Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 17: 17: Chương 16





Nếu nói gói thuốc ngủ này khiến Biên Bá Hiền ngủ thật say, vậy thì nó cũng làm Kim Chung Đại một đêm mất ngủ.

Run rẩy lật qua lật lại trong mền, miệng cậu liên tục mặc niệm "A Di Đà Phật" để tạm an ủi bản thân.

Ngày mai, Biên Bá Hiền cùng lắm là ngủ quên không thể lên sân khấu mà thôi.

So với những gì mình đã hy sinh vì anh ấy, vụt mất lần này cũng không quá nghiêm trọng.

Cậu lại nghĩ tới lời Đoàn Gia Tân nói mới có thể làm cho chính mình bình tĩnh hơn một chút.

Đến khi sắc trời đã hiện ra màu trắng, cậu mới đờ đẫn thức dậy đi vào trong Hí viện để khởi động, tập thể dục buổi sáng.

Có một luồng nhiệt không tên chạy khắp cơ thể, không biết có phải do lo lắng chuyện mình hạ dược bị phát hiện hay không, nhưng trong lòng cũng mang chút tâm trạng phấn khích khi sắp cùng diễn chung một sân khấu với Phác Xán Liệt.

Tóm lại, Kim Chung Đại cảm thấy mình như đang bị ai kéo ngã vào một nơi rất hỗn loạn.

Một lát sau, những người phải đến sân khấu cơ bản đều lục tục rời giường, Kim Chung Đại trong lòng lặng lẽ cầu nguyện gói thuốc kia nhất định phải có tác dụng.

Kim Chung Đại ngồi trước gương trang điểm trong hậu trường từ tốn thu xếp đồ trang sức, mãi cũng không thấy Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền xuất hiện.

Chắc hẳn lúc này bọn họ đã phát hiện Biên Bá Hiền gọi không thức dậy rồi.

"Không hay rồi, xảy ra chuyện xảy ra chuyện rồi!" tiếng một Tiểu Đồng thúc giục sân khấu làm náo động toàn bộ hành lang hậu viện, Kim Chung Đại nhìn nhìn mình trong gương, đột nhiên nhếch miệng cười quỷ dị.

Trong thoáng chốc cảm giác mình rất giống yêu quái trong "Liêu Trai Chí Dị", nhấc bút vẽ nét mực trên lông mày càng đậm.

Một đám người nghe xảy ra chuyện hiển nhiên không an lòng, chộp lấy Tiểu Đồng hỏi xảy ra chuyện gì.

"Sáng dậy....Tiểu Biên lão bản phát hiện mình bị mất tiếng.

Lý Viên Chủ đang mời đại phu xem, sợ là hôm nay không diễn "Bá Vương" được." Tiểu Đồng ôm mặt, cũng bị dọa sợ không nhỏ.

Cái gì?
Mất tiếng?
Thuốc đó không phải là thuốc mê sao? Sao bây giờ lại mất tiếng?
Kim Chung Đại mang theo gương mặt còn chưa trang điểm xong, lảo đảo xông vào phòng ngủ Biên Bá Hiền, nhìn thấy Phác Xán liệt đang ngồi trên giường đút nước cho cậu ấy.

Lý Viên Chủ đứng một bên đi qua đi lại, chỗ bàn tròn quả thực có một ông lão tóc bạc đang ngồi viết gì đó.

"Có chuyện gì vậy?" hai tay Kim Chung Đại lạnh buốt cầm lấy tay Biên Bá Hiền, bởi vì cảm giác sợ hãi tột cùng khiến cậu toát ra mồ hôi lạnh.


Cậu không hề muốn làm anh ấy mất tiếng.

"Lý Viên Chủ, vấn đề của vị Tiểu lão bản này không nghiêm trọng, chỉ là bị mất tiếng tạm thời do uống phải một lượng lớn bột cây tế tân thôi.

Mấy ngày nay chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút, uống nhiều nước là được." Đại phu đưa cho Lý Viên Chủ đơn thuốc ông vừa viết xong, cũng dặn dò vài mục chăm sóc cần ghi nhớ.

Lý Viên Chủ khom lưng chắp tay chào vị Đại phu rồi để Tiểu dồng tiễn ông ra ngoài.

Kim Chung Đại nhìn ra sắc mặt Phác Xán Liệt vô cùng kém, nổi lên gân xanh hung ác giống như Diêm Vương.

"Rốt cuộc là ai? Sao lại ác độc như vậy muốn hạ dược hại em!" Phác Xán Liệt cắn răng, nắm chặt tay Biên Bá Hiền nói.

Biên Bá Hiện dựa ở đầu giường chỉ có thể lắc đầu, hôm nay tiếng gì cậu cũng không phát ra được.

"Thiệt là hay quá, hôm nay Quảng Đức Lâu của ta khai trương, các ngươi lại úp cho ta một cái sọt lớn như vậy.

Bây giờ làm sao cho phải đây? Bảng tên Biên Bá Hiền ta cũng treo lên rồi." Lý Viên Chủ sốt ruột đến độ muốn nhảy dựng lên, đi tới đi lui trong phòng.

"Viên Chủ, việc cấp bách bây giờ trước hết phải tìm một người thay Bá Hiền hát Ngu Cơ, bằng không vé chúng ta đã bán rổi, tới lúc đó không có ai lên sân khấu, không phải là chờ bị chửi sao?" Đoàn Gia Tân đứng ở cửa ra vào, cẩn thận nhắc nhở một câu.

Kim Chung Đại thoáng nhìn nét mặt của y, phức tạp đến mức cậu nhìn cũng không hiểu.

Thuốc là anh ta đưa cho mình, bây giờ làm sao lại thành bột cây tế tân làm người khác mất tiếng? Mặt mũi cậu tràn đầy nghi hoặc mà y lại không đếm xỉa tới.

"Được được được, trước mắt cũng chỉ có Chung Đại có thể hát, bây giờ chuẩn bị còn kịp." Lý Viên Chủ kéo Kim Chung Đại, vừa định đi tới kéo Phác Xán Liệt.

"Không! Nếu như bây giờ không bắt được kẻ hại người, tôi nào có tâm tư hát?" tính gàn bướng của Phác Xán Liệt mà nổi lên, mọi người dĩ nhiên kéo không nổi, quản không được.

Nhìn cả người anh như dính trên vạc giường, nói cỡ nào cũng không động đậy.

Mọi người đứng yên tại chỗ không lên tiếng, tiếng thở dồn dập tràn ngập trong phòng Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền cố sức lay Phác Xán Liệt để anh đừng hành động ngang bướng nữa, nhưng người nọ lại không chịu nghe.

"Ôi, Tiểu tổ tông của ta ơi, coi như lão già này cầu xin cậu có được không? Bây giờ cậu cũng đừng cho tôi thêm phiền phức nữa, chuyện lần trước đắc tội với Đội trưởng Ngô cậu còn chê chưa đủ ồn ào, lần này lại muốn để..." lời Lý Viên Chủ chưa nói hết, đã bị Kim Chung Đại nắm ống tay áo ra hiệu gã đừng nói lỡ miệng.

Bầu không khí trong phòng tựa như muốn đông cứng lại.

"Mấy người rảnh rỗi không có chuyện làm ở đây xem náo nhiệt phải không? Nhanh đi chuẩn bị trước mấy tiết mục lót đi, đừng đứng đực ở đây coi kịch nữa.


Tự coi mình là quan khách phải không, không cần bỏ tiền ra vẫn coi được kịch hay, có tin hôm nay ta lập tức đuổi toàn bộ các người không?" Lý Viên Chủ nổi giận với mấy vai nhỏ, "Bá Vương" này gã nói không được, "Ngu Cơ" gã cũng không dám mắng.

Một đám người cứ thể tản ra, chỉ còn lại vài người vai chính yếu, quan trọng ở lại trong phòng.

"Cậu muốn tìm hung thủ? Ta hứa với cậu chỉ cần cậu hát xong ta liền cho cậu câu trả lời thuyết phục, được chứ?" Lý Viên Chủ dụ dỗ Phác Xán Liệt, thế nhưng người kia vẫn không chút lay động.

Phía sau lưng Đoàn Gia Tân, một người thường ngày hát vũ tịnh(1) là Lưu Hòa yếu ớt lên tiếng.

"Đại...Đại sư huynh...em...em biết rõ...ai là người hạ dược."
Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh, nhao nhao chuyển ánh mắt lên người Lưu Hòa.

Ngược lại, Kim Chung Đại giờ phút này hít một hơi khí lạnh, cảm thấy hai chân như nhũn ra.

Mọi người đều nín thở, chờ Lưu Hòa nói ra chân tướng.

"Là...là...Kim Chung Đại..."
Tất cả mọi người như hóa đá, nhìn chằm chằm vào Kim Chung Đại, người duy nhất hóa trang trong phòng, thỉnh thoảng lại phát ra một vài âm thanh hơi xem thường, hơi tiếc hận.

Điều này làm Kim Chung Đại nhớ lại tình cảnh năm đó, khi Khỉ Ốm chết bất đắc kỳ tử, bản thân mình đứng mũi chịu sào, bị mọi người chỉ trích.

Nhưng hôm nay, sẽ không còn ai đứng bên cạnh mình.

Không có ai sẽ tin tưởng mình nữa rồi.

Cậu chứng kiến hai người bất cứ lúc nào đều đồng lòng kia dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình như thể chất vấn.

Phác Xán Liệt cảm giác như bị ai đó bóp cổ, sau đó ném vào một hồ nước sâu không thấy đáy, không thể nào hô hấp.

Đây là Tiểu sư đệ mà anh nhìn lớn lên, Kim Chung Đại, là người anh nghĩ mình cả đời này thiếu nợ, là người mà anh định sẽ cố gắng bù đắp ở kiếp sau.

Nhìn gương mặt cậu vẽ phấn trắng son hồng, kẻ mắt thật đậm, bản thân anh cảm thấy giống như một thằng hề, giống như ma quỷ, vừa buồn cười lại vừa đáng sợ.

Kẻ tổn thương Biên Bá Hiền, mặc kệ là ai, mình cũng không thể tha thứ!
"Không...không phải như vậy...!Là Đoàn sư huynh đưa cho em gói thuốc đó...Em...em chỉ muốn cùng Đại sư huynh hát "Bá Vương" một lần thôi.

Em không hề muốn làm Bá Hiền bị mất tiếng..." Kim Chung Đại bị hoảng sợ, mặt ướt đẫm nước mắt.

Nước mắt chảy dọc trên gương mặt vẽ ra từng vệt quằn quện cùng vết màu loang lỗ.


Gương mặt vốn đoan chính hôm nay lại khiến người khác kinh tởm.

"Tiểu sư đệ, cậu đừng ngậm máu phun người.

Tôi tại sao khi không lại để cậu đi hại Tiểu Bạch sư huynh? Là lòng đố kỵ của cậu quá lớn mới hạ độc thủ, không nên vu oan hãm hại tôi!" Đoàn Gia Tân lập tức thay đổi sắc mặt, nhanh chóng phủi sạch quan hệ.

Lưu Hòa thấy tình hình này, cảm giác tất cả mọi người có thể tin những gì mình nói, liền tiếp tục, "Hôm qua, em và Đoàn sư huynh đi ngang qua sương phòng, thấy Kim Chung Đại núp phía sau cây cột trên hành lang.

Sau khi đợi, hai vị Sư huynh Phác Biên ra khỏi cửa phòng liền đi vào, thần sắc quỷ dị.

Qua một hồi lâu sau mới đi ra như kẻ trộm.

Nếu một mình em nói mọi người không tin thì còn có Đoàn sư huynh có thể làm chứng."
Kim Chung Đại nhất thời khó thở, một hơi đều nghẹn trong lồng ngực phun không ra, hai mắt sung huyết trừng mắt nhìn Đoàn Gia Tân.

Không ngờ mình tin lầm người rồi, bị anh ta gài bẫy!
"Kim Chung Đại...anh không ngờ em lại là người như vậy!" Phác Xán Liệt nắm lấy cổ áo cậu, lôi thân thể vốn nhỏ gầy của cậu xách lên.

Lửa giận trong mắt sắp đem đối phương nướng cháy, áy náy trong lòng đều bị quét sạch.

Đây là cách em thích tôi?
Không có được tôi thì muốn hủy hoại người tôi yêu?
"Em quá ích kỷ."
Chỉ một câu liền đập nát hết toàn bộ kiên trì bấy lâu của Kim Chung Đại.

Cho dù bạn làm hàng vạn chuyện cho người ta vui, vì người ta tốt, người ta cũng không biết, không để tâm.

Nhưng chỉ cần bạn đi sai một bước, người ta sẽ cảm thấy bạn hít thở cũng là sai, là không nên.

Thậm chí, cậu còn đọc được trong mắt Phác Xán Liệt loại ý tứ "muốn mình đi chết".

Nhưng mà anh biết không?
Lúc trước, em dụng tâm biết bao nhiêu đi bảo vệ bảo vệ bảo bối của anh, sợ anh ấy không trọn vẹn, không hoàn mỹ, vứt bỏ tự tôn của mình, sự trong sạch của mình,
Không biết, toàn bộ anh đều không biết.

"Cậu không phải muốn hát sao? Được, tôi cùng cậu hát.

Cậu cũng thỏa mãn, vui vẻ rồi.

Ha ha..." Phác Xán Liệt bóp cổ Kim Chung Đại, ép cậu tới góc tường.

Lý Viên Chủ sợ gặp họa chết người vội vã bước tới kéo anh.

Hai mắt Kim Chung Đại ngập trong nước mắt, mờ ảo đến độ không thấy rõ được vẻ mặt của những người xung quanh mình.

Cậu cảm giác bên tai như văng vẳng tiếng gào thê lương của Khỉ Ốm.


"Đáng đời mày....cuối cùng cũng gặp báo ứng rồi..."
Xán Liệt à, em quả thật sai rồi.

Ngay từ đầu đã không nên tới đây.

Sai một bước, từng bước đều sai.

Ngày hôm nay, em đứng bên vách núi, trước mặt là vực sâu vạn trượng, phía sau là cung tên của anh đang nhắm vào lưng em.

Bàn tay Phác Xán Liệt siết vào cổ mình như rắn độc, quấn lấy khiến mình hít thở không thông.

Dường như chỉ khi cảm thấy trái tim rỉ máu đến sắp khô kiệt, bạn mới hiểu được một đạo lý, mặc dù hy sinh đau đớn thê thảm đến thế nào cũng chỉ đẩy chính mình vào tình thế bấp bênh hơn, không đổi được một chút hạnh phúc.

Trong khoảnh khắc đó, cậu nghĩ tới Ngô Thế Huân.

Người kia tuy gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng hà khắc nhưng vẫn luôn nỗ lực dụng tâm sưởi ấm mình, anh ấy hôm nay sống ở Hán Quan có khỏe mạnh không?
Haha, thật sự đáng buồn.

Bọn họ đều là nô lệ của tình yêu, bị nhốt, bị đùa bỡn.

Bị giam trong chiếc lồng mà tình yêu tạo thành, truy đuổi lại vĩnh viễn không bắt được một chút mảy may của người nọ.

Kim Chung Đại bị người ta đưa về hậu trường.

Đã biết được ai là thủ phạm, nhóm con hát cũng không muốn tới gần cậu.

Ai có thể lường trước được một Tiểu sư đệ thoạt nhìn thành thật chất phác như vậy lại có thể hạ độc thủ Biên Bá Hiền, người thân thiết với cậu ta như huynh đệ.

"Quà nhiên là thứ điềm xấu nha, dính dáng tới cậu ta nhất định không có chuyện tốt."
"Đúng đó, đã nhiều năm như vậy, bây giờ bắt đầu vận lên người Biên sư huynh."
"Haizz, tôi đã nói với cậu rồi, cứ tiếp tục như vậy, nói không chừng ngày nào đó sẽ khắc chết những người đối tốt với cậu ta như Đại sư huynh hay Biên sư huynh thôi."
"...."
Không khác tình cảnh năm đó là mấy, nhưng Kim Chung Đại cũng không còn lòng dạ để nghe hết.

Một lát nữa, cậu là Ngu Cơ, là Ngu Cơ cùng diễn Hí với Đại sư huynh.

Tựa như nổi giận, cậu dốc sức dùng son phấn hóa trang gương mặt cứng đờ của mình, che đi những vệt nước mắt khiến kẻ khác châm chọc.

Đây có phải là vở diễn cuối cùng trong đời của cậu không?
Vậy thì trang điểm cho xinh đẹp một chút đi.

Cậu chỉ có thể tiến về phía trước, không thể quay về như ban đầu.
- ---
(1) vũ tịnh: vai diễn biết võ và nịnh nọt trong Hí.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.