Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 7: 7: Chương 6





Lý Viên Chủ nghe nói vội chạy đến, vừa thấy Kim Chung Đại, thở dài một hơi dậm chân.

"Lại là ngươi."
Nghe thấy ngữ khí của Viên Chủ không tốt, Kim Chung Đại vội quỳ dập đầu xuống, "Viên Chủ, Chung Đại biết sai rồi nhưng Khỉ Ốm chết quả thực không liên quan tới con, xin Viên Chủ đừng đuổi con đi, con sẽ nghe lời, sẽ học hí chăm chỉ." nhìn nó hai mắt đẫm lệ, Lý Viên Chủ cũng không nỡ quở trách, nghĩ lại Khỉ Ốm cho dù không có chuyện tương lai cũng không có bao nhiêu kết quả, cùng lắm thì chỉ phân cho cậu ta vài vai tiểu nhân vật, nhưng Kim Chung Đại này nếu được tài bồi tốt, nhất định sẽ đạt được thành tựu, nội dáng vẻ nó khóc đến lê hoa đái vũ, nếu đóng vai đào, chắc chắn không phải chỉ kinh diễm nhất thời.

Mọi người không nói gì nữa, chỉ đợi đội khám nghiệm tử thi đến.

Sau khi kiểm tra toàn thân xong, đội khám nghiệm lắc đầu.

"Sư phụ, có vấn đề gì sao?" Lý Viên Chủ vội vã hỏi.

"Haizz...Viên Chủ à, đứa nhỏ này có bệnh lao bẩm sinh, cho nên thân thể không tốt, khí huyết lại không đủ cho nên từ bé đã ốm yếu.

Lại thêm một trận đòn hiểm của ngài, sau đó còn bị nhốt vào kho củi ẩm ướt, ban đêm nhiễm phong hàn, phổi bị suy yếu, thở không nổi cho nên mới..."
Nghe xong nguyên do, cả đoàn người đều thở phào nhẹ nhõm, suy cho cùng cũng là số mệnh Khỉ Ốm không tốt, ai cũng không ngờ cậu ta bị bệnh này.

Lý Viên Chủ cũng không có lý do thoái thác, giải tán người vây xem.

Kim Chung Đại được Biên Bá Hiền an ủi mới từ từ hòa hoãn được cảm xúc, nhưng vẫn là bộ dạng nơm nớp lo sợ.

"Bá Hiền ca, đợi lúc hạ táng Khỉ Ốm, anh giúp em đốt cho anh ấy một chút giấy tiền đi.

Em nghe nói người chết rồi vẫn sẽ có một thế giới khác, dầu sao nguyên nhân gây ra vẫn có phần em, nếu em không cùng anh ấy cãi vã, sẽ không biến thành thế này.

Anh ấy kiếp này thân thể không tốt, đợi đến bên kia rồi phải dưỡng thật tốt, tương lai được một gia đình tốt nuôi dưỡng."
Vừa nói xong lời này, nước mắt lại lưng tròng.

"Được, Chung Đại tâm địa tốt, ông trời tự nhiên sẽ biết." Biên Bá Hiền vỗ đầu nó, nắm tay còn dùng khăn giúp nó lau nước mắt, "Cái thằng nhóc này cứ thích khóc, Đại sư huynh nói thế nào, bảo em phải kiên cường lên còn gì?"
"Dạ, dạ, em không khóc, không khóc." Dứt lời, Kim Chung Đại nhấc tay lên, lấy ống tay áo lau nước mắt trên mặt.


Tuy nói Lý Viên Chủ đã thông báo rõ với đám Hí đồng là Khỉ Ốm chết không liên quan tới Kim Chung Đại nhưng có thể chuyện này vẫn không tránh khỏi đàm tiếu.

Kim Chung Đại ít nhiều vẫn bị xa lánh, người ngày thường có thể cùng nó trò chuyện vài câu cũng tránh nó như tránh tà, đều cho nó là người không may, dính phải sẽ gặp họa.

Toàn bộ người trong gánh hát, ngoại trừ vài người hơi hiểu chuyện có thể cùng nó khách sáo vài câu thì chỉ còn sót lại Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền che chở cho nó.

Bởi thế, Kim Chung Đại càng trầm mặc ít nói, nó luôn hâm mộ hai người Phác, Biên thường được theo sư phụ đi diễn khắp nơi, từ đó nó dồn hết tâm tư vào chuyện học Hí, tự nhiên cũng chẳng còn quan tâm đến soi mói của người khác.
****
Vì thế, tuy nhập môn muộn, nhưng vì chăm chỉ hơn người, lại thêm thông minh, chỉ trải qua vài năm khổ luyện, đã rất nhanh vượt mặt được một vài sư huynh, được Vương sư phụ ưu ái, ngày thường sẽ an bài cho Kim Chung Đại vài vai như "tiểu hoa đán" hay " khuê môn đán", cũng thường xuyên mang theo cậu đến nhưng vùng lân cận để diễn.

Có thể đi theo Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền lên sân khấu, tự nhiên Kim Chung Đại sẽ rất hân hoan.

Hai người đối với Kim Chung Đại rất tốt, Biên Bá Hiền tính cách thành thật, có khi trên đường đi xa xôi buồn tẻ sẽ luôn nghĩ cách chọc người khác cười, còn Phác Xán Liệt với tư cách đại ca, tiền thưởng nhận được thường dùng mua một ít đồ chơi tặng cho hai sư đệ.

Lúc theo sư phụ đến Ninh Hương diễn Hí, tên vở kịch ngày hôm đó Kim Chung Đại diễn Du Tố Thu của "Khám Ngọc Xuyến", đợi lên sân khấu, cậu ở dưới trang điểm.

Mặc dù hay tự tay trang điểm đào nhi đương nhiên cũng đã thành thạo nhiều rồi, nhưng kỹ thuật quấn tóc giả của cậu vẫn vụng về như trước, sờ mó hơn nửa ngày cũng chưa quấn được tóc giả ngay ngắn, Tiểu Bạch sư huynh lúc này không ở đây, cậu đang lo không biết nhờ ai giúp một tay.

Nhìn ra cửa chờ một hồi lây cũng không thấy bóng dáng ai, đang lúc than thở, Phác Xán Liệt đi đến.

"Sư huynh!" Kim Chung Đại lập tức buông tóc giả ra chào hỏi.

"Anh tới giúp em, xem ra em đúng là gặp chút rắc rối nhỏ." Dứt lời liền cầm lấy bộ tóc giả trên bàn, cẩn thận đội lên cho cậu.

Động tác của anh luôn mạnh yếu vừa phải khiến Kim Chung Đại không khỏi nhớ lại cảnh ngày trước anh bôi thuốc cho mình.

"Chung Đại của chúng ta vẽ mặt lên, cũng là mỹ nhân bại hoại nha." Phác Xán Liệt nhìn thẳng gương mặt Kim Chung Đại trong gương, khẽ cười nói.

Vừa may hai má đã đánh không ít phấn, che khuất đi gương mặt Kim Chung Đại đã ửng hồng, mắt vội vã né tránh ánh mắt Phác Xán Liệt nhưng trong lòng lại ngọt ngào như vừa ăn mật.


"Nào có, sư huynh cứ trêu chọc người ta." Kim Chung Đại cúi đầu, hai ngón tay đan vào nhau, miệng trộm lầm bầm.

"Sư huynh nói thật, ở bên trong gánh hát, ngoại trừ Tiểu Bạch thì em là xinh xắn nhất rồi." Đầu ngón tay Phác Xán Liệt quấn vài lọn tóc, vòng cố định ra sau đầu Kim Chung Đại, "Lúc Tiểu Bạch vừa đến, cũng là ngốc nghếch cái gì cũng không biết như em, anh cũng thường giúp cậu ấy quấn tóc, ngẫm lại thời gian trôi nhanh quá, cậu ấy bây giờ cũng không cần anh giúp nữa.

Anh còn nghĩ, kỹ thuật lão luyện thế này sau này không cần dùng đến nữa."
Nghe xong lời này, trong lòng Kim Chung Đại như có gì bỗng rơi tõm xuống, hóa ra kỹ thuật kéo léo thế này là vì Tiểu Bạch sư huynh mà học, ngọt ngào vừa trào dâng cũng từ từ tan biến.

Con ngươi sáng lấp lánh cũng nhanh ảm đạm trở lại.

Lời kia vừa nói ra, Kim Chung Đại cũng không còn hào hứng nghe tiếp, cũng không biết Phác Xán Liệt đã quấn tóc cho cậu xong từ lúc nào, hai tay vỗ vai cậu, "Tiểu gia hỏa lúc nào cũng thất thần, như vậy không tốt, lát nữa phải giữ vững tin thần để diễn cho thật tốt, hai Sư huynh ở bên dưới sân khấu sẽ cổ vũ cho em."
"Dạ..." một chữ thôi cũng nghẹn trong cổ họng cả buổi mới phát ra được, Kim Chung Đại chỉ sợ cảm xúc ảnh hưởng đến diễn xuất, vội vả tìm trà uống vài hớp vào, bôi trơn cổ họng.

Kim Chung Đại giờ đang mặc áo xanh đóng vai nhân vật chính Du Tố Thu trong "Khám Ngọc Xuyến", khi nghe thấy phụ thân vì ghét bỏ nghèo khó mà ép buộc huỷ hôn cậu vô cùng kinh ngạc, sau đó nét mặt đờ đẫn, ưu sầu vì tình.

Cũng không biết có phải là do lời nói lúc nãy của Phác Xán Liệt làm cho cậu sa sút tinh thần, mà phân cảnh này vừa hay hợp với cậu, làm cho khán giả bên dưới không nhịn được vỗ hay khen hay.

Giờ phút này "Du Tố Thu" lo nghĩ sốt ruột, đang cùng mẫu thân bàn bạc sau đó đem ngọc xuyến giao cho tỳ nữ, sợ hãi nói ra, "Tiểu Loan Anh, ngươi cùng ta vô cùng thân thiết, có thể coi như là người đồng tâm hợp ý..." giọng hát ngọt ngào, đẹp đẽ, du dương khiến người coi hát đáp lại bằng một tràng pháo tay nhiệt liệt.

"Khám Ngọc Xuyến" là vui buồn đan xen, là một vở kịch hay lại dí dỏm, cũng có thể phô bày hết được tài nghệ của linh nhân.

Nhìn biểu hiện của Kim Chung Đại trên sân khấu, Biên Bá Hiền bắt đầu vui mừng.

Cậu đối đãi với Chung Đại như em ruột, nhìn cậu ấy khỏe mạnh, trong lòng cậu cũng khoan khoái, dễ chịu.

Phác Xán Liệt bên cạnh vừa xem hí cũng cười ha hả, "Tiểu Bạch, em xem Chung Đại mấy năm qua thật sự tiến bộ không ít."
"Đúng vậy, nếu luyện tập thêm vài năm, cũng có thể đảm đương được một số vai quan trọng rồi.

Không biết chừng còn có thể cùng Bá Vương anh đối đáp vài câu đấy." Biên Bá Hiền cười, tay lại đột nhiên bị Phác Xán Liệt cầm chặt.


"Tâm tư của anh chả lẽ nhiều năm như vậy rồi em vẫn không thấu sao? Nếu muốn hát, anh cả đời này cũng chỉ muốn hát cùng em thôi.

Anh làm Bá Vương, em làm Ngu Cơ, khi xưa chúng ta đã ước định rồi mà." Phác Xán Liệt nghe xong lời Biên Bá Hiên, liền nóng nảy, cứ thế kéo tay đối phương, siết tay Biên Bá Hiên phát đau.

"Anh xem anh kìa, ngày thường dáng vẻ Đại sư huynh trang nghiêm, khéo hiểu lòng người, đến nam tử như em cũng xao động." Biên Bá Hiền liếc nhìn phía Phác Xán Liệt, rút tay về thổi thổi.

"Tiểu Bạch à, lúc nãy anh hơi xúc động, làm em đau rồi.

Anh không phải muốn tỏ thái độ ấy.

Nếu không phải là em, anh có làm Bá Vương được trọn vẹn không?! Vở kịch này, nhất định là em, anh mới có thể hát được."
Biên Bá Hiền lập tức híp mắt bật cười, Phác Xán Liệt đôi khi cũng được coi như là người có thể khống chế tinh thần kẻ khác nhưng bộ dáng trước mặt cậu thế này người khác lại chưa từng được nhìn thấy.

Hai người họ bên nhau nhiều năm như vậy, trải qua không ít chuyện lớn nhỏ, có những lời tuy không nói ra nhưng trong lòng đều hiểu được.

Phác Xán Liệt nhìn thấy gương mặt Biên BÁ Hiền ửng hồng, đưa tay qua nhẹ nhàng xoa mặt cậu.

"Ở đây đông người như vầy, anh cũng không biết kín đáo một chút." Biên Bá Hiền đỏ mặt ngượng ngùng, cúi thấp đầu sợ người ta nhìn thấy.

"Sợ cái gì, đã đóng "Bá Vương" thì cũng phải khí phách như vậy mới được chứ, đến dũng khí đùa giỡn với người trong lòng cũng không có thì làm sao diễn cho trọn vẹn."
"Được rồi, được rồi...em cũng không cãi lý với anh nữa, em ra phía sau sân khấu đợi Chung Đại.

Lát nữa hát xong chắc chắc rất mệt, em đi pha cho em ấy một ấm trà."
Phác Xán Liệt huơ huơ tay ý bảo tùy ý Biên Bá Hiền, trên miệng cũng nở ra nụ cười.

Cuộc sống thoải mái như thế này nếu không có điểm cuối thì tốt biết mấy.

Kim Chung Đại xuống sân khấu đã thấy Biên Bá Hiền ngồi trong phòng.

"Tiều Bạch sư huynh."
"Chung Đại, hồi nãy diễn hay lắm nha." Biên Bá Hiền thừa lúc trà còn nóng rót đưa cho Kim Chung Đại, cái chén sứ được cậu cầm trong tay cũng ấm hớn hẳn.

"Lát nữa không phải hai anh còn có buổi diễn sao? Sư huynh sao còn không đi chuẩn bị?" Kim Chung Đại lúc này mới nhớ buổi biểu diễn kết màn hôm nay là tác phẩm kinh điển "Bá Vương Biệt Cơ" của hai người Phác, Biên.

Cậu chưa từng được xem qua sân khấu của cả hai nhưng nghe các sư huynh khác nói hai người nhập vai quả thực vô cùng tuyệt vời.


"Sẽ đi liền, nhưng mà dù gì cũng là vở đầu tiên em đảm nhận vai chính nên đương nhiên anh muốn đến chúc mừng."
"So với Tiểu Bạch sư huynh em còn thua xa lắm.

Không dám nhận, không dám nhận."
"Đúng là khiếm tốn, được rồi, anh cũng không nói chuyện với em nữa.

Đây là trà mát gan nhuận phổi đó, lúc trước Xán Liệt cũng hay pha cho anh, anh nghĩ em hát cũng rất mệt, uống nhiều cũng không có hại đâu."
Nghe được cũng có liên quan tới Đại sư huynh, cái miệng nhỏ nhắn của Kim Chung Đại đang giương cao bỗng nhiên hạ thấp lại.

"Sư huynh mau đi thôi, cái này em đương nhiên sẽ uống."
"Vậy thì được, đợi lát nữa anh diễn xong, sư phụ có hứa sẽ cho chúng ta ra phố chơi, lúc đó anh sẽ qua tìm em."
Ngồi ngay ngắn trước gương, ngồi một mình nhìn chén trà bốc khói nghi ngút cho đến khi nguội hẳn, Kim Chung Đại từ đầu đến cuối cũng không uống vào, trong lòng lại sinh ra chút ganh tỵ.

So với Biên Bá Hiền, trong mắt Phác Xán Liệt, Kim Chung Đại cậu cũng chỉ được coi như là một đứa trẻ cần hết lòng săn sóc mà thôi.

Thật sự tâm đầu ý hợp cũng chỉ có hai người họ, một đứa nhỏ như mình tựa như lại trở thành gánh nặng và phiền toái, thỉnh thoảng còn khiến hai sư huynh nhọc lòng.

Cậu hâm mộ Biên Bá Hiền, nhiều năm qua cậu cũng không phải không nhìn thấy Phác Xán Liệt đối tốt với anh ấy ra sao, chỉ là lần này, thứ tình cảm che dấu trong lòng bỗng dâng trào thêm chua xót.

Đối với cậu, Phác Xán Liệt chính là tia sáng ban mai xuất hiện trong đêm tối, xoa dịu đi những vết thương trong lòng cậu, dẫn cậu ra khỏi nơi đầy bụi gai.

Có lẽ thiếu thốn tình thương của cha từ thuở nhỏ, đối với cậu, người đàn ông cả người toát ra vẻ kiên cường chính trực này mang lại một cảm giác vô cùng thân thuộc.

"Trong cuộc sống ở "Quảng Đức Lâu", loại cảm giác này chỉ có tăng không hề giảm.

Bắt đầu từ lúc cậu sắm vai đào nó lại càng thêm nồng đậm.

Cậu ái mộ Đại sư huynh, tuy nhiên đó lại là một bí mật không thể nói ra.

Cậu tưởng tượng có một ngày, Ngu Cơ đứng trước mặt Phác Xán Liệt là mình.

Thế nhưng, giữa hai người họ lại bị ngăn cách bởi một vực sâu không thể vượt qua, là Biên Bá Hiền..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.