Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 36: 36: Chương 35





Tiếng ồn ào, lạnh nhạt của ai văng vẳng bên tai, cười nhạo những lời nói yếu ớt.
"Em ấy, đều là do anh làm hại."
Một ly rượu vào trong bụng, đầy tràn nỗi khổ tâm.
Măc dù từ trước, Kim Mân Tích chưa từng nghe Phác Xán Liệt đề cập bất cứ chuyện gì về Kim Chung Đại, nhưng khi Phác Xán Liệt cả người nồng nặc mùi rượu, mang đầy tâm sự trở về, thấy Kim Mân Tích chưa đi nghỉ liền lôi cậu tới trước bàn bắt đầu uống rượu.

Biết rõ tối nay Phác Xán Liệt được Thẩm tư lệnh mời tới Nam Lâu, thấy vậy nên hòi han tình hình một chút, bấy giờ mới biết được là chuyện có liên quan tới Kim Chung Đại.
Đây cũng là lần đầu tiên, Phác Xán Liệt chủ động nhắc tới Kim Chung Đại với cậu.
"Là anh đã hủy hoại hạnh phúc của em ấy, chặt đứt hy vọng của em ấy."
Kim Mân Tích vốn định ngăn Phác Xán Liệt thôi rót rượu lại thấy sắc mặt anh nghiêm nghị, mày chau chặt cũng đành để anh mượn thứ này trút hết nỗi lòng.
"Mặc dù muốn bù đắp, nghĩ trăm phương ngàn cách để tốt cho em ấy, nhưng mà hôm nay thậm chí cơ hội em ấy cũng không cho anh nữa."
"Cả đời này, thực sự, sợ là không có cách nào vãn hồi nữa rồi."
"Liệt ca, nếu như giữa hai người có tồn tại hiểu lầm, không phải còn có tên họ Đoàn kia sao? Đưa anh ta tới nói rõ ràng biết đâu..." Kim Mân Tích nhớ tới gã tù nhân kia, cho dù Phác Xán Liệt chuyển đi nơi khác, người này vẫn bị đem từ Thịnh Kinh tới Phổ Hải.
Phác Xán Liệt nghe xong lời này, ánh mắt bỗng lấp lánh.
Hết thảy hiểu lầm đều do người này mà ra, để Kim Chung Đại hiểu rõ sự thật biết đâu còn có thể kéo cậu lại, không để cậu tiếp tục đi vào vực sâu hiểm ác.
Đô Khánh Tú nhìn gương mặt Kim Chung Đại tái nhợt, thần sắc giống như mất đi ánh sáng, mất hồn mất vía quay trở về mới chủ động đi vào bếp pha cho cậu một ấm trà để lấy lại tinh thần.
"Thần lão bản, thân thể ngài có chỗ nào không thoải mái sao?" nhẹ nhàng gõ cửa phòng phòng Kim Chung Đại, lại thấy cậu đang ôm hai chân ngồi trên ghế gỗ ngẩn người.
"Không có...không có..."
Đây cũng đã là một trong vô số lần khác thường của Kim Chung Đại trong khoảng thời gian này rồi.
"Thần lão bản, nếu như...ngài không thể quên được vị Phác tiên sinh kia, cũng có thể đi tìm hắn.

Không cần phải sống như thế này." Đô Khánh Tú khẽ nói, ánh mắt nhìn qua Kim Chung Đại có một loại nghiêm túc không nói nên lời, "Ngô đội trưởng...sẽ hiểu cho anh..."
Choảng~~

Chỉ thấy mấy mảnh sứ trắng bể nát bên chân Đô Khánh Tú.
Kim Chung Đại trợn tròn hai mắt, mang theo vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm Đô Khánh Tú, mà Đô Khánh Tú trước sau vẫn bảo trì ánh mắt dửng dưng.
"Không cần cậu nhắc nhở.

Tự tôi biết mình nên làm gì."
Trong lòng Đô Khánh Tú lặng lẽ thở dài, cậu cũng không chủ ý muốn làm người xấu.

Cậu chỉ là không muốn nhìn thấy Kim Chung Đại tiếp tục sống khổ sở như vậy.

Tuy người kia chính là kẻ sát hại Ngô đội trưởng, miễn hắn có thể giúp Kim Chung Đại thoát khỏi những bi ai, đau buồn kia, Đô Khánh Tú cậu không có lý do gì để ngăn trở.
Đêm nay, những ngôi sao ẩn hiện dưới mây mù, khiến người ta nhìn không thấu.
Sau lần Kim gia mở tiệc chiêu đãi, Kim Chung Nhân coi như bắt đầu tiếp quản công việc trong nhà.

Kim lão gia nhìn thấy con trai cuối cùng cũng bước vô quy củ, vui mừng hớn hở thảo luận với lão quản gia.
Lý Thái Dân luôn làm bạn bên cạnh Kim Chung Nhân, khi cần sẽ cùng cậu đi tới nhà xưởng, đi tới đi lui thăm dò tình hình, thấy Kim Chung Nhân cũng dụng tâm, thỉnh thoảng cùng các vị tiền bối ở nhiều vị trí khác nhau học hỏi kinh nghiệm.
Xe Kim gia chạy trên Đại lộ Ngô Đồng, Kim Chung Nhân giật cà vạt ra, nghiêng người dựa vào chỗ ngồi bằng da phía sau, day day thái dương, dáng vẻ không giấu được mỏi mệt.
Lý Thái Dân nhìn qua kính chiếu hậu thấy bộ dạng này của Kim Chung Nhân, không biết nảy ra ý định gì, lén lút thì thầm với người lái xe, lộ trình vốn đã định trước lại đổi theo hướng khác.
Trong thoáng chốc, Kim Chung Nhân cảm giác bên tai truyền tới một hồi âm thanh quen thuộc.

Là giọng nói truyền từ Nam Lâu tới, Kim Chung Nhân nhanh chóng định thần lại, vội vã yêu cầu người lái xe giảm tốc độ lại một chút.

Thực ra đi theo thiếu gia đã lâu, người bên cạnh cũng đều ngầm hiểu được, mặc dù thấy cậu ngày thường vẫn là biểu hiện vì công việc Kim gia mà bôn ba đây đó, thật sự cũng rõ những bức bối trong lòng cậu.

Xe vừa đến cổng Nam Lâu, người lái xe dứt khoát dừng lại.
"Vương thúc..." Kim Chung Nhân còn có chút kinh ngạc, ai biết Lý Thái Dân đã mở miệng.
"Thiếu gia, mệt mỏi thì đi thư giãn một chút đi."
Khắc trong đôi mắt Kim Chung Nhân là xuất phát từ nội tâm Lý Thái Dân, một nụ cười không có bất kỳ ý xấu nào khác.
Anh hiểu em còn hơn cả em, Dân ca.
Dường như bận rộn lâu như vậy, cũng gần nửa tháng chưa gặp qua người đàn ông cô đơn, lạnh nhạt kia.

Cũng không biết anh ấy bây giờ có khỏe không, đêm đó rốt cuộc đã chạm đến nỗi đau gì khiến anh ấy trở nên ngông cuồng như vậy.
Cẩn thận bước qua cánh cửa, trong nội đường vẫn bày trí như trước, tấm bảng gỗ nền đỏ được viết bằng mực đen dựng ngay cửa.
[Vở kịch hôm nay: Sơn Đào Hồng]
Kim Chung Nhân chọn một chỗ ở giữa ngồi xuống, cũng không biết người hát ca khúc kia có phải là Thần lão bản hay không, vẫn gọi một gã sai vặt lấy một dĩa hạt dưa và nước trà để chậm rãi đợi tới giờ.
Đoạn nhạc đầu vừa vang lên, khán giả cơ hồ đều đứng ngồi không yên, thậm chí có người còn cong người duỗi cổ lên nhìn xem trên sân khấu là ai.
Giọng vừa cất lên, Kim Chung Nhân liền biết hôm nay tới đây tuyệt đối không sai lầm, Thần lão bản dù có một quá khứ không để người khác khám phá ra nhưng trước mặt mọi người, chiếc mặt nạ dày kia như đang dán chặt vào làn da khiến tất cả cảm xúc của người kia điều được ngụy trang, che giấu vô cùng tốt.

Thỉnh thoảng sóng thu trong đôi mắt mờ ám ném ra khiến khán giả bắt đầu mê mẩn.
Trên sân khấu, đương nhiên Kim Chung Đại đem hết thảy dưới sân khấu thu vào trong mắt.

Một lần nữa nhìn thấy Thiếu gia Kim gia, tim cậu khẽ nhảy lên.

Sau ngày đó, đã một hồi lâu không gặp lại cậu ta, cho rằng người này cũng có tâm địa gian xảo như bao thiếu gia nhà giàu khác, thấy bộ dạng phát điên của mình cũng sẽ không tiếp tục nữa, ai ngờ hôm nay lại thấy cậu ta ngồi phía dưới, so với lần đầu, bây giờ nhìn đã trưởng thành không ít, cũng cảm thấy thú vị hơn.
Vở diễn kết thúc, hậu trường dĩ nhiên không thể thiếu hoa tươi của chiêu bài số một, gã chạy việc sân khấu vốn dĩ không cao, lại ôm rất nhiều món đồ chơi, gần như muốn chôn trong biển hoa muôn hình vạn trạng, đủ loại màu sắc.

"Thần lão bản Thần lão bản, hôm nay hoa của Lý lão bản của xưởng muối tặng anh tới rồi..."
Kim Chung Đại hơi nghiêng mặt qua, ra hiệu cho gã sai vặt cứ để đại hoa lên bàn, những bông hoa kia cũng giống như tâm tình đàn ông, lúc nào cũng dễ dàng lụi tàn, nở xinh đẹp đến đâu cũng đều không vừa mắt cậu.
Cũng may, kể từ lần đồng ý tiếp khách cho Thẩm tư lệnh với quản lý Chu thì cậu rãnh rỗi đi hơn nhiều.

Quản lý Chu giúp cậu từ chối không ít lời mời, hơn nữa Nam Lâu cũng không phải chỉ dựa vào mỗi diễn viên chính như cậu, Kim Chung Đại trong lòng cũng rất rõ, bên trong Nam Lâu cũng không ít kẻ luôn nhìn chằm chằm vào vị trí Hoa đán đứng đầu bảng của cậu, nếu cậu không "nghỉ", bộc lộ tài năng với cậu cũng không có chỗ tốt, không nên để giống như Quảng Đức Lâu năm năm trước, luôn phải đối phó với việc hục hặc, đấu đá nhau.
Cậu với tư cách là tiền bối, đương nhiên phải thiện chí tạo dựng hình tượng rộng lượng, công khai nói với người trong đoàn hát rằng sẽ thả tay để cho người mới một ít cơ hội.

Kỳ thực phía sau những cơ hội kia phải đánh đổi cái gì, làm sao cậu lại không biết rõ.

Chỉ có để cho những người mới không rành thế sự kia một lần nhảy vào "hố lửa" thì mới thông suốt được, ngồi vào vị trí đứng đầu vĩnh viễn không bao giờ là chuyện thoải mái, đơn giản.
Tháo trâm ngọc và lớp hóa trang đầy phấn màu xuống, Kim Chung Đại nhìn mình trong gương.
Mới hơn hai mươi tuổi, trên đầu đầy tóc đen đã xuất hiện lưa thưa vài sợi trắng, thậm chí nhìn kỹ một chút sẽ thấy trên khóe mắt cũng có mấy nếp nhăn rất rõ.
Đây đều là một cái giá rất đắt.
Kim Chung Đại nghĩ, nếu như ngày trước mẫu thân không đem cậu đưa vào con đường làm con hát, cậu bây giờ có thể giống như những chàng trai bình thường cùng tuổi, viết sách, vẽ tranh, lúc rãnh rỗi có thể hẹn vài ba người bạn thâm giao uống rượu, du ngoạn đây đó không?
Thôi thôi, ảo tưởng đều rất viển vông.

Cậu bây giờ có thể sống qua ngày nào được ngày đó.
Trước kia đọc báo mới biết, giặc ngoại xâm xâm lấn trong nước, rất nhiều địa khu đã rơi vào tay giặc.

Mà Phổ Hải ngày nay vẫn ca múa thái bình, không khỏi khiến người ta thổn thức.

Nếu chiến tranh thật sự xảy ra, bất kể ai cũng chạy không thoát.
Vừa bước ra khỏi cửa, Kim Chung Đại đã nhìn thấy Kim Chung Nhân đứng thẳng ở đó, nhìn bộ dạng có vẻ đã đứng đợi khá lâu.
"A...Thần...Thần tiên sinh..." thấy Kim Chung Đại đi ra, Kim Chung Nhân lập tức chạy lại chào đón, lời nói có chút ấp a ấp úng.
"Kim tiên sinh có việc gì sao?"
"Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hân hạnh mời anh một bữa cơm.


Chỉ dùng một bữa cơm thôi."
Nhìn ra Kim Chung Nhân đối với mình không có bao nhiêu tự tin, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt Kim Chung Đại, vẻ mặt không ngừng thay đổi.
"Cũng chỉ là ăn một bữa cơm?" Kim Chung Đại lặp lại một câu, trong lời nói dường như có ý xác định.
Theo đó, Kim Chung Nhân gật đầu lia lịa như trống lắc, trong lòng tràn đầy vui mừng chờ đối phương đồng ý.
"Vậy thì được."
Trước đó, đã cho xe đi về, Kim Chung Nhân cảm thấy đi bộ cũng là loại hưởng thụ không tồi, mặc dù người nhỏ bé bên cạnh cũng không mở miệng nói chuyện.
"Tôi rất thích nghe anh hát khúc."
"À."
"Anh ở trên sân khấu thực sự rất đẹp."
"Ừm.

Cảm ơn."
Đối qua đáp lại cũng đều là mấy lời không có chút ý nghĩa khiến Kim Chung Nhân không tìm thấy cái gì để nói nữa.

Thầm nghĩ nhanh chóng tìm được nơi ăn cơm mà ngồi xuống để nhanh hóa giải được bầu không khí không tự nhiên trước mắt.
Đi tới tiệm cơm gần nhất, bước chân Kim Chung Đại dừng lại, tỏ ý đến đây là được rồi.

Thế nhưng Kim Chung Nhân nhìn nhìn, hình như đây là nơi lần trước nhìn thấy anh ấy bị người ta làm nhục, thầm nghĩ không ổn lắm, đề nghị đổi nơi khác.
Kim Chung Đại lắc đầu nói mình đi cũng hơi mệt, nên cứ ở đây không cần đổi, Kim Chung Nhân cũng đành đồng ý.
Mắt thấy đồ ăn đã lên hết, hai người vẫn không tìm được chủ đề gì để nói, trong lòng Kim Chung Nhân tứa ra không ít mồ hôi, bởi vậy càng ăn lại càng không được tự nhiên.
Kim Chung Đại cũng chỉ vùi đầu gắp rau trong dĩa, ngẫu nhiên đối đáp qua loa với mấy câu như "món này mùi vị không tệ, anh ăn thêm một chút" của Kim Chung Nhân.
Thế nhưng, sự xuất hiện của một người phá vỡ cục diện bế tắc của họ.
Chính là Phác Xán Liệt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.