Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 5: 5: Chương 4





Kim Chung Đại khó chịu nằm trong mền, ngột ngạt kèm bức bối khiến mặt nó đỏ bừng.

Phác Xán Liệt nhìn đứa nhỏ cuộn thành một cái bọc nhỏ, không khỏi bật cười, lại đưa tay đẩy một cái.

"Em phải nhớ nằm sấp đấy." Liên tục dặn dò mấy lần đứa nhỏ kia cũng không có động tĩnh, Phác Xán Liệt đành phải hậm hực mà nằm ngủ.

Mãi cho đến khi cảm giác được xung quanh đã hoàn toàn an tĩnh, Kim Chung Đại mới chui đầu ra khỏi mền, hớp lấy hớp để không khi bên ngoài.

Đột nhiên cảm thấy người bên cạnh hơi giật giật thân thể, dọa nó lật đật kéo mền lên che kín đầu, lúc này nó mới phát hiện là Phác Xán Liệt trở mình, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm gì đó.

Hóa ra là Đại sư huynh nói mớ, may mà vẫn đang ngủ say.

Thầm nghĩ đến cái lưng đau rát khó nhịn, Kim Chung Đại không ngủ được, ngược lại nó cong lưng, nhẹ nhàng nhích lại gần đầu Phác Xán Liệt để nghe anh nói gì.

"Tiểu Bạch...em làm cái đó không đúng rồi...phải làm như vầy nè."
"Tiểu Bạch...tương lai em được làm Ngu Cơ...còn anh sẽ là Bá Vương bên cạnh em đến cùng...haha."
Chỉ là một giấc mộng lại có thể bật cười được, Kim Chung Đại tự thấy mất mặt rụt trở về.

Đến nằm mơ cũng lẩm bẩm tên Tiểu Bạch sư huynh, Đại sư huynh này đúng là hát đến điên rồi.

Kim Chung Đại không biết vì sao có một cơn buồn bực dâng lên trong đầu mình, nghĩ lại có lẽ là trùm chăn quá kín làm gió không lọt vào được nên đầu óc căng ra đến độ muốn mê man, nó âm thầm vén chăn trên đầu để lộ ra hai cái lỗ mũi, con mắt thao láo nhìn về phía Phác Xán Liệt, cũng không biết đến lúc nào thì mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Vào sáng sớm, Trương Quế Sinh ở cách giường đánh thức Kim Chung Đại dậy, nhìn chỗ bên cạnh đã không thấy người, chăn gối được sắp xếp gọn gàng rồi, Kim Chung Đại ngẩng đầu lên liền hỏi tung tích Đại sư huynh.

"À, Phác sư huynh và Biên sư huynh theo sư phụ đi diễn từ sớm rời.

Nói hôm nay sẽ đi hát mừng thọ một lão bản ở Hoài Huyện."
"À, thì ra là vậy."
Kim Chung Đại nhảy xuống giường, nói không ra cảm giác, chỉ là trong lòng dâng lên chút áp lực.


Giống như sư phụ nói, học hí không chỉ dựa vào thiên phú mà còn phải khổ công luyện tập, nhìn thấy hai vị sư huynh Phác Biên đã đạt được thành tựu như thế, nếu mình vẫn trì độn u mê không chịu yên tĩnh tu luyện chỉ sợ cũng không chờ đến được ngày cùng bọn họ bước lên sân khấu.

Hạ được quyết tâm, Kim Chung Đại liền có ý niệm phải học thật tốt, mặc dù hôm nay sư phụ không có ở đây, nó cũng không được nhiều lời, phải đi tìm mấy vị sư huynh có kỹ năng cơ bản để xin thỉnh giáo.

Ngày hôm đó, sư phụ và Đại sư huynh đều không có, đám hí đồng không còn ai trói buộc, bắt đầu bất kể lớn nhỏ lười biếng nháo loạn cả lên.

Nói đến chuyện quản giáo, gần đây đều do sư phụ đảm trách, từ trước đến nay không có liên quan gì đến Lý Viên Chủ.

Quảng Đức Lâu là gia sản của gã, nói trắng ra lão đầu nhi chỉ là người đào tạo nhân tài rồi chuyển giao cho gã, đợi đến lúc đã hoàn thiện rồi, Lý Viên Chủ sẽ chọn ra người trong đám hí đồng này rồi kí lại giao kèo, sau đó không còn ở chỗ lão đầu cũng không bị lão quản thúc nữa, tương lai đều sẽ giao phó cho những sân khấu kịch đường hoàng của Quảng Đức Lâu, sẽ không còn giống hôm nay theo lão đầu ra Bắc vào Nam để hát nữa.

Phần lớn những kẻ có đầu óc cuối cùng đều sẽ ký hợp đồng chính thức với Quảng Đức Lâu, chẳng ai muốn nhọc nhằn bôn ba khắp nơi, huống hồ dựa vào thanh danh của Quảng Đức Lâu trong kinh, nếu ký rồi thù lao cũng sẽ cao hơn bình thường gấp bội.

Thế nhưng sư phụ nghiêm khắc không có ở đây, mấy đứa trẻ như lửa cháy không ai quản tự nhiên sẽ không có động lực tập luyện, một bầy nháo loạn khắp sân.

Kim Chung Đại nhìn một cái liền biết đám Khỉ Ốm đang cười đến sung sướng, cũng không lên tiếng một mình yên lặng tiếp tục tập.

Ai ngờ mình không chọc người, người lại càng muốn chọc mình.

Khỉ Ốm thấy người có thể bảo vệ Kim Chung Đại đều không có ở đây, có thể vui vẻ rồi nên dẫn ba bốn đứa hí đồng đến chặn Kim Chung Đại.

"Ô ô, tiểu sư đệ của chúng ta thế mà đã tập cũng ra dáng rồi, sợ là còn ra nghề sớm hơn chúng ta đấy." Khỉ Ốm mồm mép rất nhanh nhạy, càng nói càng hăng say.

"Không dám không dám, các sư huynh nhanh tập đi, sư phụ trở về thấy mọi người rãnh rỗi sẽ không hay." Kim Chung Đại ra sức tránh xung đột với bọn họ.

"Phi..

bọn họ đi Hoài Huyện không biết mấy ngày mới về, đừng có lấy sư phụ ra hù dọa tao." Khỉ Ốm nắm lấy cánh tay Kim Chung Đại, tức giận nói.

Kim Chung Đại không biết đáp lại thế nào, nếu phản kháng cũng không biết trong đám người này có sư huynh nào sẽ đứng ra giúp mình, đành phải rụt người lại như đang bày ra bộ dạng nhát gan.


"Mọi người xem đức hạnh của nó kìa, quả nhiên không có Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền liền ra cái dạng này, như con chó đang bị lạnh run á." thốt ra lời này xong, đám Khỉ Ốm cười ha hả, người vây quanh xem cũng không ít nhưng phần đông lại sợ tính xấu của Khỉ Ốm nên không ai dám nói chuyện.

Một tên nhóc hơi mập thấy bộ dạng Kim Chung Đại dễ ức hiếp càng nổi lên hứng thú, dứt lời liền đem bộ dáng võ sinh ra múa vài đường quyền trước mặt Kim Chung Đại.

Kim Chung Đại cắn môi không nói, nghĩ thầm nhẫn nhịn bỏ qua thôi, cãi lại không khéo lại chuốc thêm phiền toái.

Bọn Khỉ Ốm lại không thuận theo, không buông tha mà ngược lại càng quá phận hơn, "Tao nghe nói tên nhóc này không có cha, cũng không biết người mẹ nhẫn tâm của nó cùng gã đàn ông nào mà sinh ra loại nhút nhát nhìn như con gà này ta?"
Kim Chung Đại trên mặt vẫn cố nén nhưng tim lại sắp bung ra khỏi ngực rồi.

Nó cũng không phải loại hèn nhát, làm sao có thể mặc bọn họ sỉ nhục.

Hai tay vòng vào nhau đã nhanh siết thành nắm, trong mắt phủ kín một vầng sáng chói mắt, tựa hồ chỉ một khắc sau liền phóng ra hàng vạn lười dao sắt bén đâm về phía bọn họ.

"Đúng vậy, người mẹ kia đúng là vứt bỏ nó đi rồi cùng người nam nhân khác cao chạy xa bay..."
"A, như vậy à, vậy không phải là không tuân thủ nữ tắc rồi sao?"
"Theo tao thấy đích thị là hành vi của phong trần nữ tử rồi.."
"..."
Từng câu từng chữ suy đoán đầy ác ý như ngân châm bôi độc đâm thật sâu vào trong lòng Kim Chung Đại, khiến nó gần như sụp đổ.

Rốt cục sau một hồi trầm mặc, lửa giận bốc lên, nó hướng về phía Khỉ Ốm vẫn đang lải nhải giễu cợt nó một quyền.

Hành động đột ngột này làm đám người chưa kịp phản ứng, ngay sau đó Kim Chung Đại đấm một phát vào mũi Khỉ Ốm.

"Phản phản rồi, còn dám đánh sư huynh."
Khỉ Ốm xắn tay áo lên, ỷ thân cao có ưu thế hơn Kim Chung Đại liền chộp lấy tay đối phương, đầu gối thúc một cú thật mạnh vào bụng nó.

Người xung quanh cũng không nhúng tay vào, bọn họ đương nhiên không ngu ngốc, tham gia vào không chừng về sau sẽ mang tội.


Tất cả chỉ giống như đang xem diễn, khoanh tay hăng hái xem hai người đánh nhau lăn lộn trên đất, cũng thật tốt, may mắn được xem hai người này đánh lộn, coi như tăng thêm vài phần thú vị cho cuộc sống buồn tẻ vô vị thường ngày.

Có mấy người thật nhìn không được nữa, lén chạy tới sảnh trước báo tin cho Lý Viên Chủ.

"Đánh, đánh, đánh!" một số người còn vỗ tay cổ vũ, chờ xem trong hai người ai là kẻ thắng.

Kim Chung Đại lần này thật sự bị chọc đến sung máu, mặc kệ phía sau lưng lăn lộn trong đất thế nào cũng không thấy đau, chỉ muốn sống mái tới cùng với Khỉ Ốm.

"Khỉ Ốm, tôi xem anh là sư huynh mới nhẫn nhịn không mạo phạm, nhưng anh hôm nay thật sự ức hiếp tôi quá đáng rồi."
"Hừ, đánh cũng đánh rồi, còn lấy cớ làm gì."
Hai người lăn tới lăn lui dưới đất, tung lên không ít bụi đất, quần áo màu sáng trên người cũng bám đầy đất, tóc tai cả hai cũng đã không còn gọn gàng, thậm chí khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn cũng đã chảy bao nhiêu là máu.

"Đủ rồi." Lý Viên Chủ mệt mỏi chạy tới, thấy hai người đánh nhau không ra dạng gì, tức giận quát lớn tách hai người ra.

Khỉ Ốm kéo ống tay áo lau vệt máu chảy trong lỗ mũi ra, một mực trợn trắng mắt trừng Kim Chung Đại.

Mà Kim Chung Đại vẫn chưa hết tức giận, chỉ vào mặt hắn nói, "Anh sẽ gặp báo ứng đó."
Lý Viên Chủ thấy Kim Chung Đại vẫn chưa chịu thôi liền tát một cái vào má, vừa ngay chỗ khóe miệng đã rách da đổ máu từ trước.

"Còn dám nói."
Cả đám người trong sân không ai còn dám nói chuyện, nếu thật đắc tội với Lý Viên Chủ, sợ rằng ngươi hát được Thần Tiên giáng thế gã cũng không nhận ngươi.

Nguyên một đám cúi đầu chờ bão tố ập đến.

"Ta nói đám các ngươi ăn gan hùm mật gấu rồi, xem Quảng Đức Lâu của ta là nơi nào? Vương sư phụ không ở đây liền muốn xưng vương xưng bá phải không? Đánh nhau kịch liệt được thế này sao không lo nghĩ cách lên sân khấu biểu diễn?"
Khỉ Ốm liền ra vẻ thức thời, phịch một cái quỳ xuống trước mặt Lý Viên Chủ cầu xin tha thứ.

Còn Kim Chung Đại càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt cứ lã chã rơi xuống.

"Lấy gậy của ta ra đây, hôm nay ta phải trị cái đám ranh con không nghe lời này." Lý Viên Chủ bảo tiểu bộc, nếu như gã không quản, mấy ngày Vương sư phụ không có đây nhất định bọn nó sẽ cãi nhau trở mặt.

Kim Chung Đại bị người khác ép quỳ xuống đất, vải quần thô ráp lại thêm đất đá trên mặt đất không bằng phẳng, đau triệt đến nội tâm.

Cây gậy dài của Lý Viên Chủ đánh vào người, từng gậy từng gậy một quả thực như rơi vào địa ngục.


Mỗi gậy vung lên ngoại trừ nghe được tiếng "vút" giữa không trung, thì còn có tiếng bôm bốp của vật cứng đập vào xương cốt.

Chuyện này là thế nào, mẹ không cần mình, đến giờ cũng không có ai thật lòng thương mình, nơi nơi bị người vũ nhục.

Đại sư huynh nói cái gì là Lý Viên Chủ phân phó cho anh ấy chăm sóc mình, mắt nhìn thấy bộ dạng hung thần của Lý Viên Chủ, kỳ vọng vừa nẩy mầm đã bị dồn ép đến đường cùng.

Cảm giác đau làm đầu óc cũng muốn tê liệt, nó cũng không biết dưới lớp quần áo kia da thịt nó đã biến thành dạng gì, trong nháy mắt liền hôn mê.

"Đem hai đứa nó nhốt vào kho củi, khi nào biết sai rồi mới thả ra."
Lý Viên Chủ nói rất lạnh lùng, xong phân phó người đem Kim Chung Đại đã ngất đi cùng Khỉ Ốm bị đánh thiếu điều chỉ còn nửa cái mạng nhốt vào kho củi, khóa trái.

Phác Xán Liệt đang vẽ mặt, đột nhiên tay run lên, làm chỗ khóe mắt lệch ra một vệt màu đen thật dài.

Cũng không biết thế nào, trong lòng anh bỗng có cảm giác sợ, mắt phải cũng nháy liên tục.

Biên Bá Hiền thấy dáng vẻ anh có chút không bình thường liền đi qua đoạt lấy bút của anh, "Xán Liệt, anh làm sao vậy, tinh thần có chút không tập trung." sau đó lấy mảnh vải thấm nước lau đi nét mực vẽ sai kia, cẩn thận giúp anh vẽ lại.

"Mắt phải bị giật, cảm thấy như có việc không hay sắp xảy ra." Phác Xán Liệt nhắm mắt lại, theo thói quen xoay mặt qua để tiện cho Biên Bá Hiền vẽ.

"Chắc là đêm qua ngủ không ngon, anh ngủ gian ngoài, sẽ không bị cảm lạnh đấy chứ." Biên Bá Hiền vỗ vỗ tay, ra hiệu cho Phác Xán Liệt đã vẽ xong.

"Anh đường đường là nam tử hán còn không chịu được một chút lạnh sao?"
"Em là có lòng tốt!" Biên Bá Hiền làm mặt quỷ với Phác Xán Liệt xong liền ngồi vào ghế tròn bắt đầu vẽ cho mình, "Có điều em lo lắng cho Chung Đại, mấy ngày nay chúng ta không ở đó, cũng không biết nó có bị ức hiếp hay không."
"Em cứ thích lo nghĩ lung tung, anh nói rồi, nó phải tự mình đối diện hết với mọi thứ tương lai mới có kết quả..." Phác Xán Liệt nhíu mày, lời còn chưa nói xong đã bị cắt đứt.

"Anh còn không biết xấu hổ mà nói em, ai đổi giường với Khỉ Ốm, hôm trước còn tự mình bôi thuốc cho nó thì gọi là gì? Đại sư huynh, mạnh miệng quá cũng không phải thói quen tốt nha." Biên Bá Hiền nói lấp lửng, đã sớm nhìn hết mọi chuyện trong mắt, rồi lại nghĩ đến nhân vật khẩu thị tâm phi như Phác Xán Liệt, rõ ràng cũng thương đứa nhỏ kia lại sống chết cũng không chịu thừa nhận.

"Anh...chuyện này...anh..." nhất thời nói không ra lời, Phác Xán Liệt viện lý do để chối, "Là Viên Chủ bảo anh phải chăm sóc đứa nhỏ này, hơn nữa anh cũng không nói sẽ hoàn toàn không giúp, chỉ là bảo em những chuyện khác đừng nhúng tay vào thôi." nói xong cũng không quá hợp lý, Biên Bá Hiền cũng nghe không lọt, chỉ đơn giản ở bên cạnh ngâm nga vài câu hát trêu chọc Phác Xán Liệt.

"Được rồi được rồi, Xán Liệt của chúng ta tuy nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, thôi đừng nghĩ đến mấy thứ này nữa, nhanh đi thay trang phục hát đi, lát nữa sư phó cho lên sân khấu rồi." Biên Bá Hiền lấy quần áo trong túi nghề ra, giũ giũ đưa cho anh.

"Ừ." Phác Xán Liệt nhìn qua Biên Bá Hiền, trong ánh mắt ngập tràn vui vẻ cùng thoải mái, cười nhận lấy hí phục màu đỏ, thay trang phục xong liền trở lại một bộ cẩn trọng tỉ mỉ như cũ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.