Ngày đầu đến Thượng Thanh, Tang Tửu đã gặp chuyện khó xử.
“Chàng nói … muốn ngủ cùng giường với ta?”
Rõ ràng kiếp trước không có chuyện này.
“Ừm, ta nghe nói phu thê sau khi thành hôn đều như vậy.” sắc mặt Minh Dạ không đổi nói.
Hai tay sau lưng lại siết chặt.
Trong kí ức xảy ra rất ít.
Nhưng rất hạnh phúc.
Tang Tửu nhìn vẻ mặt thẳng thắn của hắn, hình như không hiểu ý của chuyện phu thê ngủ chung giường.
Cũng đúng, lần đó … chàng rõ là không có kinh nghiệm gì.
Đường đường là Chiến thần mà giữ mình trong sạch, còn rất đơn thuần.
Nói thẳng với chàng thì hình như không hay lắm.
Nàng cân nhắc từ ngữ rồi lên tiếng “Chúng ta không có cơ sở tình cảm …”
Với lợi thế chiều cao, Minh Dạ có thể thấy vẻ mặt đang tính toán của thiếu nữ.
Về tình cảm, hắn biết chuyện này rất đường đột với nàng.
Nhưng đôi khi Chiến thần cũng muốn ích kỷ một lần.
“Nếu nàng không muốn, vậy ta chỉ có thể đến doanh trại Thần quân ngủ thôi.”
“Ta ít khi về cung Ngọc Khuynh này, thời gian gấp gáp nên các tẩm điện khác chưa được dọn dẹp …”
Ý là chỉ có mỗi phòng tân hôn này là ngủ được thôi.
Hạ nhân:??? chúng tôi rõ ràng đã dọn dẹp hết các tẩm điện rồi mà!!!
Không phải chứ, cung điện này trống vắng vậy à … Tang Tửu thầm phàn nàn.
Cung điện:??? nồi này không đội!!!
Tuy Minh Dạ thường xuyên chinh chiến, nhưng thể hình không được xem là tốt lắm. Khi Tang Tửu ngẩng đầu lên thì tình cờ bắt gặp đôi mắt đang cụp xuống của hắn.
Sao lại có cảm giác như mình bắt nạt chàng vậy … hơn nữa, đêm tân hôn đầu tiên, Chiến thần lại không thể bước chân vào phòng, người nào biết chắc cũng sẽ sốc lắm …
“Vậy … được rồi.”
Hắn nhướng mày vui mừng, cũng không biết nàng có thấy không “Nếu vậy thì đa tạ Tang Tửu cô nương.”
Hắn dường như đã hiểu, cô nương gả đến nơi xa lạ luôn thiếu cảm giác an toàn.
Vậy chỉ cần hắn cẩn thận một chút, lập kế hoạch lâu dài.
“Nàng yên tâm, ta nằm yên lắm.”
Một câu nói đơn giản lại khiến Tang Tửu tưởng mình đã quay về lúc còn ở nhà trúc.
Nàng quay ngoắt lại.
Hành động lừa mình dối người và cả hai tai đỏ lên này, hoàn toàn lọt vào mắt của hắn.
Minh Dạ cười trộm.
Xem ra cô nương này cũng biết đôi chút.
Tang Tửu vốn tưởng mình sẽ khó ngủ, không ngờ lại ngủ rất ngon.
Nàng không biết.
Chính Minh Dạ nhận ra nàng lo lắng, âm thầm thi pháp chú an thần cho nàng.
Mãi đến khi hơi thở nàng ổn định, hắn mới dám xoay người lại.
Đúng lúc này, cô nương đang ngủ say tình cờ đổi bên.
Khuôn mặt dễ thương đó lọt vào tầm mắt hắn.
Chợt có cảm giác rất hư ảo.
Hắn giơ tay chạm vào nàng cảm nhận sự chân thực.
Minh Dạ không lo nàng sẽ thức dậy giữa chừng.
Nàng mất tiên tủy chưa bao lâu, có lẽ còn chưa hồi phục hẳn, sức kháng lại pháp thuật cũng yếu, chú an thần có thể làm nàng ngủ đến sáng.
Hắn mạnh dạn ôm nàng vào lòng.
Ngay lúc đó, cảm giác mất đi rồi lại có được khiến hắn muốn rơi lệ.
Chúng ta được định sẵn duyên phận này.
Ta sẽ cố gắng trở thành một phu quân đủ tiêu chuẩn.
Hắn nhắm mắt, trước mũi tràn ngập hương thơm của nàng. Một đôi tay đột nhiên ôm cổ hắn, thân thể rúc vào lòng hắn.
Quả nhiên dáng ngủ nàng không yên lắm.
Lông mi khẽ run nhưng mắt không mở, khóe miệng lại lộ ra ý cười.
Hắn lẩm bẩm.
“Tang Tửu, ngủ ngon.”
Minh Dạ đã quen dậy sớm do bận rộn chính sự.
Có hơi không nỡ rời xa thê tử mới cưới trong lòng.
Vậy thì đành nâng cao hiệu quả làm việc một chút, những chuyện không quan trọng giao cho thuộc hạ làm, mình có thể về sớm một chút.
Hắn không cảm thấy có gì sai cả. Những năm qua hắn vất vả làm việc, cả Thần giới đều biết, hắn tự cho rằng mình cũng đã rất cần mẫn và có trách nhiệm. Bây giờ hắn đã thành gia, có thêm nghĩa vụ chăm sóc gia đình.
Không ai có lý do trách hắn cả.
Hắn rời giường chuẩn bị đến doanh trại Thần quân, không khỏi quay đầu nhìn lại.
Tang Tửu còn đang ngủ say.
Hắn cảm thấy hơi buồn cười, khẽ cảm thán một tiếng. Nghĩ một hồi, hắn lấy một chiếc vòng tay từ trong tay áo, nhẹ nhàng đeo vào cổ tay nàng, phất tay để lại một tờ giấy cạnh giường.
[Ta đến doanh trại Thần quân xử lý chính sự, tối sẽ về. Nếu nàng muốn ra ngoài chơi, nhớ gọi thị nữ dẫn đường, nếu không muốn có thể tìm sách đọc giết thời gian. Vòng trên tay nàng có thể hấp thụ tiên khí, nhớ đừng tháo xuống.]
Hấp thụ tiên khí thì đúng, quan trọng hơn là còn giúp xác định vị trí.
Như vậy lúc nàng muốn trốn hắn, hắn sẽ tìm được nàng.
Nhưng Minh Dạ không nhắc đến chuyện này.
Hắn bước ra khỏi cửa, thấy thị nữ đứng bên ngoài.
Trước đây, hắn quen một mình, không dùng đến thị nữ, cũng không quản những chuyện này.
Bây giờ không thể qua loa.
Nghĩ đến đây, Minh Dạ chợt sử dụng uy nghiêm của Chiến thần.
“Từ nay về sau, thấy phu nhân như thấy ta, đã hiểu chưa?”
“Nàng ấy muốn gì cứ cho nàng ấy.”
“Cảm thấy không ổn thì đến báo với ta.”
“Nếu nàng muốn tìm ta thì cứ nói với ta.”
“Tăng cường canh gác tẩm điện, không để ai tùy tiện ra vào, càng không được để ai quấy rầy nàng.”
“Làm không được thì cũng đừng ở cung Ngọc Khuynh này nữa!”
“Nàng ấy là chủ nhân ở đây.”
Các tiên thị nào chống đỡ được uy nghiêm này, lần lượt quỳ xuống đáp vâng.