Phù Sinh Mộng Sát Nông

Chương 8: 8: Chương 7





Tẩy trang hết lớp phấn dày cộm trên mặt.

chợt nghe thấy một tràng pháo tay từ tiền viện truyền tới, tiếng chiêng trống của nhạc công vang lên liền biết là hai vị sư huynh đang trình diễn "Bá Vương Biệt Cơ".

Kim Chung Đại thay trang phục diễn thành bộ đồ xám nhạt thường ngày cậu thích nhất, đi vào bên trong tiền viện tìm một chỗ an tĩnh ngồi nghe hai người hát.

Thay trang phục diễn và đạo cụ, hai người lập tức biến thành nhân vật chính trong câu chuyện, bất kể ai nhìn thấy cũng không khỏi thổn thức.

Hai người phối hợp vốn ăn ý, hơn nữa lại diễn quá nhiều lần tự nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió.

Dưới sân khấu, Kim Chung Đại cảm thấy vô cùng chói mắt.

nghĩ bản thân mình vẫn còn không sánh bằng Tiểu Bạch sư huynh, thiếu đi phần hào quang tự tin đến chói lóa kia, càng thiếu đi ánh mắt nhu tình chan chứa chờ mong của Đại sư huynh gửi cho đối phương.

"Tôi nhìn ra được, cậu rất hâm mộ bọn họ nha." lời vừa dứt, Kim Chung Đại liền cảm thấy bên cạnh có một luồng gió lạnh thổi qua.

Nghiêng đầu nhìn, hóa ra là một vị sư huynh tên Đoàn Gia Tân trong gánh hát đã đi tới.

Kim Chung Đại với y cũng không tính là thân quen, cũng chỉ là ở sân khấu có vài lần chào hỏi.

Nghe Biên Bá Hiền nói y cũng là một nhân vật có giọng hát rất lợi hại nhưng không hiểu sao Sư phụ lại luôn sắp xếp cho y một vài vai kép đồng.

Nói tới kép đồng cũng là một loại vai nam không thể coi thường, người bình thường cũng không dễ gì kiểm soát được.

Kép đồng là vai chuyên sắm vai trẻ em, trên đầu đội mũ trẻ em, mặc đồ màu trà.

Loại nhân vật này đều dùng giọng thật để hát, tuy là hình tượng nhân vật trẻ tuổi thế nhưng không thể hát thành giọng nam trẻ(tiểu sinh) cũng không thể hát thành giọng nam trung niên(lão sinh) cho nên giọng kép đồng hát là giọng hỗn hợp giữa đào và tiểu sinh.

Điểm này ngược lại thật sự rất đặc biệt.

Sư phụ ngày thường dạy bảo cũng có lúc đề cập qua, kép đồng bình thường khá khó tìm, bởi vì vóc dáng tương đối nhỏ, tướng mạo sau khi hóa trang phải thật thanh tú.

Ông sẽ chọn người thích hợp trong số những người hát đào, nhân vật này vốn là vai khó có người đảm đương nổi.

Kim Chung Đại thấy Đoàn Gia Tân ngày thường mày xanh mắt đẹp mà lại diễn được loại vai này vô cùng bội phục.

Dù sao trong nghề này, nổi danh phần lớn là võ sinh(kép võ), chính đán(kép thanh y), vị sư huynh này lại được sư phụ chọn, tất nhiên phải có ưu thế của y.


"Cảnh tượng Bá Vương Biệt Cơ này, bất kể là ai cũng muốn hát lên vài câu thôi." Kim Chung Đại chào hỏi Đoàn Gia Tân, ánh mắt lại hướng lên hai người trên sân khấu,
"Cậu chẳng lẽ không muốn chính mình lên sân khấu hát một lần sao?" ngữ khí của Đoàn Gia Tân có chút khiến người khác đoán không ra, y đưa ngón tay chỉ hai người trên sân khấu, "Thực ra, theo tôi thấy, giọng hát cậu cũng không thua Bá Hiền sư huynh một chút nào đâu, sao sư phụ lại không giao nhân vật Ngu Cơ cho cậu nhỉ?"
"Sư huynh lại chế nhạo em rồi, em hiện giờ còn non nớt lắm, đâu thể so với Tiểu Bạch sư huynh." Kim Chung Đại ngoài mặt cười, trong lòng lại dâng lên đau thương.

Quả thực, để được bước lên sân khấu, cậu chịu đựng gian khổ nhiều hơn bất kỳ ai, đem kỹ thuật người bình thường muốn học tốt phải mất vài năm, luyện tập thành thạo chỉ trong thời gian ngắn ngủi, thậm chí, sư phụ cũng khen giọng hát của mình đã đuổi kịp và vượt qua được Biên Bá Hiền.

Kim Chung Đại kỳ thực đã sớm hiểu rõ, cái cậu thiếu không phải thực lực, mà là vận khí để trở thành "Ngu Cơ" của "Bá Vương" Phác Xán Liệt.

Trong ánh mắt người kia ghi rất rõ ràng, mặc kệ là Ngu Cơ trên sân khấu hay Biên Bá Hiền phía sau sân khấu, tất cả đều là người Phác Xán Liệt quý trọng.

"Chung Đại sư đệ sao lại coi nhẹ chính mình như vậy, vở "Khám Ngọc Xuyến" của cậu tôi không phải chưa xem, còn nghĩ nếu một ngày nào đó cậu hóa trang thành Ngu Cơ nhất định sẽ kinh động mọi người một phen cho coi." Đoàn Gia Tân bày ra nụ cười chân thành, khiến cho Kim Chung Đại càng thêm ngại ngùng.

Tuy nhiên, cho dù cậu có thể hóa trang thành Ngu Cơ nhưng thực sự không biết Phác Xán Liệt có nguyện ý làm Bá Vương của cậu không.

"Sư huynh, anh đánh giá em quá cao rồi, Chung Đại tự biết mình còn rất nhiều thiếu sót nên sư phụ mới không đem trọng trách này giao cho em.

Sau này, nhất định phải học hỏi các sư huynh rèn luyện kỹ năng cho nhuần nhuyễn mới được." Kim Chung Đại chắp tay cung kính hướng về phía Đoàn Gia Tân bái bái.

"Ha ha, đúng là hát quá nhiều vai chính diện, nhân tính cũng bị mài mòn hết rồi, thật là xót xa." Đoàn Gia Tân đột nhiên quẳng cho Kim Chung Đại ánh mắt khác thường, khiến Kim Chung Đại cả kinh.

"Sư huynh...lời này có ý gì? Thứ cho Chung Đại ngu dốt không hiểu."
Cảm giác được không khí vốn dĩ hòa nhã biến thành căng thẳng, lòng bàn tay Kim Chung Đại cũng tứa ra mồ hôi.

Loại địch ý không tên này khiến toàn thân cậu như bị kim châm, tóc gáy cũng dựng đứng.

"Chung Đại, sư huynh có lòng tốt mới khuyên cậu, đừng hát mãi rồi tự mình lún sâu vào, kết quả không phân rõ được mình là ai, cũng không biết được trong lòng mình muốn cái gì."
Lời vừa nói ra, thân thể Kim Chung Đại run lên một trận, chẳng lẽ tâm tư của mình bị vị sư huynh này phát hiện rồi sao? Thậm chí là tình cảm của mình dành cho Đại sư huynh?
"Cậu...là hâm mộ Bá Hiền sư huynh.

Hơn nữa, còn muốn đứng ở đó hát cùng Đại sư huynh, tôi đều nhìn ra được."
Đoàn Gia Tân dùng câu trần thuật, khiến Kim Chung Đại không cách nào phản bác.

Giống như bị lột sạch quần áo rồi phơi bày trước mặt kẻ khác, thời điểm tâm tư của mình bị phát hiện, cậu vừa sợ hãi vừa hổ thẹn.

"Sư huynh...xin anh đừng...nói nữa."
"Cậu yên tâm, việc này tôi đương nhiên sẽ không nói ra, chỉ trời biết đất biết, cậu biết tôi biết mà thôi." Đoàn Gia Tân giũ giũ ống tay áo, nói tiếp, "Đã muốn thì phải đi giành lấy, chưa từng cố hết sức sao biết mình kém cỏi hơn người khác, huống hồ nhìn bộ dạng của cậu lúc này đúng là chưa tới giờ đã giơ cờ trắng đầu hàng rồi."
Kim Chung Đại cắn môi, không nói lời nào.

Đoàn sư huynh nói đúng, chính mình chưa thử qua cơ hội này, buông tay quá sớm không biết chừng sẽ khiến cậu hối hận.


Mặc dù Phác Xán Liệt đối tốt với Biên Bá Hiền, nhưng nếu mình hết lòng với anh ấy phải chăng cũng có thể nhận được một chút hồi đáp?
"Được rồi, chuyện kế tiếp tự cậu định đoạt, tôi dầu sao cũng chỉ là dùng thân phận người ngoài đứng xem cho cậu vài lời khuyên thôi." Đoàn Gia Tân cười ha ha, vỗ vỗ vai Kim Chung Đại rồi quay người bỏ đi.

Đứng một mình trong gió nhẹ, Kim Chung Đại không hiểu sao cảm thấy chút dao động.

Lời Đoàn Gia Tân nói có chút khó nghe nhưng không phải không có đạo lý.

Đây chính là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc lại u mê.

Hát nhiều vở kich như vậy, đích thực có đôi khi khiến cậu lẫn lộn, dầu sao cũng là các nhân vật bị cường điệu hoá, giới hạn giữa tốt và xấu cũng được phân tách rõ ràng, nhưng với một người bình thường mà nói, đạo lý tà không thắng nổi chánh trong những vở kịch kia thực sự quá lý tưởng hóa.

Tựa như lúc tận mắt thấy Khỉ Ốm chết, Kim Chung Đại khi đó từng nghĩ mình cả đời sẽ gặp phải cảnh ngộ này.

Mặc dù không phải mình trực tiếp làm nhưng cũng coi như đã lưu lại một vết nhơ.

Sự tình đã xảy ra cách đây nhiều năm rồi nhưng trong gánh hát vẫn sẽ có người nói ra nói vào.

Thực tế và hí kịch, vẫn nên phân rõ.

Cho dù bạn trên sân khấu diễn một kẻ đại gian ác cũng không có nghĩa trong hiện thực bạn không làm việc tốt, ngược lại cũng vậy.

Thế nhưng Kim Chung Đại cũng không có quá nhiều dã tâm, cậu cũng không cầu vinh hoa phú quý, chẳng qua chỉ là hy vọng được Phác Xán Liệt thực sự coi trọng mà thôi.

Vì điều này, dẫu bắt cậu hy sinh thêm bao nhiêu cũng cam tâm tình nguyện.

Đợi đến lúc tan kịch, Kim Chung Đại đi đến hậu đài tìm hai người Phác Biên.

"Chung Đại, em tới rồi." Biên Bá Hiền thấy Kim Chung Đại liền nở nụ cười.

"Đại sư huynh, Tiều Bạch sư huynh." Kim Chung Đại gật đầu, đứng môt bên chờ hai người thu dọn, "Hai anh không cần vội, từ từ cũng được, sắc trời còn sớm, sợ là chợ đêm cũng chưa náo nhiệt đâu."
Phác Xán Liệt nghe nói xong, lập tức quay đầu nhìn Biên Bá Hiền hỏi, "Em kêu Chung Đại?"
Lời có phần bực tức vừa nói ra tức khắc biến thành lúng túng.

Kim Chung Đại bỗng dưng nhận ra dường như Phác Xán Liệt vốn dĩ không biết mình muốn đi chung.

"Kìa, Đại sư huynh, đi đông mới vui mà." Biên Bá Hiền bên cạnh vỗ lưng Phác Xán Liệt, nháy mắt với anh.


Những cử chỉ này đều bị Kim Chung Đại thu vào đáy mắt, vô cùng khó tiếp thụ.

Thật giống như một đôi vợ chồng ăn ý trêu chọc nhau.

Kim Chung Đại lên tiếng, "Nếu không thì em sẽ không đi.

Hai anh đi chơi vui vẻ nha." Thấy cảnh này, Kim Chung Đại đã bắt đầu muốn đi ra, vốn dĩ hai người họ đã hẹn trước rồi, chính mình mặt dày chen vào sợ sẽ làm Đại sư huynh mất hứng.

"Không không không, Chung Đại, ý anh không phải vậy.

Em đừng hiểu lầm."
Phác Xán Liệt cảm thấy Kim Chung Đại hình như có chút ũ rũ, mới ý thức được lời nói của mình có phần không ổn, vội vàng đứng dậy kéo cậu.

Kim Chung Đại thấy Phác Xán Liệt cầm lấy cổ tay mình, ngọn lừa vừa bị dập tắt lại bùng lên một lần nữa, khiến gương mặt cậu khôi phục lại vẻ vui sướng ban đầu.

Xem ra, anh ấy vẫn quan tâm đến mình.

"Được rồi, chúng ta mau thu dọn đi, đừng bắt Chung Đại đợi lâu." Biên Bá Hiền vội kéo Phác Xán Liệt lại, đẩy anh ngồi lên ghế, giúp anh tháo bỏ phụ kiện rườm rà trên người.

Kim Chung Đại nhìn thấy cảnh này, trong lòng lại dậy sóng, liền mượn cớ trong phòng ngột ngạt đi ra cửa đứng chờ.

Trên đường, hai vị sư huynh cười cười nói nói mà Kim Chung Đại thì ngược lại, trong lòng nặng nề tâm sự.

"Sao vậy? Chung Đại, nhìn em hình như không thoải mái," Biên Bá Hiền kéo cánh tay Kim Chung Đại, quan tâm hỏi han.

"Không có sao, chắc là hơi mệt một chút thôi, cho nên em mới nói em không đi thì tốt hơn, bây giờ còn làm hai anh mất hứng." Kim Chung Đại quơ quơ tay.

"Chúng ta tùy tiện coi một chút rồi về sớm." Phác Xán Liệt đột nhiên nói.

Biên Bá Hiền gật đầu, kéo Kim Chung Đại đi về phía trước.

Phác Xán Liệt đi ngang qua một quầy hàng rồi dừng lại, ngoắc tay gọi Biên Bá Hiền và Kim Chung Đại.

Quầy hàng này bán toàn bộ đều là những món đồ thủ công nho nhỏ, nhìn sơ qua cũng là được làm rất tỉ mỉ.

Phác Xán Liệt hào phóng nói với hai sư đệ, "Hai đứa chọn đi, thích cái nào Đại sư huynh sẽ mua tặng cho."
Kỳ thực, Phác Xán Liệt biết rõ, Biên Bá Hiền ngày thường rất thích những món đồ nho nhỏ như vầy, mặc dù không phải ngọc ngà châu báu gì nhưng chỉ cần Biên Bá Hiền thích, Phác Xán Liệt đều mua tặng cậu.

Trên đầu giường Biên Bá Hiền có một cái hộp nhỏ, bên trong đều là toàn bộ những thứ mà anh tặng cậu.

Nghĩ tới, Phác Xán Liệt tự mình gãi gãi gáy mỉm cười.

Biên Bá Hiền kéo Kim Chung Đại tới chọn, Kim Chung Đại vốn dĩ cũng không có tâm tình, chỉ là theo vai vế mà nghe lời.


"Sư huynh, anh chọn trước đi, em nhìn một chút."
"Được."
Kim Chung Đại lướt thêm vài lần, đột nhiên nhìn thấy một sợi dây đỏ gắn một cái chuông đồng nhỏ, hoa văn bên trên giống như con mèo, nhìn thêm vài lần đều cảm thấy những thứ khác đều không vừa mắt, chỉ duy có thứ này khiến cậu thích thú.

Đang định thò tay lấy thì Phác Xán Liệt đã cầm cái chuông đồng đang nằm trên tấm vải lót trước cậu một bước.

"Anh thấy con mèo này rất đáng yêu, em lại chần chừ không quyết định, bằng không để anh làm chủ, chọn cái này cho em." Phác Xán Liệt kéo tay Biên Bá Hiền, để món đồ vào lòng bàn tay cậu, khóe miệng cong lên.

"Cũng là anh hiểu em, em cũng đang định lấy cái này." Biên Bá Hiền nắm chặt, chiếc chuông nhỏ lay động khẽ vang lên, tiếng "leng keng" truyền vào tai Kim Chung Đại lại biến thành tiếng pháo cực lớn, nhắm bắn vào trái tim cậu để lại một lỗ thủng thật to.

Đây vốn là thứ mình muốn.

Bên tai Kim Chung Đại dột nhiên vang lên giọng nói Đoàn Gia Tân.

[Đã muốn thì phải đi giành lấy]
Lúc này cậu mới nhận ra là mình do dự mới khiến mình tận mắt nhìn thấy món đồ mình ưa thích rơi vào tay người khác, trong lòng không khỏi mặc niệm những lời này.

"Đúng rồi, Chung Đại sao em chưa chọn?" Biên Bá Hiền nhìn thấy Kim Chung Đại sững sờ mới lay lay người cậu.

Kim Chung Đại có chút đờ đẫn, cứ như vậy một hồi mới lấy lại tinh thần, trong ánh mắt lại thêm vài phần phức tạp.

"Cái đó..."
[Đã muốn thì phải đi giành lấy]
"Cái đó...em..." Kim Chung Đại có chút không mở miệng được.

[Đã muốn thì phải đi giành lấy]
[Muốn thì phải đi giành lấy]
[Phải giành lấy]
Giọng nói như câu thần chú cứ lặp đi lặp lại liên tục trong đầu, Kim Chung Đại nhẹ giọng chỉ chỉ chuông đồng đã cột trên tay Biên Bá Hiền, nói.

"Bởi vì...món em thích...đã bị Đại sư huynh lấy rồi."
Vẻ mặt Biên Bá Hiền có chút lúng túng, vội hỏi ngưới bán hàng xem có còn cái chuông nào giống nữa không, người bán hàng lại nói món đồ này bán rất đắt nên chỉ còn duy nhất một cái thôi.

Suy nghĩ một hồi, Biên Bá Hiền mới tháo sợi dây đỏ ra, cột lên cổ tay Kim Chung Đại.

"Thôi như vầy đi, Chung Đại đã thích thì anh đưa cho em."
Kim Chung Đại sững sờ, lắc lắc cổ tay phát hiện âm thanh của chuông đồng là từ cổ tay mình phát ra, lúc này mới hoàn toàn hồi phục tinh thần.

Món đồ chơi này quả thực đang được đeo trên tay mình.

Hóa ra, đây chính là cảm giác vui sướng khi cái gọi là"giành lấy" thành công sao, lại nghĩ thực ra muốn "giành lấy" cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

"Em cảm ơn sư huynh, cảm ơn."
Cậu cười đến rạng rỡ mà Phác Xán Liệt thì ngược lại, anh đã có phần tức giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.