Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 3: 3: Chương 2





Tiểu bộc mở cửa sảnh chính, phát hiện Lý Viên Chủ đang chợp mắt nghỉ ngơi, tinh thần xem ra rất sảng khoái, còn người đàn bà lúc nãy đã không thấy bóng dáng nữa.

"Viên Chủ, cái..." Tiểu bộc yếu ớt tiến tới trước mặt Lý Viên Chủ, nhìn chung quanh.

"Đi rồi, cô ta đi rồi." Lý Viên Chủ mở to mắt, vui vẻ nhìn mặt tiểu bộc, "Từ hôm nay, đứa nhỏ kia sẽ ở lại Quảng Đức Lâu, cậu đi sắp xếp mền gối cho nó.

Đúng rồi, tiện thể gọi Xán Liệt lại đây cho ta."
"Dạ." Tiểu bộc khẽ khom người, bắt đầu hành động.

Lý Viên Chủ thì tự đắc, nhàn nhã ngâm vài làn điệu dân gian.

Tiểu bộc vừa đi vào sân nhỏ, thấy Phác Xán Liệt cùng Biên Bá Hiền đang kéo thằng bé kia nói chuyện, mới đi đến gần bọn họ, vỗ vào bả vai Phác Xán Liệt.

"Viên Chủ ở sảnh chính tìm cậu."
"À, Đại Dân ca, được rồi, để em sang đó." Phác Xán Liệt ra hiệu cho Biên Bá Hiền dắt Kim Chung Đại còn mình thì rẽ qua lối tắc đi về hướng sảnh chính.

.

||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
"Tiểu gia hỏa, Viên Chủ nói mẹ của em để em lại Quảng Đức Lâu rồi, từ nay em phải ngoan ngoãn mà ở lại chỗ này đó." Tiểu bộc nói, đưa tay sang xoa xoa đầu Kim Chung Đại.

Kim Chung Đại cảm thấy có một hồi hoảng hốt, nó hoàn toàn không biết gì về cái gọi là "Quảng Đức Lâu" xa lạ này, cũng không biết tại sao mẹ lại thực sự vứt bỏ mình, chỉ đứng đó ngây ngốc một hồi, mới hồi phục lại tinh thần muốn bỏ chạy ra ngoài.

Tiểu bộc nhìn thấy tên nhóc này bàn chân như vừa bôi mỡ, thoáng một cái đã muốn chạy tới cửa lớn, lập tức kêu mấy đứa nhỏ kia chạy đi bắt nó lại.

"Tiểu quỷ kia, không được chạy." vừa chạy vừa hét.

Kim Chung Đại cũng cảm thấy gió đang thốc vù vù vào mặt mình, tựa như một tràng bạt tai đang tát vào mặt đến đau rát.

Nó đối với nơi này ngoại trừ lạ lẫm cũng chỉ có sợ hãi, nhất định phải chạy khỏi đây.


"Chạy, mẹ của mày cũng không cần mày rồi, mày có chạy ra ngoài cũng chết đói thôi." Khỉ Ốm phía sau quát to.

Đúng vậy a, cho dù chạy ra được thì nó có thể đi đâu.

Thịnh Kinh lớn như vậy, nó cũng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, có thể đi được sao? Bất tri bất giác nhịp chân cũng chậm dần, nó nhìn qua chạc cây có chút trơ trụi vừa nhú lên một mầm nhỏ, Kim Chung Đại lại thất thần lần nữa.

Nó cũng giống như chồi non này, chính là cần một môi trường để phát triển, nếu như lúc này dùng móng tay ngắt mầm đi, nó cũng không thể nào tiếp tục sinh trưởng nữa, ném vào đất cũng chỉ chờ mục rữa.

Trước mắt, cũng chỉ có Quảng Đức Lâu này là có thể ở lại.

Bước chân như bị những âu lo trong đầu trói lại, chưa đầy một lát tiểu bộc và Khỉ Ốm đã bắt được nó.

"Kêu mày chạy, mày chạy nữa đi." Khỉ Ốm đá một phát vào đùi Kim Chung Đại, nó liền bị đau mà té ngã trên đất.

Còn chưa bước ra khỏi mớ suy nghĩ mình bị mẹ vứt bỏ, Kim Chung Đại cũng đã quên ủy khuất, cứ ngây ngốc ngồi dưới đất, hai mắt vô thần.

"Các người đủ rồi, thấy ăn hiếp mấy người ốm yếu vui lắm sao?" Biên Bá Hiền thở hồng hộc đuổi theo sau, nện một đấm lên lưng Khỉ Ốm, tên nhóc kia đau thét lên một tiếng.

"Biên Bá Hiền, mày cũng không phải thứ tốt lành gì, chỉ là một đứa cô nhi không cha không mẹ thôi, hai đứa chúng mày đúng là nên ở chung một chỗ." Khỉ Ốm đã sớm không quen nhìn Biên Bá Hiền ngày thường được Đại sư huynh thiên vị, lập tức mở miệng chửi mắng.

"Cậu..." Biên Bá Hiền tức đến độ nghiến răng, một tay đỡ Kim Chung Đại dậy.

Tiểu bộc thấy Khỉ Ốm la lối om sòm có chút quá mức, nắm lấy lỗ tai nó la cho một trận.

"Cái thằng tiểu tạp chủng này, cũng dám lộn xộn trước mặt lão tử nữa à.

Hôm nay nghe nói ngươi ở đây giương oai, thật không có đem Đại Dân ta để vào mắt có đúng không?" vốn có ưu thế chiều cao, tiểu bộc cơ hồ muốn đem Khỉ Ốm xách lên, "Ngươi nói Tiểu Bạch này nọ, vậy ngươi thì tốt lắm ư, lúc đó chẳng phải Quan lão gia yêu đương vụng trộm sinh ra đứa con hoang không ai cần nên mới được Viên Chủ thu dưỡng sao, còn dám ở đây làm càn à."
"Đau đau đau!" Khỉ Ốm một bên bụm lỗ tai, một bên trợn trắng mắt nhìn Biên Bá Hiền và Kim Chung Đại.


"Em sai rồi, em sai rồi, Đại Dân ca thả em ra đi."
Biên Bá Hiền hiểu chuyện kéo kéo tiểu bộc, "Đại Dân ca, đứa nhỏ này cứ giao cho em, anh yên tâm đi nha."
Tiểu bộc thỏa mãn cười cười, kéo Khỉ Ốm đi về phía sân lớn, để lại Biên Bá Hiền và Kim Chung Đại đứng nguyên tại chỗ.

"Anh...anh là cô nhi?" Kim Chung Đại dè dặt hỏi, nó cảm thấy lời này sẽ tổn thương đối phương, bản thân nó lại bắt đầu sinh ra một loại cảm giác gần gũi đối với Biên Bá Hiền, hôm nay mẹ nó cũng không cần nó nữa, nó cũng trở thành cô nhi rồi, cho nên Kim Chung Đại thấy tình cảnh của cả hai bây giờ cực kỳ giống nhau.

"Đúng vậy." thế nhưng Biên Bá Hiền lại không ngại, nhà cậu nghèo, cha mẹ lại bệnh rồi mất sớm, nếu không có Quảng Đức Lâu, đoán chừng cậu cũng đã phơi thây nơi đầu đường xó chợ, "Cha mẹ anh mất sớm, anh từ nhỏ lại thích nghe hát nên mới xin Lý Viên Chủ vào đây." Biên Bá Hiến giúp Kim Chung Đại phủi bụi đất trên người, kể cho nó nghe những gì mình từng trải qua.

"Cho nên Quảng Đức Lâu này là một gánh hát nhỏ?" Kim Chung Đại cũng chưa dịu hẳn, trước kia ở nhà cũng không phải nó chưa từng nghe đến mấy giai điệu ê a này, thậm chí mẹ nó đôi khi thẩn thờ cũng sẽ ngâm vài câu, nhưng từ nay về sau, nó phải dựa vào trò này để sống sao?
"Đúng vậy a, vào Quảng Đức Lâu tất cả mọi người đều là vì muốn trở thành diễn viên kịch mà cố gắng, nếu không được tiếng tăm gì thì chỉ đóng được vài vai nhỏ, cũng coi như uổng phí bao năm khổ luyện." Biên Bá Hiền nói cho Kim Chung Đại nghe ước vọng của mình, "Ngày nào đó anh nhất định phải vượt qua được tiền nhân, đứng ở trên một sân khấu kịch thật lớn."
Kim Chung Đại nghe xong, gương mặt bắt đầu miên man, nó bây giờ đối với loại xướng ca này vẫn chưa hề tìm được cảm giác chính xác.

Nhưng nghe Biên Bá Hiền miêu tả, tựa hồ lại có chút động tâm.

Lúc này, Biên Bá Hiền dắt tay nó, đi về phía sân ngày thường vẫn hay luyện tập.

"Cũng không biết giọng hát em thế nào, về sau sẽ đóng vai nam như Đại sư huynh hay là vai đào giống anh." Biên Bá Hiền quan sát Kim Chung Đại, cười hỏi.

"Em? Em có thể không?" Kim Chung Đại tràn đầy nghi hoặc, nhìn đám Khỉ Ốm đang múa may quay cuồng đằng kia.

"Đừng lo, như Khỉ Ốm thì sau này cùng lắm là sắm vai hề thôi, làm người mà ngày thường không quang minh lỗi lạc thì mong gì khi hát sẽ trở thành một Đại Bá Vương chớ." Biên Bá Hiền nhìn theo hướng mắt Kim Chung Đại, thấy đám Khỉ Ốm liền mỉa mai cười rộ lên, "Huống hồ nghề này, cũng không phải nhất định có thiên phú mới làm được, có thể nói một phút trên sân khấu cũng là công lao mười năm khổ luyện bên dưới, theo trình độ bây giờ của anh, nếu lên sân khấu không chừng còn bị khán giả ném hạt dưa đầy mặt xong còn la ó đuổi về nữa đó."
Lời nói đùa này thật ra lại khiến Kim Chung Đại rất vui vẻ, Biên Bá Hiền khéo ăn khéo nói thế này khiến cho nó tìm được chút cảm giác ỷ lại, hiện tại đã không thể nào thay đổi được sự thật nó bị vứt bỏ, chi bằng đi theo Biên Bá Hiền, ngoan ngoãn ở lại Quảng Đức Lâu này, chăm chỉ học Hí, biết đâu tương lai có thể trở nên nổi bật.

Chỉ có điều, Kim Chung Đại không biết, nó đi vào con đường này, đến tột cùng là đúng hay sai.

Phác Xán Liệt cung kính đi vào sảnh chính, nhìn thấy Lý Viên Chủ đang đi tới đi lui trong phòng.

"Viên Chủ, ngài tìm con có việc gì?"
"Xán Liệt à, hôm nay có một tiểu tử tên Kim Chung Đại mới tới, cậu đã gặp chưa?" Viên Chủ châm tẩu thuốc, rít một hơi, "Ngày mai đưa nó theo bắt đầu tập luyện, xem thử căn bản thế nào, ta nhìn bộ dạng của nó, đoán chừng có thể theo Bá Hiền hát đào."

"Dạ, chờ hôm nay sắp xếp cho em ấy xong, mai con sẽ nói sư phụ theo dõi coi sao."
Lý Viên Chủ rất tín nhiệm Phác Xán Liệt, trong gánh hát này, mấy đứa trẻ đều là gã tự mình chọn lựa, cũng chính một tay gã tài bồi, thực tế Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền ngày càng nổi tiếng, nếu những vị đang nổi danh lúc này tương lai giải nghệ, có lẽ hai người này có thể tạo ra một mảnh trời riêng cho mình.

Sau giờ chiều, các Hí đồng(1) ăn cơm xong liền trở lại sương phòng nghỉ ngơi.

Kim Chung Đại đi theo phía sau Phác Xán Liệt, thật sự rất không quen.

Sương phòng này chia ra gian trong và gian ngoài, nhìn qua giống như một sảnh lớn được cải tạo lại, phòng thông suốt, gối nệm nối liền nhau, mà buổi tối những Hí đồng này sẽ ngủ chung với nhau tại gian phòng này.

Kim Chung Đại liếc nhìn thấy ngay góc tường gần cửa sổ giấy phía bên kia có thêm một bộ gối nệm mới, chắc hẳn là của mình rồi.

Có mấy Hí đồng thuần thục cởi sạch đồ chui vào trong mền, lần đầu nhìn thấy người trần như nhộng, Kim Chung Đại thoáng chốc đã xấu hổ đến đỏ mặt.

Mặc dù mấy đứa trẻ này cũng đều là con trai giống mình, nhưng bởi vì chưa thân thuộc nên nhìn thấy vẫn có chút không tự nhiên.

Phác Xán Liệt thấy Kim Chung Đại sững sờ đứng tại chỗ, đưa tay xoa xoa đầu nó.

"Tiểu gia hỏa, còn chờ cái gì nữa mà con không đi ngủ, sáng mai em phải theo bọn anh đi luyện tập rồi, nếu thất thần, gậy của sư phụ không có mắt đâu nha!"
Lời này liền hù dọa Kim Chung Đại, nó im lặng đi tới chỗ của mình.

Phác Xán Liệt thấy nó đã có động tĩnh, vui tươi hớn hở đi vào gian trong.

Anh và Biên Bá Hiền vốn đã có chút vai vế, ngày thường lại được sư phụ thấy tương lai rạng rỡ mà sủng ái, tự nhiên điều kiện của gian phòng bên trong cũng tốt hơn bên ngoài nhiều.

Kim Chung Đại nhìn thấy người bên cạnh chỗ nó, vừa thất vọng vừa sợ sệt, tên này còn không phải là Khỉ Ốm ăn hiếp nó cả ngày nay sao.

"Ơ, cái đồ đáng thương, mày có vẻ đã thích ứng được với chỗ này rồi ha, không khóc cũng không làm loạn nữa." Khỉ Ốm lập tức ngồi dậy, vểnh môi lên trêu ghẹo.

Kim Chung Đại bị dọa đến nhúc nhích cũng không dám.

"Mày leo lên đây đi, chúng ta cùng nhau tâm sự, bồi đắp tình cảm." Khỉ Ốm thò tay muốn nắm lấy Kim Chung Đại, cử động này lại dọa Kim Chung Đại, nó cứ thế chạy vọt vào gian trong.

"Làm sao vậy?" Phác Xán Liệt vừa nằm xuống, chỉ thấy Kim Chung Đại vẻ mặt hoảng sợ chạy vào.

Biên Bá Hiền thấy thế lập tức ngồi dậy kéo nó lại.


"Khỉ Ốm...em sợ anh ấy...em không dám ngủ cạnh anh ấy." ngũ quan Kim Chung Đại đã sớm nhăn nhíu thành một cục, ủy khuất kể khổ với Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền cũng đành chịu, nắm tay Kim Chung Đại nhưng lại không biết phải làm thế nào mới tốt.

Lúc này, Phác Xán Liệt bỗng nhiên đứng dậy, đi ra gian ngoài nói với Khỉ Ốm, "Sau này cậu đổi chỗ với anh, dù sao cậu cũng bảo gian trong ấm áp hơn mà, anh để lại cho cậu."
Lời này vừa nói ra, Biên Bá Hiền và Kim Chung Đại cũng hết sức kinh ngạc.

Kim Chung Đại cảm thấy không ổn, đều tại mình quá nhát gan, ngược lại nợ Đại sư huynh một ân tình rồi.

Khỉ Ốm đương nhiên khoái chí chấp thuận, loại chuyện tốt thế này sao có thể không nhanh nắm bắt, ôm gối nệm đi vào trong, thấy Biên Bá Hiền và Kim Chung Đại nhìn, hắn còn làm mặt quỷ.

"Em đi đi, có Đại sư huynh bên cạnh, không cần sợ." Biên Bá Hiền vỗ lưng Kim Chung Đại, ra hiệu cho nó mau tranh thủ thời gian trở về chỗ.

Trong đêm, Kim Chung Đại trở qua lật lại cũng không ngủ được, dù sao cũng là ngủ cạnh cửa sổ, ban đêm gió lạnh theo khe hở lùa vào có chút lạnh, toàn thân nó cơ hồ đều co thành một cục, chân cũng lạnh đến đông cứng.

Lúc này, nó cảm thấy có một đôi tay thò vào trong chăn nó, vốn là cả kinh, tròng mắt cũng trợn tròn, một hồi lâu mới nhận ra là Phác Xán Liệt.

"Lạnh không?" cảm giác người kia dán bên tai mình nói chuyện, mặt Kim Chung Đại lập tức nóng lên.

"Có một chút." sợ quấy rầy giấc ngủ người khác, Kim Chung Đại nén giọng, thỏ thẻ trả lời.

Bất chợt, nó thấy mình bị một lực kéo mạnh, thoáng cái đã kề sát vào một lồng ngực ấm áp.

"Hihi, như vầy thì ấm rồi, hai ta có thể đắp hai cái mền, lại có thể giúp nhau sưởi ấm, nhất cử lưỡng tiện." giọng nói trầm thấp của Phác Xán Liệt vang bên tai Kim Chung Đại, khoảng cách quá gần này khiến nó có thể cảm nhận được nhịp tim thình thịch của đối phương.

Cũng may là trong bóng tối, đối phương mới không thấy rõ mặt mình đã sớm ửng đỏ rồi.

"Ngủ đi, sáng mai còn phải tập." Phác Xán Liệt vỗ đầu Kim Chung Đại, chỉ chốc sau đã không nghe tiếng gì nữa.

Mà Kim Chung Đại lại nấp vào ngực đối phương, mắt mở thao láo, một đêm không ngủ.
- -----
(1) Hí đồng: mấy đứa trẻ học Hí kịch..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.