Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 42: 42: Chương 41





Kim Chung Đại thực không ngờ, Kim Chung Nhân lại có thể tới đại lý xe chấp nhận làm phu xe.Quả thực, không có nền tảng tài chính, Kim Chung Nhân từ đầu làm gì cũng đều mạo hiểm, "tiền chuộc " trong tay quản lý Chu cũng đã trả lại, thế nhưng Kim Chung Nhân nói cậu hiện tại còn chưa đủ quan hệ để có thể mở rộng địa bàn.

Hơn nữa, cậu cũng đã nói rõ ràng với Kim Chung Đại, nhất quyết không lợi dụng Kim Chung Đại đi lôi kéo người khác.
Nhìn một công tử nhà giàu xuất hiện giữa đường phố đông đúc giống như một vở kịch, mặc quần áo vải thô đầy bụi bẩn, thời tiết nóng bức làm mồ hôi nhễ nhại, Kim Chung Đại có phần áy náy.
"Thần lão bản, tôi thấy, khúc mắc của anh nên buông bỏ thôi, kỳ thật chuyện đã qua lâu rồi.

Thay vì anh cứ tự giam mình trong thống khổ thì thanh thản quên nó đi sẽ tốt hơn nhiều.

Chứng minh cho Ngô đổi trưởng thấy mình sống rất vui vẻ, để anh ấy trên trời có linh thiêng cũng được an lòng."
"A Tú, có lẽ cậu nói không sai, thế nhưng mà, ngay cả bài vị của Thế Huân tôi cũng không giữ được thì còn mặt mũi nào để mình có thể sống hạnh phúc đây? Quả là nghiệp chướng!" Kim Chung Đai khẽ lắc đầu, cười khổ.
Đô Khánh Tú thở dài, Kim Chung Đại cố chấp, có lẽ bản thân cậu thực sự không có cách lay chuyển.

Thời gian quay về Thịnh Kinh, cậu nghe được không ít chuyện về Phác Xán Liệt, công bằng mà nói, người này bản chất không xấu, có thể hại chết Ngô Thế Huân cũng là ngoài ý muốn.

Nhất là, Đô Khánh Tú hiểu rõ, khúc mắc của Kim Chung Đại căn bản ở chỗ Phác Xán Liệt, một người sống như các xác không hồn suốt mấy năm qua lại hoàn toàn rối tung lên chỉ vì Phác Xán Liệt lần nữa xuất hiện.
Đô Khánh Tú vốn định lần này trở về sẽ cố thuyết phục Kim Chung Đại buông bỏ những vướng mắc trong lòng, ai ngờ lại gặp phải trận hỏa hoạn này.

Hơn nữa, một người là Kim thiếu gia lại đột nhiên trở thành người bên cạnh Kim Chung Đại.

Cậu cũng nghĩ không thông, sự cố hỏa hoạn kia cũng đã qua được một tháng, cho tới bây giờ, cậu vẫn chưa từng thấy qua bóng dáng của Phác Xán Liệt.
"Thần lão bản." Đô Khánh Tú do dự một chút, chậm rãi mở miệng, "Có phải đã nhiều ngày rồi không gặp Phác tiên sinh?"
"Cậu nhắc tới chuyện này làm gì?" Kim Chung Đại nhíu mày, đã lâu không nghe ai nhắc tới người kia, đột nhiên cảm thấy có chút lạ lẫm.
"Không có gì, tôi đi làm việc đây."
"Số đặc biệt, số đặc biệt, người thừa kế của xí nghiệp Kim Thị thay đổi.

Kim lão bản bị nghi ngờ đoạn tuyệt quan hệ với con trai ruột?"
Trên khắp đường phố, mấy đứa trẻ bán báo rao lớn tựa báo hôm nay.

Kim Chung Nhân ngồi chồm hổm ven đường, đang lấy khăn lau mồ hôi, nghe được những nội dung kia, không xót một chữ.
"Tiểu huynh đệ, đi Lục Tử Vịnh, cảm ơn!"
Có khách đến, Kim Chung Nhân vội đứng dậy kéo cán xe, đợi đối phương ngồi vững vàng mới bắt đầu chạy.
"Chậc chậc chậc, vị Kim thiếu gia này có phải ngu hay không, vứt bỏ gia nghiệp lớn như vậy không kế thừa, lại muốn chống đối cha mình, thú vị ghê, bây giờ cái gì cũng mất," vị khách trên xe dường như đã mua báo, một mình lảm nhảm không ngừng.

Kim Chung Nhân nghe thấy, củng không lên tiếng.
"Cậu coi, khác biệt giữa người với người đó.

Trời nóng hừng hực, tôi với cậu đều vì cuộc sống bôn ba, có người được bày sẵn vinh hoa phú quý thì không chịu hưởng, lại muốn đi tạo nghiệp chướng, chắp tay nhường cho kẻ khác.

Hay thật.

Cậu thấy có đúng không, Tiểu huynh đệ?"
"Ha ha, trên báo có nói vì sao Kim thiếu gia với cha hắn cắt đứt quan hệ không?" Kim Chung Nhân hạ thấp vành nón xuống, không muốn bị người ta phát hiện là mình.
"Đợi tôi coi.

Ồ, nói là Kim thiếu gia này du học trở về, tính ham chơi lêu lỏng, có quan hệ mập mờ với một con hát.

Kim lão gia trong cơn tức giận cùng cậu ta đoạn tuyệt quan hệ."
A, Lão Kim đầu thực sự cạn tào ráo máng vậy sao? Nói như vậy, mình càng không trở về.

Mặc dù mình hiện tại làm phu xe, cũng là dựa vào hai tay mà kiếm cơm.

Hơn nữa, bằng sức lực một mình mình, bây giờ nói những lời như muốn làm ăn kinh doanh đều rất viển vông, tuy rằng mình sẽ không kéo xe mãi, nhưng cũng cần tôi luyện ý chí cá nhân, nếm trải những gian khổ trong cuộc sống.
Kim Chung Nhân đi du học là học về tư bản và thương nghiệp, cho nên khoản "tiền chuộc" mà Kim Chung Đại đã lấy về tạm thời được đưa vào thị trường tài chính để lưu động, người trong nước bây giờ còn chưa có triết lý đầu tư tương đối thành thục như người phương Tây, với những tri thức mà cậu học được, đem khoản tiền kia để làm vốn cho vay, cậu có thể thu được không ít lợi nhuận, thậm chí là lãi mẹ đẻ lãi con tăng lên gấp nhiều lần.

Hơn nữa, văn hóa Tây phương ảnh hưởng ngày càng sâu, trong nước sẽ có thêm nhiều cơ hội làm ăn được tìm thấy, tới lúc đó, đầu tư vốn vào, nhất định có thể làm nên sự nghiệp.
Nghĩ vậy, Kim Chung Nhân bỗng nở nụ cười.

Cậu cũng không phải là người tiêu cực với cuộc sống, không thiếu tay thiếu chân, cần gì phải oán trách cuộc đời? Cậu còn trẻ, sẽ có ngày đạt được thành công.

Huống chi, bên cạnh cậu còn có một người đầy tâm sự nặng nề cần cậu đi khuyên bảo, bản thân làm sao có thể ngã xuống trước được.
Trương Nghệ Hưng hoàn toàn không ngờ tới người phu xe vừa đi qua trước mặt sẽ là Kim Chung Nhân.

Tuy hắn biết rõ chuyện của Kim gia nhưng đối với chuyện Kim Chung Nhân sẽ hạ mình đi kéo xe vẫn khiến hắn kinh ngạc.

Hắn lúc này mới nhớ tới món đồ Phác Xán Liệt nhờ mình đưa cho Kim Chung Nhân mà vẫn chưa đưa được.

Đại lý xe, mỗi ngày sẽ giao xe vào giờ Tuất.

Trương Nghệ Hưng không biết bây giờ phải đi đâu tìm Kim Chung Nhân, đành phải tan ca sớm ở bệnh viện rồi tới đại lý xe chờ.
"Kim tiên sinh." dưới đèn đường, Trương Nghệ Hưng kêu Kim Chung Nhân, đã nhiều ngày không gặp, phát hiện cậu rám đen đi không ít.
"Bác sĩ Trương, sao anh lại ở đây?" thời điểm Kim Chung Nhân nhìn thấy Trương Nghệ Hưng đều vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ tới đối phương có thể tìm tới nơi này.
"Tới đây muốn đem món đồ giao cho cậu." Trương Nghệ Hưng đột nhiên lôi từ trong cặp da ra một món đồ được gói kỹ càng đưa cho Kim Chung Nhân, "Vì Chung Đại đã tin người cứu cậu ta ra khỏi trận lửa là cậu cho nên vẫn nên làm cho chân thật một chút."
Nghe xong lời này, trong lòng bàn tay Kim Chung Nhân bắt đầu ướt mồ hôi.

Tuy nhiên cũng không thể dùng tiêu chuẩn "là địch là bạn" để đánh giá người trước mặt.

Hơn nữa, Kim Chung Nhân cảm giác được Trương Nghệ Hưng cũng không có ác ý, bởi vậy có chút khó hiểu với lời hắn vừa nói.

Dù sao, cậu biết rõ mình cũng không thật sự là "anh hùng".
"Đừng lo, tôi sẽ không vạch trần cậu.

Đây là bài vị của người mà Chung Đại rất để ý, đáng tiếc là đã bị cháy một phần.

Tôi cũng không biết cậu có hiểu rõ quá khứ của cậu ấy không, mà tôi cũng mới nghe được toàn bộ chuyện cũ của cậu ấy gần đây mà thôi.

Tôi biết rõ thứ này rất quan trọng với cậu ấy.

Cậu đã để Chung Đại tin rằng cậu cứu cậu ấy thì cái này nên giao cho cậu."
Kim Chung Nhân nhìn ra được, ánh sáng lờ mờ kia vẫn không che giấu được nỗi tiếc hận của Trương Nghệ Hưng khi nói những lời này, về phần nỗi tiếc hận ấy là vì ai, thì không thể nào biết.
"Tôi có thể cả gan hỏi một câu không? Người thực sự cứu được anh ấy là ai?"
"Cái này không tiện lộ ra, cậu không hỏi vẫn hơn.

Kim tiên sinh chắc hẳn rất để tâm tới Chung Đại, vậy cũng có thể mượn cái này để thúc đẩy quan hệ giữa hai người.

Nếu như cậu có thể để cậu ấy sống hạnh phúc, chân tướng rốt cục ra sao cũng không qua trọng nữa.


Dù sao xuất phát điểm của tất cả mọi người đều là hy vọng cậu ấy có thể thoát khỏi quá khứ."
Kim Chung Nhân cái hiểu cái không gật đầu, nhận lấy cái gói kia.
Đối với Kim Chung Đại, hắn thật sự còn rất nhiều điều chưa biết nhưng Trương Nghệ Hưng đã nói tới mức này ắt hẳn có đạo lý riêng.
Cậu nghĩ, chỉ cần mình có thể làm cho anh ấy hạnh phúc là được.
Đúng vậy.
Hôm nay thêm một người, chén đũa cùng thêm một bộ.

Nhưng mà có thêm nhân khí cũng không phải là chuyện không tốt.

Trong lúc đợi Kim Chung Nhân về trễ, phút chốc Kim Chung Đại thực sự cảm thấy căn nhà nhỏ này đã có chút hương vị gia đình.
Kim Chung Đại ơi Kim Chung Đại, thực ra cuộc sống như thế này không hẳn không tốt.

Ngày đó đã cùng Phác Xán Liệt vạch rõ giới hạn, bây giờ chấp nhận hiện tại để không bỏ lỡ bất cứ thứ gì nữa có lẽ là cách tốt nhất để bản thân bắt đầu lại.
Cậu cố gắng mỉm cười thật tự nhiên, như vẫn là một thiếu niên vô ưu vô lo của nhiều năm về trước.

Ngay lúc đó, Kim Chung Nhân cũng vừa về, bước vào phòng.
"A Tú, đừng làm nữa, mau ra ăn cơm đi!" Kim Chung Đại gọi Đô Khánh Tú, không biết vẫn đang loay hoay làm gì trong nhà.
Ngay cả Kim Chung Nhân cũng cảm thấy giật mình, hôm nay tâm tình Kim Chung Đại dường như rất tốt.

Giọng điệu, vẻ mặt đều vô cùng dịu dàng, mất đi vài phần sắc bén của ngày trước.
"Thần lão bản, anh và Kim thiếu gia ăn trước đi! Tôi dọn xong hết cái này đã." Đô Khánh Tú vừa dứt lời, Kim Chung Đại liền nói, "A Tú, từ nay về sau đừng kêu tôi là Thần lão bản nữa, cứ gọi tôi là Chung Đại ca như lúc đầu đi, không phải tôi với cậu vốn không có chênh lệch về thân phận sao?"
Lời này thiếu chút nữa khiến Đô Khánh Tú làm rớt đồ trên tay, Kim Chung Đại như vậy, ý nói là anh ấy đã nghĩ thông suốt rồi? Hẳn là chuyện tốt.

Lúc này, Kim Chung Nhân cũng phụ họa theo, "Đúng vậy, Khánh Tú, về sau cũng đừng lúc nào mở miệng cũng Kim thiếu gia nữa, không đọc báo sao? Tôi bây giờ cũng không còn là thiếu gia nữa.

Chúng ta đều là nhân dân lao động.

Cứ kêu tôi là Chung Nhân đi."
Sau đó, Kim Chung Nhân cười hì hì nhìn Kim Chung Đại, "Đã vậy, Chung Đại anh cũng kêu tôi là Chung Nhân" thì tốt biết mấy.

Nếu kêu "A Nhân" thì có lẽ tôi cầu còn không được."
Thật hiếm khi, Kim Chung Đại nở nụ cười.
Anh ấy rõ ràng cười với mình.
Kim Chung Nhân vui vẻ cơ hồ quên mất cả người đang đau nhức, ngẩn ngơ reo hò như chim sẻ.Kim Chung Đại nhìn Kim Chung Nhân, trong lòng thầm nghĩ mình lúc trước quả thật hồ đồ.

Kim Chung Nhân chính là Kim Chung Nhân, cậu ấy không phải Ngô Thế Huân.


Cậu ấy có hoạt bát, lạc quan chỉ cậu ấy mới có.

Bọn họ là hai cá thể riêng biệt, tồn tại độc lập, mình làm sao có thể đem họ nhập làm một? Đó là một sự bất công đối với Kim Chung Nhân.

Nếu như thật sự muốn mở lòng đi đón nhận người khác, không thể đem hình bóng Ngô Thế Huân gán trên thân thể người đó.

Hãy tìm đọc trang chính ở * TRUМtrцy eЛ.v n *
"Chung Đại, có thể nhìn thấy anh như vậy, tôi rất vui." Kim Chung Nhân nói xong, gắp bỏ vô chén Kim Chung Đại một miếng thịt ba rọi, "Ăn cơm trước đi, lát nữa có thứ muốn đưa cho anh."
"Cái gì?" nhìn bộ dạng thần thần bí bí của Kim Chung Nhân, Kim Chung Đại có chút lo lắng phải chăng người này vì muốn mình vui vẻ mà lấy số tiền vất vả kiếm được đi mua quà cho mình, trong giọng nói hơi trách cứ.
"Anh ăn cơm thật ngon miệng cái đã."
Tuy luôn ở một bên không dám chen vào nói nhưng Đô Khánh Tú rõ ràng vì không khí đột nhiên ấm áp lên nên cũng thấy ngon miệng hơn nhiều.

Đồ ăn vốn hôm nào cũng còn dư rất nhiều thế mà hôm nay lại hết sạch.
"Chung Nhân, hôm nay tôi đọc báo," Kim Chung Đại ngồi trên thềm đá ngoài nhà, giọng nói có phần nghiêm túc, "Có lẽ Kim lão gia thật sự rất giận, chuyện này có vẻ nghiêm trọng hơn rồi, ngày nào đó tôi dẫn cậu về nhận lỗi."
"Chuyện này chúng ta trước mắt đừng nhắc tới.

Lão Kim đầu rõ ràng đem chuyện này đăng báo, chỗ này tôi thực sự không cách nào tiếp nhận được.

Chỉ có điều, việc này quả thực rất kỳ quặc, bên trong chắc chắn có mưu đồ gì đó, chúng ta tạm thời không nên bứt dây động rừng, quan sát tình hình xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì."
Kim Chung Đại gật đầu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, lại lâm vào trầm mặc.
"Chung Đại ca, khi nào thì anh có thể kể chuyện quá khứ cho tôi nghe đây?"
"Toàn là mấy chuyện không hay ho, nói không có ích gì.

Tốt nhất vẫn là không nhắc tới nữa." Kim Chung Đại tựa như con ốc sên, một khi chạm vào thứ khiến cậu sợ hãi, liền lập tức rụt vào trong chiếc vỏ chắc chắn, nhốt mình lại.
"Có thứ này, tôi muốn tìm cơ hội đưa cho anh, lâu như vậy anh vẫn không đề cập tới lý do là vì tôi, nhưng bây giờ tôi muốn vật về cố chủ.

Thực ra chính anh có lẽ cũng biết rõ, tất cả mọi người đều hy vọng anh có thể thoát khỏi những chuyện đã xảy ra trong quá khứ.

Tôi thấy cảm xúc của anh hôm nay đã có thay đổi rõ rệt mới cân nhắc đem thứ đó trả lại cho anh."
Lời nói đến đây, Kim Chung Đại đại khái cũng biết Kim Chung Nhân đang ám chỉ tới thứ gì.
"Nếu như cậu thật sự muốn biết, có cơ hội tôi từ từ sẽ nói cho cậu biết."
Cuối cùng, Kim Chung Đại cũng buông tay rồi.
Một lần nữa bưng tấm bài vị đã bị cháy không còn hoàn chỉnh trong tay, Kim Chung Đại hơi kích động, thân thể run rẩy không ngừng.

Kim Chung Nhân ngồi bên cạnh Kim Chung Đại, cố lấy dũng khí đưa tay đặt phía sau lưng cậu, vỗ nhè nhẹ an ủi.
"Bất kể anh là Kim Chung Đại hay là Thần, bây giờ đã có tôi ở đây.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.