trình cũng phải năm, sáu mươi dặm. Hai người binh sĩ dắt ngựa tới, một người đỡ Trầm Thương Hải lên ngựa, giơ roi thúc ngựa đi về phía tây.

Trầm Thương Hải bị gió lạnh thổi trúng lạnh run, kìm lòng không đậu nghĩ lại đêm qua cùng Phục Nghệ cưỡi chung một con, Phục Nghệ nhất kiện áo bào giúp y che chắn gió lạnh nơi biên quan.

Sau này y có lẽ sẽ không bao giờ còn được gặp lại đôi mắt băng lam kia nữa... Nhất thời trong lòng dâng lên vài phần mất mát khó có thể hình dung, bỗng nhiên nghe thấy binh sĩ phía sau quơ roi ngựa, lớn tiếng nói: "Khúc Khách, ngươi thế nào lại đi về phía nam?"

Trầm Thương Hải lấy lại bình tĩnh, quay đầu lại nhìn mới phát hiện mình vừa miên man suy nghĩ, hai con tuấn mã đã chạy đi thật xa, Thanh Long quan dần nhỏ lại sau lưng, chỉ còn lại đường nét mơ hồ.

Người phía sau y kêu Khúc Khách dừng ngựa, mắt nhìn bầu trời mênh mông hoang vu, nói: "Không sai, đường này đúng là về Ung Dạ tộc."

Trầm Thương Hải vừa định nhắc nhở hắn đi nhầm đường rồi, tên còn lại đã giục ngựa đi tới bên người Khúc Khách, kinh ngạc nói: "Ngươi bình thường giỏi nhất là xác định đường, ngày hôm nay thế nào ngay cả phương hướng đều phân không rõ?"

Trầm Thương Hải tâm niệm chợt động, cảm giác có điểm nguy hiểm xông thẳng lên não, nhưng lại không rõ là cái gì, chợt nghe Khúc Khách kêu một tiếng: "Bố Tắc, người phía sau ngươi là ai?"

"Cái gì?" Binh sĩ kêu Bố Tắc kia vô thức quay về phía sau nhìn. Khúc Khách sát khí trong mắt tăng vọt, rút khoái đao trảm rơi đầu Bố Tắc.

Bố tắc nơi cổ gãy tiên huyết chảy ra, phun lên nhiễm đỏ quần áo Khúc Khách, ngay cả Trầm Thương Hải trên mặt cũng dính vài giọt máu nóng rát. Thi thể không đầu đung đưa trên lưng ngựa hai cái liền ầm ầm rơi xuống.

Trầm Thương Hải sắc mặt trắng bệch, thấy Khúc Khách quay đầu lại khuôn mặt dính đầy máu hướng y toét miệng cười, lưng không khỏi phát lạnh.

"Ngươi đừng sợ, ta chỉ muốn mang ngươi đến một địa phương, sẽ không giết ngươi. Bất quá nghe nói ngươi sẽ phát ám khí sát nhân, ta nên đem ngươi trói lại." Khúc Khách tiện tay lau vết máu trên mặt, xuất ra dây thừng trói người.

Trầm Thương Hải âm thầm thở ra một ngụm khí tức lạnh lẽo, cũng không giãy dụa vô nghĩa, tùy ý Khúc Khách đem hai tay y trói lại sau lưng, trái tim cuồng bính loạn khiêu cũng dần khôi phục lại trạng thái bình tĩnh.

Nghe khẩu khí đối phương thì tính mạng y tạm thời không đáng lo. Y lẻ loi một mình, lại không biết cưỡi ngựa, cho dù có thể phát ám khí tấn công Khúc Khách cũng khó mà cưỡi ngựa thuận lợi trở lại Ung Dạ tộc, không bằng hành sự tùy theo hoàn cảnh, tùy cơ mà thoát khốn.

Khúc khách trói chặt người xong nhảy xuống lưng ngựa, ngay tại chỗ đào một hố to ném thi thể Bố Tắc cùng bùn đất trong phạm vi nhiễm máu đều đẩy vào trong hố vùi lấp, lúc này mới lên ngựa, dắt ngựa của Bố Tắc đề vó chạy nhanh.

Đi được hơn mười dặm về phía nam, Khúc Khách vòng qua một ngọn núi nhỏ đi về phía đông.

Càng đi càng hoang vu, gió thổi lạnh đến thấu xương. Trầm Thương Hải khớp hàm khẽ run, nhưng ý nghĩ lại thanh tỉnh gấp bội, suy tư ngọn nguồn vì sao Khúc Khách muốn bắt cóc y. Khúc Khách định pháp như vậy rõ ràng là muốn vượt qua Thanh Long quan...

"Ngươi muốn mang ta đi Chu Tước quan?" Y quay đầu lại hỏi, thấy Khúc Khách biến sắc liền minh bạch mình không đoán sai. Khúc Khách này dám tàn sát đồng bạn, hiển nhiên là đã phản Bắn Nguyệt quốc, muốn cầu che chở từ đại quân Hạ Lan.

Khúc Khách hắc hắc cười hai tiếng, che giấu nội tâm hoảng loạn, nói: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết, dong dài làm gì!"

Trầm Thương Hải còn muốn truy vấn, sau cổ liền trúng một chưởng, tầm mắt đột nhiên tối tăm, bất tỉnh nhân sự.

Không biết đã qua bao lâu, Trầm Thương Hải ý thức từ từ ngưng tụ, chỉ cảm thấy xung quanh ấm áp dễ chịu, một chút hàn khí trên người đã được xua tan.

Gáy vẫn như cũ có chút đau nhức, y chậm rãi mở mắt, đỉnh đầu màn xanh lập tức chiếu vào tầm mắt. Y trầm ngâm một chút, phát hiện bản thân đang nằm trên chiếc giường nhỏ, chân giường đốt một hỏa lô. Ngọn nến trên bàn phát ra quang mang ảm đạm, nổi bật lên màn đêm đen kịt ngoài phòng.

Đây là? ... Y đẩy chăn lông trên người ngồi dậy quan sát bốn phía, thấy cửa sổ đều được đóng chặt.

Cửa phòng bỗng nhiên "lạch cạch" mở. Một binh sĩ xa lạ thắt lưng đeo bội đao nghe được trong phòng có động tĩnh liền nhìn thăm dò. Thấy Trầm Thương Hải đã tỉnh, binh sĩ nọ cũng không nói gì, "Phanh" một tiếng đóng cửa phòng lại, ngay sau đó rời đi.

Vừa nhìn Trầm Thương Hải liền thấy rõ binh sĩ kia trên người mặc đều không phải trang phục Bắn Nguyệt quốc, diện mục dáng dấp giống người Hán, trong lòng biết mình hiện tại đã tới Chu Tước quan. Binh sĩ kia hơn phân nửa là phụng mệnh trông coi ngoài phòng, chờ y tỉnh liền đi bẩm báo.

Y thở dài, dựa lưng vào đầu giường, lẳng lặng chờ người xuất hiện.

Một lát sau, tiếng bước chân quả nhiên trở lại ngoài phòng, một người đẩy cửa vào, trong tay bưng một khay đen đựng cơm nước.

Người này thân mặc quân trang ngân giáp, kiểu dáng không khác Âu Dương Lân bao nhiêu. Tuổi tác cũng ngoài dự liệu của Trầm Thương Hải, dung mạo không sâu sắc, khuôn mặt lộ ra vài phần tái nhợt, chỉ có hai mắt là sáng linh hoạt, cư nhiên đối Trầm Thương Hải cười cười làm khuôn mặt bình thường trở nên sinh động hẳn lên.

"Thủ thành Chu Tước quan Thiên Hộ Trường Thiếu Nhai ra mắt Trầm công tử." Thanh niên nhân tươi cười rạng rỡ buông khay thức ăn xuống, đến gần Trầm Thương Hải, không tốn chút sức nào mà nâng cả Trầm Thương Hải cùng chăn lông đặt xuống ghế.

Trầm Thương Hải mới ăn chút cháo mạch từ sáng sớm, đến bây giờ ngay cả nước cũng chưa uống, xác thực có chút đói bụng, nghĩ thầm Thiên Hộ này nếu như muốn gia hại y căn bản là không cần tốn nhiều sức, sẽ không hạ độc trong thức ăn, liền yên tâm ăn uống.

Thiếu Nhai đứng một bên nhìn y, chờ Trầm Thương Hải buông chiếc đũa, hắn lại cười nói: "Trầm công tử, ngươi không hỏi ta sẽ xử trí ngươi như thế nào sao?"

Trầm Thương Hải cầm lấy khăn sạch trong khay lên lau miệng, đối với Thiếu Nhai nhàn nhạt cười: "Thương Hải nếu đã trở thành tù nhân, sinh tử tất cả đều trong tay ngươi, hỏi nhiều cũng vô dụng."

Thiếu Nhai thiêu mi, chân chính tỉ mỉ quan sát nam tử văn tĩnh không màng danh lợi này, lại cười nói: "Ta nghe Khúc khách nói Bắn Nguyệt vương đối với Trầm công tử ngươi bội thi sủng ái. Ha hả, Trầm công tử định lực như vậy thảo nào Bắn Nguyệt vương đối với ngươi có phần coi trọng."

Trầm Thương Hải ngẩn ra. Phục Nghệ vì dẫn xà xuất động, sáng sớm đã cố ý ôm y hồi phủ, xuất hiện trước mặt đông đảo các tướng sĩ, không mất bao lâu cư nhiên ngay cả binh sĩ phổ thông như Khúc Khách cũng nghe được tin đồn. Nghe khẩu khí Thiếu Nhai hiển nhiên là nghĩ y cùng Phục Nghệ quan hệ mập mờ, sắc mặt không khỏi ửng đỏ.

Thiếu Nhai thấy thế liền ha ha cười: "Khúc Khách người này làm việc lỗ mãng, bất quá lại mang được Trầm công tử đến cũng coi như lập đựơc đại công, so với Vân Phi mạnh hơn nhiều." Hắn đem Trầm Thương Hải quay về giường, ánh mắt lóe lóe, bỗng dưng từ vạt áo Trầm Thương Hải xé xuống một mảnh vải nhỏ.

Trầm Thương Hải theo bản năng lui về phía sau trốn, Thiếu Nhai cũng cười dài đem miếng vải cất vào trong ngực, thu thập chén đĩa ly khai gian nhà.

Nghe ngoài cửa tiếng bước chân lưu động, Trầm Thương Hải trùm kín chăn lông, nhíu chặt hai hàng lông mày. Vốn tưởng rằng Vân Phi vì lợi mà tối mắt, dùng thuốc độc giết chết Phục Nghệ cướp Bắn Nguyệt quốc, nhưng theo như Thiếu Nhai nói thì Vân Phi tám chín phần là cấu kết với Hạ Lan hoàng triều, đầu độc chủ sự không thể thiếu Thiếu Nhai ở sau lưng trợ giúp.

Bên người Phục Nghệ không biết còn có bao nhiêu người như Vân Phi, Khúc Khách ẩn núp... Trầm Thương Hải một trận thất thần, cuối cùng nhắm mắt ép buộc chính mình đi vào giấc ngủ. Nghĩ nhiều hơn nữa cũng không cải biến được tình hình lúc này, không bằng dưỡng đủ tinh thần, lấy bất biến ứng vạn biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.