Cây nến cháy vẻn vẹn một đêm, đến tận khi ánh bình minh chiếu rọi rốt cục cũng tắt, màu khói xanh nhạt phiêu đãng vấn vương.
Phục nghệ trong tay nắm những mảnh sứ vụn, vẫn ngồi trước pho tượng nhìn thật lâu. Hai tròng mắt nhân ảnh nương theo tia sáng trong phòng không ngừng biến ảo lưu chuyển, tựa như một đôi ma mâu của người nọ trong trí nhớ...
"Vô Song..." Hắn kìm lòng không đậu vươn tay vuốt ve bức tượng nơi cổ tay gãy, nghiêm nghị nói: "Xin lỗi, là ta không bảo vệ ngươi tốt."
Pho tượng tự nhiên là không có khả năng trả lời hắn, lại càng không thể biểu đạt bất luận cảm xúc gì, nhưng mà trong lòng Phục Nghệ như trước tràn ngập hổ thẹn.
Ái nhân trước mặt này, hắn phải dùng hết mọi thủ đoạn mới cầu được cùng Quân Vô Song lưỡng tương tư thủ, cho rằng bằng tất cả binh lực Bắn Nguyệt quốc có thể giúp Vô Song đạt được tâm nguyện tọa ủng thiên hạ, kết quả Quân Vô Song vì cứu hắn mà táng thân trong băng tuyết...
Hắn hận cái kẻ kia đã bắn chết Vô Song- Hạ Lan hoàng Đoạn Hồng Trần, cũng có thể chính hắn mới là hung thủ hại chết Vô Song?
Tay hung hăng nắm chặt mảnh sứ vụn, trong phút chốc máu tươi nhỏ xuống mặt đất, hắn thở hào hển nặng nề nhưng vẫn không buông tay. Chỉ có đau nhức nơi da tróc thịt bong mới có thể làm hắn tạm thời quên đi vết thương cùng hối tiếc trong lòng.
Nếu sớm biết có kết cục này hắn thà rằng buông tay. Nhưng bây giờ nói cái gì cũng đã quá muộn, không vãn hồi được tính mệnh Vô Song. Hắn bây giờ phải dựa vào ý niệm báo thù làm thuốc gây tê chính mình, thế nhưng sau khi báo thù rồi sẽ ra sao?
Cho dù có thể sống nốt những ngày còn lại, hắn cũng đã mất đi cái người đã từng cùng hắn dắt tay sóng vai, nói muốn cùng hắn cùng hưởng vạn dặm sơn hà cẩm tú.
Hắn suy sụp tựa đầu trên vai pho tượng, yên lặng nhấm nuốt cảm giác vô tận khổ sở thẫn thờ cho đến khi ngoài phòng có tiếng bước chân từ xa vội vội vàng vàng truyền đến. Phục Nghệ nhất chỉnh thần sắc, khôi phục lại biểu tình băng sơn lạnh lùng vạn năm, xoay người mở cửa.
"Đều không phải kêu ngươi ném hắn về trong tuyết sao? Ngươi lại muốn thay hắn cầu tình?"
Phục Nghệ hơi cáu cắt đứt lời nói Thỉ Nha, nhưng nghĩ lại cũng biết mệnh lệnh của mình ngày hôm qua dưới cơn thịnh nộ đối với Trầm Thương Hải mà nói xác thực có chút quá phận, lập tức cau mày nói: "Quên đi, ngươi sai người đưa hắn trở về Ung Dạ tộc, tái tặng kèm mười con tuấn mã làm lễ vật an ủi. Ngày sau gặp lại Ung Dạ vương ta còn có chỗ ăn nói."
Thỉ Nha nhắm mắt nói: "Đại vương thứ tội, thần ngày hôm qua đã cho người hộ tống y trở về, chỉ là vừa có người đến trước Thanh Long quan gởi thư khiếu nại cấp đại vương, còn đưa lên cái này..." Hắn dưới đường nhìn nghiêm khắc của Phục Nghệ không tự chủ được cúi đầu, hai tay cầm mũi tên nâng cao trình trước mặt Phục Nghệ.
Trên cây tiễn buộc một tờ giấy, còn cột thêm miếng vải mỏng manh.
Tấm vải này Phục Nghệ cùng Thỉ Nha đều nhận ra, chính là y phục Trầm Thương Hải mặc ngày hôm qua, mặt trên còn lưu lại vết máu do trường tiên để lại.
Phục Nghệ sắc mặt âm lãnh, quét mắt lên tờ chiến thư, hỏi Thỉ Nha: "Người truyền tin đâu?"
"Người nọ đem thư bắn lên thành sau đó liền rời đi, còn nói nếu như ba ngày sau đại vương không thuận theo ước hẹn đến Chu Tước quan, lần sau đưa tới chính là đầu Trầm công tử." Thỉ Nha khẩn cầu nhìn Phục Nghệ nói: "Đại vương, Trầm công tử là người ngoài cuộc, hiện tại lại bị chúng ta liên lụy, thần thỉnh đại vương cứu y..."
Phục nghệ trầm mặc một lúc lâu mới cười lạnh hỏi lại Thỉ Nha: "Ngươi muốn ta vì một người Trung Nguyên không thân chẳng quen đến Chu Tước quan phó ước sao?"
Thỉ Nha trong lòng lạnh một nửa, cúi đầu không phản bác được gì.
Phục Nghệ hừ một tiếng, ánh mắt một lần dời xuống miếng vải trên y phục Trầm Thương Hải, đôi mắt băng lam một mảnh sâu thẳm làm người ta không thể biết được hắn đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian ba ngày nhanh như phi tiễn chớp mắt đã tới. Thần phong hàn lạnh thổi bay những đám mây trên bầu trời Chu Tước lộ ra mặt trời đỏ sẫm.
Trầm Thương Hải bị hai người binh sĩ ôm từ trong luân y ra khỏi cổng thành, tiến lên một tòa đài cao.
Thiếu Nhai một thân nhung trang đang đứng trên đài cao nhìn về phương xa, thấy Trầm Thương Hải, hắn cười nói: "Mấy ngày nay ủy khuất Trầm công tử rồi. Bất quá ta đã ước hẹn Phục vương hôm nay chính ngọ tới gặp, Trầm công tử đợi một chút, đừng sốt ruột."
Trầm Thương Hải không để ý, chỉ là nhìn kỹ bốn phía xung quanh. Đài cao cách mặt đất hơn một trượng, toàn bộ dùng sắt luyện đúc thành tựa như miệng nồi sắt lớn móc ngược trên mặt đất, chỉ chừa bên cạnh một đạo bậc thang bằng gỗ để người lên xuống.
Giữa đài dựng thiết trụ đen nhánh thẳng tắp, xung quanh chất không ít củi gỗ cùng cành khô.
Tình hình này hơn phân nửa là chuẩn bị dùng để uy hiếp Phục Nghệ đi. Trầm Thương Hải nhịn không được hơi lộ ra nụ cười khổ.
Thiếu Nhai này cũng quá coi trọng y rồi, tựa hồ hết lòng tin rằng Phục Nghệ nhất định sẽ vì y mà đến đây phó ước.
Y đối với Phục Nghệ, nói cho cùng chẳng qua chỉ là bình thủy tương phùng (1), người dưng mà thôi.
(1) Bèo nước gặp gỡ
Có nói đối phương cũng khẳng định không tin. Trầm Thương Hải cũng liền không tốn nhiều miệng lưỡi, tùy ý để hai tên binh sĩ dùng dây thừng thô đem y trói gô trên thiết trụ.
"Trầm công tử không muốn nói gì với tại hạ sao?" Thiếu Nhai thấy Trầm Thương Hải trấn định như vậy cũng có chút hiếu kỳ.
Trầm Thương Hải giữa không khí lạnh như băng lại cười nói: "Nếu như ta nói muốn ngươi thả ta, ngươi hội đáp ứng sao?"
Thiếu Nhai giật mình, lập tức vỗ tay nói: "Trầm công tử, ta thật sự có điểm phục ngươi, ha hả. Nếu ta là Phục vương tuyệt không đành lòng thấy chết mà không cứu."
Hắn cười dài một trận, mang theo hai binh sĩ kia đi xuống đài cao trở lại cổng thành.
Tinh kỳ cuồng vũ theo gió, cung tiễn căng dây chằng chịt, hàn quang lập lòe tràn ngập sát khí vô biên.
Trầm Thương Hải đối trọng binh sâm nghiêm trước thành lâu nhìn một lần cuối cùng, xoay đầu nhìn khoảng không núi non hoang dã phía trước.
Nếu Phục Nghệ không đến, y hẳn là phải chết không thể nghi ngờ. Nhưng cho dù có tới, lưỡng quân giao chiến, y tám chín phần là chạy không thoát khỏi loạn tiễn cùng giáo mác.
Y lúc này có lẽ thực sự phải táng thân nơi Tây Vực rồi... Trầm Thương Hải đáy lòng ngược lại không có bao nhiêu kinh hoàng, chỉ là có chút phiền muộn nhàn nhạt. Nhưng trong gió tiếng vó ngựa càng ngày càng rõ ràng làm y gián đoạn mạch suy nghĩ, kinh ngạc nhìn về tiền phương bụi mù không ngừng cuồn cuộn.
Đại đội kỵ binh không dưới ngàn người, thế như thủy triều tuôn hướng Chu Tước quan.
Cách đài cao ước chừng nhất tiến, tướng sĩ dẫn đầu làm cái thủ thế, thiên kỵ đột nhiên đình chỉ cước bộ, đều nhịp, không nghe được một chút ồn ào nào. Chỉ còn tiếng cờ xí Bắn Nguyệt đại quân trong gió lạnh "Ba ba" rung động.
Phục Nghệ cư nhiên thực sự tới phó ước? Trầm Thương Hải cảm thấy ngoài ý muốn, lại nén không được vài phần vui mừng cùng lo lắng, nhất thời phân không rõ trong lòng đến tột cùng là tư vị gì. Vi mị nâng hai mắt, quả nhiên xa xa thấy đại kỳ tiếp theo nhân hắc bào kim giáp, ngồi ngay ngắn sừng sững trên lưng ngựa, khí tức như núi.
Trên thành lâu Thiếu Nhai cũng thấy được, khóe miệng hiện lên vẻ chế nhạo, giương giọng nói: "Phục vương, tại hạ chỉ hẹn ngươi đơn đao đi gặp, ngươi thế nhưng lại mang theo mấy nghìn nhân mã, Phục vương đảm lược bất quá cũng chỉ như thế này."
Phía sau hắn chúng tướng sĩ đều ồ ồ cười rộ lên.
Đối mặt với khiêu khích của hắn, Phục Nghệ vẫn không nói gì, ngay cả thân hình cũng vẫn như cũ vân phong bất động.
Tướng lĩnh dẫn đầu xì một tiếng khinh miệt: "Đại vương há có thể để Hạ Lan chó săn các ngươi kích tướng! Bắt cóc một thư sinh Trung Nguyên không quan hệ liền muốn áp chế Bắn Nguyệt quốc ta, thực là người si nói mộng! Nếu là nam nhân hãy ra khỏi thành ứng chiến! Đem người què yếu đuối kia qua một bên, đừng để hắn ở chỗ này vướng chân vướng tay!"
Trầm Thương Hải nghe ra thanh âm này chính là Thỉ Nha, trong lời lẽ toát lên vẻ hết sức khinh thường, ra sức phủi bỏ quan hệ giữa y và Bắn Nguyệt quốc để cứu tính mệnh y, vừa cảm kích lại vừa âm thầm lắc đầu. Y cùng Thiếu Nhai nói chuyện với nhau không nhiều lắm nhưng cũng có thể nhận ra Thiếu Nhai thái độ làm người khôn khéo, làm sao lại mắc lừa.
Thỉ Nha vừa dứt lời, đỉnh đầu liền truyền đến tiếng Thiếu Nhai cười to: "Thật không? Nếu vị Trầm công tử này với Phục vương không quan hệ, ta tái giữ lại cũng vô dụng, chi bằng một mồi lửa thiêu coi như lễ gặp mặt của ta dành cho Phục vương."
Thỉ Nha tức giận: "Tay sai Hạ Lan quả nhiên là dụng tâm ác độc."
Thiếu Nhai không chút nào buồn bực, vẫn là dáng vẻ tươi cười rạng rỡ: "Hai nước giao chiến lại có cái gì thiện ác đáng nói? Chết dưới thủ hạ đại quân Bắn Nguyệt chính là Hạ Lan tướng sĩ chẳng lẽ còn ít sao?" Bỗng nhiên liễm cười, hướng hắc bào nhân lạnh lùng nói: "Phục vương chớ tiếp tục dây dưa. Mau ra lệnh cho tướng sĩ ngươi lui về sau ba dặm, bằng không Trầm công tử tựu thành hỏa trung oan hồn."
Mỗi một câu hắn đều vận chân khí từ đan điền, lanh lảnh truyền khắp cánh đồng bát ngát. Nhưng mà Phục Nghệ căn bản vẫn bất vi sở động, chỉ nghe Thỉ Nha cười nhạt liên tục.
Thiếu Nhai chân chính trầm mặt, phân phó phó tướng bên người truyền lệnh xuống mở cửa, phái người đi châm lửa.
Chỉ chốc lát sau, một binh sĩ vác đuốc ra khỏi cổng thành. Người này kiêng kỵ đội cung tiễn Bắn Nguyệt quốc, toàn thân đều tận lực giấu sau khôi giáp, trong tay cầm chặt tấm chắn giơ trước mặt, khom lưng sợ hãi rụt rè đi lên đài cao.
Thiếu Nhai hạ tối hậu thư: "Phục vương, ngươi hiện tại thay đổi ý định vẫn còn kịp. Chờ hỏa thiêu rồi có lẽ ai cũng không cứu được Trầm công tử. Đại thiết trụ này nếu như cháy nóng, dính lên da thịt Trầm công tử, a —— "
Hắn cũng không nói thêm nữa, Trầm Thương Hải toàn thân không nhịn được nổi lên một tầng hàn ý. Tuy rằng sớm coi sinh tử nhạt đạm, nhưng tưởng tượng tình cảnh da tiêu thịt nát, chung quy không khỏi cảm thấy nổi da gà.
Mắt thấy Bắn Nguyệt đại quân vẫn không có động tĩnh, y hiểu rõ liền buông tha mà than nhẹ, buông hạ ánh mắt.
Dù có thưởng thức y thế nào chăng nữa thì trong lòng Phục Nghệ y cũng vẻn vẹn chỉ là khách qua đường có cũng được, không có cũng không sao mà thôi... Cần gì phải hy vọng xa vời làm gì?
Dưới đài cao, đại quân Bắn Nguyệt từ Phục Nghệ trở đi đều trầm tĩnh như cục diện đáng buồn. Dưới sự uy hiếp của Thiếu Nhai, vẫn như trước kích không dậy nổi nửa phần rung động, bên môi hắn rốt cục biến mất tiếu ý cuối cùng.
"Châm lửa!"
"Tuân lệnh!" Binh sĩ kia cả tiếng trả lời.
Trầm Thương Hải bỗng dưng ngẩng đầu kinh ngạc vạn phần ——tiếng nói này rõ ràng là Phục Nghệ. Y tuyệt sẽ không nghe lầm!
Binh sĩ trước mắt kia cuối cùng cũng nâng thẳng thắt lưng, ngạo nghễ dời khỏi tấm chắn, lam mâu tự tiếu phi tiếu, bên môi chứa nụ cười mỉa mai làm Trầm Thương Hải hầu như hoài nghi phải chăng đang ở trong mộng.
"Một tên Thiên hộ nho nhỏ cũng dám theo ta khiêu chiến, không biết tự lượng sức mình."
Phục Nghệ chấn cổ tay, đem cây đuốc ném về phía thành lâu lao thẳng tới mặt Thiếu Nhai. Tay khẽ lật liền nhiều hơn một cây chủy thủ, tinh quang bắn ra bốn phía, thật nhanh cắt đứt dây thừng trên người Trầm Thương Hải, ôm lấy y nhảy xuống bậc thang.
"Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!" Thiếu Nhai nghiêng người né khỏi cây đuốc, khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười, giống như từ lâu đã ngờ tới sẽ có biến cố, huýt dài một tiếng, từ trên cổng thành phi thân nhảy xuống như con chim ưng khổng lồ mạnh mẽ phi lạc đài cao.
Hơn mười mũi tên từ Bắn Nguyệt quân bắn gần tới Thiếu Nhai liền bị hắn cách không đánh rơi. Thỉ Nha sợ ngộ thương đến Phục Nghệ cùng Trầm Thương Hải, gấp rút ra lệnh cho đội cung thủ tạm dừng thế tiến công.
Thiếu Nhai đầu ngón chân chạm đất, song chưởng nhất tề đánh ra. Thiết trụ, củi khô bốn phía bị chưởng phong cuồn cuộn nổi lên, tất cả đều bay theo bóng lưng Phục Nghệ. Trong đó có đoạn cành cây thô hơn miệng chén, lực đạo mạnh mẽ hiếm thấy đánh thẳng vào hậu tâm Phục Nghệ.
Phục Nghệ ôm người, thân pháp không được linh hoạt như mọi khi, nghe được tiếng gió thổi soàn soạt phía sau, không rảnh né tránh, hắn đơn chưởng chém ra, giữa không trung chặn đứng đoạn cây kia. Thiếu Nhai cười lạnh phi thân một cước đá trúng một nhánh củi khô khác.
Một cỗ đại lực bài sơn đảo hải thoáng chốc bay thẳng về phía người trong lòng Phục Nghệ, hắn đằng đằng lùi lại mấy bước, nhảy lên đài cao mới hóa giải được xung lượng mạnh mẽ không gì sánh được. Đột nhiên cước tượng nhất hư, thiết bản nơi đặt chân vô thanh vô thức chấn rung, lộ ra một đại động.
Tai họa sát nách, Phục Nghệ bất ngờ không kịp phòng bị liền cùng Trầm Thương Hải trong lòng nhất tề rơi. Trong lúc cấp bách, chủy thủ hướng về bên cạnh loạn vung, nghĩ muốn đâm trúng điểm đông tây gì đó để ổn định thân hình, lại nghe "Leng keng" một tiếng, chủy thủ tựa hồ đụng phải thiết bản trên tảng đá cực kỳ cứng rắn, từng đốm lửa nhỏ liên tục tóe lên, không chút nào nắm được lực đạo.
Đỉnh đầu đột nhiên một mảnh hắc, đoạn thô mộc kia cũng rơi xuống theo, hướng vào đầu Trầm Thương Hải mà hạ.
Phục Nghệ quát to một tiếng, đem Trầm Thương Hải che vào trong lòng cực kỳ chặt chẽ, trên lưng mạnh dính một chưởng nghiêm trọng như bị đại thiết chùy hung hăng đập phá một cái. Trong kịch liệt đau nhức hắn vẫn không quên một cái xoay người, sống lưng hướng xuống dưới.
Trầm Thương Hải tay trói gà không chặt nếu như không có hắn nằm dưới làm đệm, đảm bảo không chết cũng mất nửa cái mạng.
Thân thể tiếp xúc với mặt đất lạnh như băng, gân cốt như gãy rời. Đỉnh đầu "lộc cộc" vang lên, hai nửa thiết bản cùng đóng lại. Trước mắt nhất thời rơi vào vô hạn hắc ám.
Thiếu Nhai một cước dẫm lên thiết bản, mỉm cười: "Phục Nghệ a Phục Nghệ, ngươi độc thân trà trộn vào Chu Tước quan cũng coi như có năng lực, đáng tiếc ngươi quá tự đại, cuối cùng vẫn trốn không thoát khỏi bẫy của ta, ha hả."
Trầm Thương Hải khi rớt xuống chỉ kịp phát ra tiếng kêu sợ hãi, đã cùng Phục Nghệ rơi xuống mặt đất. Y chỉ cảm thấy thân thể nặng nề đụng lên một mảnh mềm mại gì đó, mặc dù không thương tổn đến gân cốt, nhưng lực rơi lớn làm trong óc y một trận vựng huyễn, nhất thời mất đi tri giác.
Không biết qua bao lâu, bên trong khí lạnh thấu xương bức người, Trầm Thương Hải rốt cục cũng tỉnh lại. Hai lỗ tai còn đang ong ong tác minh, y chậm rãi mở mắt, xung quanh là một mảnh trắng xoá.
Nơi này là...
Cách phía trên bảy tám trượng, một luồng ánh dương quang qua khe hẹp của thiết bản chui vào, chiếu sáng khung cảnh bốn phía, hiện ra thanh quang băng bích ảm đạm.
Nơi hai người rơi xuống đúng là đáy hầm sâu. Loáng thoáng nghe được tiếng chém giết reo hò cùng tiếng vó ngựa trên đỉnh đầu vang lên không ngớt. Bạch sắc hàn vụ nhàn nhạt vẫn không ngừng phiêu rơi tứ phía, y bỗng nhiên tỉnh ngộ bản thân đang nằm lên một mảnh ôn nhuyễn, chẳng lẽ…
Trầm Thương Hải cúi đầu, nhìn thấy Phục Nghệ bị đặt dưới thân, hai tròng mắt nhắm chặt, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn lấy làm kinh hãi. Nguyên lai là Phục Nghệ lấy thân làm đệm thịt cho y, khó trách y từ trên cao rơi xuống hào phát vô thương. Còn Phục Nghệ đại khái là té đến hôn mê.
Ngẩn ngơ ngắm nhìn con người mà ngày trước y phải lấy hết can đảm mới dám nhìn, đường cong khuôn mặt phân minh như điêu khắc, lúc này đây gần ngay trước mắt, mất đi vẻ uy nghi thường ngày vốn có, cảm giác cao không thể với tới. Mày rậm mũi cao nhưng cảm thấy so với thường ngày rõ ràng hơn, tràn ngập dương cương khí nam tính làm y không khỏi hâm mộ...
Khi ý thức được, y mới phát giác hai tay mình giữa lúc vô tri vô giác đã xoa lên hai gò má Phục Nghệ. Trầm Thương Hải trong đầu "Oanh" một cái, vội vàng rút tay về, mặt đỏ tới tận mang tai.
Y, thế nhưng lại có cảm giác với một nam nhân! Hít một hơi thật sâu muốn ổn định lại trạng thái rung động trong lòng, nhưng nhãn thần khó có thể kiềm chế mà lưu chuyển trên khuôn mặt Phục Nghệ.
Trong miệng có một loại cảm giác khô khát từ từ dâng cao, tim đập lúc nhanh lúc chậm làm cho y có một loại ảo giác bản thân rất nhanh sẽ hôn mê.
Trầm Thương Hải chậm rãi sờ hai gò má đang nóng lên, đạm nhiên cười không thể che hết chua sót như có như không.
Không muốn tái lừa dối bản thân nữa, y thích nam nhân này, không rõ là bắt đầu từ lúc nào, có thể là sau khi được Thỉ Nha cứu lên từ trong tuyết, cặp lam mâu u buồn đau thương kia liền bắt được tâm y.
Từ đó về sau, nhân sinh nhiều năm bình tĩnh vô ba đã bị cuốn vào hỉ nộ ái ố của Phục Nghệ, tất cả hết thảy đều xoay quanh Phục Nghệ. Nhưng tình yêu của Phục Nghệ vĩnh viễn là bức tượng băng lãnh nọ chăng?
Nụ cười khổ nơi khóe miệng cũng đã biến mất, Trầm Thương Hải ngốc ngốc nửa ngày, rốt cục chống tay muốn từ trên người Phục Nghệ ly khai —— bị chừng trăm cân (2) đè nặng, là ai cũng sẽ không thoải mái.
(2) 1kg của VN = 1,5 kg của TQ….
Băng tuyết trên mặt đất làm đông lạnh hai tay, lại trơn trượt khiến cho y không thể chống, dưới thắt lưng nửa điểm khí lực cũng không có, thử vài lần đều không thể li khai thân thể, không khỏi ảo não đấm đất.
"Vô dụng!"
Cuộc đời lần đầu tiên chán ghét đôi chân trời sinh bệnh tật của mình. Thứ trói buộc thân thể như vậy làm sao sánh được với vị ái nhân Phục Nghệ nhân trung long phượng, kinh tài tuyệt mỹ? Tuy rằng biết bản thân ăn dấm chua với một người quá cố là bực nào buồn cười, nhưng cảm giác chua xót khổ sở vẫn dọc theo sống mũi trắc vãng thượng.
Cắn môi, y lần thứ hai cố sức nâng cơ thể, lực dùng mãnh mẽ, bàn tay vừa trợt, trái lại gục ngã trên người Phục Nghệ, té một cái mặt đối mặt, cơ hồ là miệng mũi gặp nhau. (0.o hun à )
Phục Nghệ hô hấp phun trên mặt y nóng bỏng ngoài dự tính, Trầm Thương Hải da thịt toàn thân lập tức run rẩy, bối rối giãy dụa muốn li khai, đột nhiên thắt lưng căng thẳng, một đôi bàn tay to lớn vững vàng chế trụ vòng eo y.
"Chớ lộn xộn!" Phục Nghệ mỗi chữ mỗi câu cảnh cáo nam tử đang thất thố trên người hắn, lam mâu thâm thúy không gì sánh được —— Trầm Thương Hải này là thật không hiểu hay cố ý trêu chọc? Lẽ nào y không hiểu được nằm giãy dụa trên thân một nam nhân bình thường sẽ có hậu quả gì?
"A, ngươi không bị thương chứ?" Hắn không để lại vết tích mà nhẹ nhàng đem Trầm Thương Hải đặt xuống bên người, ngồi dậy.
Trầm Thương Hải cảm thấy Phục Nghệ xa cách, trầm mặc trong khoảnh khắc, sau đó lắc đầu, lo lắng Phục Nghệ: "Phục vương, còn ngươi?"
Phục Nghệ cười một cái còn chưa trả lời, đột nhiên một cỗ tinh điềm xông lên từ yết hầu, hắn há mồm, một đạo máu tươi phun tung tóe trên băng địa. Huyết một mảnh hắc sắc làm cho người ta kinh sợ.
Trầm Thương Hải kêu sợ hãi, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay lau vết máu trên khóe miệng Phục Nghệ, lại bị ngăn cản nửa đường.
"Sẽ ô uế y phục ngươi."
Nhìn Trầm Thương Hải thần tình kinh hoàng, Phục Nghệ ho khan hai tiếng, chỉ vào khúc gỗ cách đó không xa, mỉm cười nói: "Ta chỉ là bị đụng trúng lưng, phun ra ứ huyết vết thương mới lành nhanh hơn."
Lý thuyết y học này Trầm Thương Hải tự nhiên là biết, nhưng nhìn thấy máu đen trên băng tuyết vẫn là giật mình. Bằng thân thủ của Phục Nghệ, làm sao mà không tránh được. Còn không phải là vì bảo hộ y mới thụ thương sao!
Y chậm rãi rút tay về, nhẹ giọng nói: "Vì sao tới cứu ta? Phục vương ngày đó không phải nói ta từ đâu tới đây nên quay về chỗ đó sao?" lời vừa ra khỏi miệng liền kinh sợ, vì sao ngữ khí lại giống oán phụ hờn dỗi đâu, mặt vừa đỏ lại trắng. Y từ khi nào nói chuyện lại trở nên chua ngoa như vậy?
Phục Nghệ sắc mặt vi cương lập tức khôi phục: "Thế nào, ngươi không thích ta tới cứu ngươi?"
Trầm Thương Hải mím môi không lên tiếng.
Phục Nghệ nguyên bản còn định chế nhạo Trầm Thương Hải vài câu, nhưng thấy trên mặt y một trận hồng một trận trắng lại không đành lòng nói cái gì nữa. Ho nhẹ một tiếng, đứng lên quan sát xung quanh muốn tìm lối ra, nhưng cuối cùng đành buông tha.
Bốn vách tường hầm băng này thiên y vô phùng(3), hẳn là một khối hoàn chỉnh, bàn tay đánh lên cũng chỉ làm rơi xuống vài mảnh tuyết vụn, lớp băng phía dưới lại càng dày lợi hại, hiển nhiên là một động băng tạo hóa từ thiên nhiên.
(3)Thiên y vô phùng: áo tiên không thấy vết chỉ khâu, ý nói không chê vào đâu được.
"Ha ha ha, tay sai Hạ Lan này cũng không ngu xuẩn, dĩ nhiên lại tìm được một bẫy rập như vậy, muốn vây khốn Phục Nghệ ta chết dưới này sao?" Hắn cười dài, nhặt lên chủy thủ: "Tính toán thế này cũng có chút giản đơn đi?"
Nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, tiếng “sàn sạt” trên đỉnh đầu từ từ nhỏ đi. Phục Nghệ hít một hơi thở sâu, cả người như một con thằn lằn lớn bám trên băng bò lên. Sắp tới đỉnh, hắn ra sức đem chủy thủ cắm vào trong băng, tay nắm chủy thủ chống đỡ trọng lượng toàn thân, nửa người lăng không, một chưởng hướng thiết bản trên đỉnh đầu chụp lấy.
Tiếng kêu nặng nề vang lên, lòng bàn tay Phục Nghệ chấn động tê dại, thiết bản ngay cả một cái ấn lõm cũng không có.
Bên ngoài phút chốc truyền đến tiếng cười của Thiếu Nhai: "Thiết bản này từ thiên thạch ở Vĩnh Xương quốc đúc thành, không cần uổng phí khí lực nữa. Phục vương nên tiết kiệm chút tinh thần còn có thể sống lâu thêm một thời gian, ha ha."
Tiếp theo là một tiếng "Rầm rầm", dây xích sắt vắt ngang trên thiết bản, "Xiềng xích này chỉ có một cái chìa khóa do ta giữ, thần tiên cũng không thể phá. Hai vị tốt nhất là ở phía dưới ôn chuyện đi, tại hạ không quấy rầy."
Cười to một đường đi xa. Phục Nghệ ngay cả chưởng phách cũng đều không xoay chuyển được gì liền xoay người nhảy xuống, thần sắc ngưng trọng.
Vĩnh Xương thiên thạch từ trước đến nay thiên kim khó cầu, càng tuyệt không chảy ra khỏi Vĩnh Xương vương thất. Hạ Lan hoàng triều Thiên Hộ này lấy từ đâu ra? Chẳng lẽ Vĩnh Xương quốc cùng Hạ Lan hoàng triều liên minh, muốn giúp Hạ Lan chiếm đoạt Bắn Nguyệt, tiện đà xưng bá Tây Vực?
Thương Ngâm Hạc trải qua việc bức vua thoái vị, hắn dĩ nhiên biết rõ Vĩnh Xương vương đối với Bắn Nguyệt như hổ rình mồi, chỉ là bản thân khi đó bị hãm trong Hạ Lan lao ngục, nói như thế nào cũng là Thương Ngâm Hạc cùng Thỉ Nha cứu hắn ra, là hắn thiếu Vĩnh Xương một cái đại nhân tình.
Sau đó Vĩnh Xương vương lại cho người đến thân thiện hữu hảo kèm một phong thư nói rõ đã xem Thương Ngâm Hạc cùng mười một vị vương tử trượng trách một trăm, cấm túc qua.
Phục Nghệ biết rõ đối phương nói chắc gì đã đúng với thực tế, ngại tình cảm và thể diện đôi bên, lại vội dốc toàn lực đánh Hạ Lan hoàng triều, không muốn trong lúc mấu chốt này gây thù oán liền không hướng Vĩnh Xương khởi binh vấn tội, truy cứu việc bức vua thoái vị.
Xem ra hắn tựa hồ sơ sót Vĩnh Xương quốc...
Ngay khi hắn đang hết sức trầm tư, tiếng la trên đỉnh đầu cũng trở nên càng ngày càng xa xôi, cuối cùng nhỏ đến không thể nghe thấy. Phục Nghệ yên lặng chờ trong chốc lát, sắc mặt càng trầm trọng.
Nếu là Bắn Nguyệt tướng sĩ thủ thắng, Thỉ Nha chắc chắn sẽ dẫn người tới mở thiết bản, cứu hắn thoát khốn.
"Thực xin lỗi." Trầm Thương Hải cũng một mực nghe, đột ngột mở miệng, ngẩng đầu nhìn Phục Nghệ lại cấp tốc cúi thấp đầu: "Ngươi kỳ thực không cần phải tới cứu ta."
Phục Nghệ ánh mắt thâm trầm dừng lại tại đỉnh đầu Trầm Thương Hải, thật lâu sau hơi mỉm cười, đi tới đem người kéo vào trong lòng, khoanh chân ngồi xuống đặt Trầm Thương Hải trên đùi.
Chạm đến Trầm Thương Hải nhãn thần kinh ngạc, hắn thản nhiên cười cười: "Trên băng hàn khí quá nặng, ngươi chịu không nổi."
Trầm thương Hải không biết nên nói cái gì, đành phải nhắm mắt giả bộ ngủ.
Phục Nghệ nghe tiếng hít thở của y dần đều đều, hiển nhiên đã tiến nhập mộng đẹp, mới than nhẹ đẩy ra vài sợi tóc vương trên gương mặt Trầm Thương Hải.
Trong hầm băng âm hàn ẩm ướt thật là quá nặng. Vào ban đêm, Trầm Thương Hải rốt cục bị đông lạnh làm tỉnh, toàn thân phát run, khớp hàm liên tục khanh khách va chạm. Ánh trăng xuyên qua thiết bản thấu nhập chiếu trên khuôn mặt y xanh trắng không chút huyết sắc.
"Hảo, hảo lãnh..." y tận lực cuộn lại thân thể, theo bản năng càng chui vào ngực Phục Nghệ.
Biết rõ trong lòng Phục Nghệ mình không hề tồn tại, nhưng tại nơi mênh mông rét lạnh khôn cùng này cũng chỉ có một điểm ấm áp an ủi duy nhất là hắn. Tâm tư phảng phất như trở lại sơ ngộ ngày đó.
"... Chúng ta có đúng hay không sẽ chết? ..."
"Ân..." thấy Trầm Thương Hải đông lạnh đến lợi hại, Phục Nghệ nhíu mày, cởi bỏ vạt áo đem Trầm Thương Hải đang đông cứng tiến vào trong ngực, nhàn nhạt nói: "Ở đây không có thức ăn, bằng vào thể lực của ta đại khái có thể chống đỡ chừng mười ngày. Lúc đó vẫn chưa có cứu binh xác thực lành ít dữ nhiều."
Hắn nói xong rất bình tĩnh, Trầm Thương Hải trong lòng nhưng giống như bị kim đâm một phát, bỗng nhiên đau đớn. Sinh tử do thiên mệnh, y cho tới bây giờ đều thấy đạm bạc, nhưng mà lúc này vô luận như thế nào cũng không thoát khỏi cảm thấy hổ thẹn, nghiêm nghị nói: "Ta chết cũng liền thôi, hại Phục vương cũng hãm tại chỗ này, ta —— "
"Ta đáp ứng ngươi, chờ chuyện của Vân Phi kết thúc sẽ hộ tống ngươi quay về Ung Dạ tộc, ta không muốn nuốt lời. Hơn nữa cho dù không đến cứu ngươi, sớm muộn gì ta cũng muốn đánh Chu Tước quan, ngươi không cần nghĩ nhiều."
"Huống hồ thắng bại còn chưa định, không cần nhụt chí sớm. Trầm Thương Hải, chuyện trốn thoát ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng nhiều lời lãng phí thể lực. Ta cũng không muốn thời điểm viện binh tới ngươi đã đông lạnh thành cương thi."
Trầm Thương Hải thấy Phục Nghệ tràn ngập tự tin liền nghe lời nhắm mắt lại, tận lực bức chính mình quên đi hàn khí xung quanh.
Thiện chiến như Phục Nghệ khẳng định là tính trước kỹ càng mới có thể đến phó ước. Hầm băng này tuy rằng không nằm trong vòng dự liệu của Phục Nghệ, nhưng cũng vây khốn không được người nam nhân này.
Chỉ là không biết dựa vào thể chất của y, có khả năng kiên trì đến khi cứu binh xuất hiện hay không?
Trong hầm băng khó phân biệt thời gian, chỉ có băng bích từ khe hở thiết bản lộ ra tia sáng chiết xạ biến ảo, thấy rõ thay đổi ngày đêm.
Tư vị tù túng tuyệt không dễ chịu, thời gian tựa hồ trôi đi dị thường thong thả. Đợi đến ngày thứ tư thì Phục Nghệ thần tình đã không còn trấn định như ban đầu.
Thiếu Nhai dường như đã bỏ quên hai người trong hầm băng, không tái xuất hiện. Phục Nghệ nguyên bản cũng nghĩ đối phương có thể hay không ném mê hương bắt giữ hắn, nhưng mà mấy ngày qua đều không có gì dị thường, trong hầm băng không có bất luận đồ ăn nào, hai người chỉ dựa vào đục băng vụn giải khát, sớm muộn gì cũng bị đói chết.
Hắn có nội lực hộ thể còn có thể chống đỡ giá lạnh, nhưng tình hình Trầm Thương Hải cực không khả quan, phát khởi sốt cao. Hai gò má nóng rực hỏa hồng, môi khô nứt, cả người choáng váng, thỉnh thoảng còn mơ hồ nói một hai câu không rõ. Phục Nghệ vô kế khả thi, cũng chỉ đành ôm chặt Trầm Thương Hải, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm thân thể càng ngày càng lạnh của y.
Hôm nay sau khi giúp Trầm Thương Hải chà xát lòng bàn tay lưu thông máu, người vẫn mê man ngủ ngoài dự liệu của Phục Nghệ bán mở mắt, ánh mắt có chút hỗn độn mờ mịt, nhìn Phục Nghệ nửa ngày mới chậm rãi có thần thái, đột nhiên khàn khàn cổ họng cười nhẹ nói: "Ta sắp chết sao?"
Phục Nghệ nhíu mi: "Trầm Thương Hải, ngươi nói mê sảng cái gì? Đợi chút thời gian nữa cứu binh rất nhanh sẽ đến."
"Ngươi không cần an ủi ta." Trầm Thương Hải chỉ cảm thấy trong người hàn khí từng đợt càng lạnh hơn, xâm nhập thẳng vào lục phủ ngũ tạng y, mỗi khẩu khí thở ra hầu như đều là lạnh lẽo, thần trí ngược lại đặc biệt đích thanh tỉnh.
Này, trong sách y đại khái gọi là hồi quang phản chiếu sao? Nghĩ muốn giơ tay lên, ngón tay đông cứng chỉ là thoáng động một chút, hoàn toàn không chịu nghe theo sự chỉ huy của y.
Thấy Trầm Thương Hải cười khổ, Phục Nghệ khẩu khí than khẹ, nói: "Ngươi nghĩ rằng ta thực sự xuất binh qua loa như vậy, tự hãm mình vào tuyệt cảnh?
"Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta sớm đã phân phó Thỉ Nha, ngày đó có thể công tiến vào Chu Tước liền công, tình thế không ổn liền lui quân giả bại, cần phải dời đi binh lực Chu Tước quan, một đội quân khác sẽ theo đường vòng tập kích hậu phương Huyền Vũ quan, nếu đoạt được Huyền Vũ quan sẽ cùng Thỉ Nha hợp binh đánh Chu Tước.
"Ngươi mấy ngày nay không hề nghe thấy trên mặt đất có động tĩnh, tướng sĩ Chu Tước quan khẳng định đã trúng kế điệu hổ ly sơn của ta."
Trầm Thương Hải ho khan mấy tiếng cắt đứt lời nói Phục Nghệ, tiện đà nở nụ cười. Cũng biết Phục Nghệ tuyệt không phải người lỗ mãng dễ xung động, cứu y chỉ là một bước trong kế hoạch công thành mà thôi.
Bất quá y đợi không được cứu binh đến.
Đáy lòng tuy có tiếc nuối, nhưng có thể chết trong lòng Phục Nghệ tựa hồ cũng không quá tệ... Y đắm đưối nhìn cặp lam mâu say lòng người kia, nhẹ giọng nói: "Phục nghệ, ta thích ngươi."