Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 10: Mãm họa tân hôn trong miệng





Tuyết Yên vẫn luôn ngậm kẹo không thể nuốt, phải chờ đến lúc uống rượu hợp cẩn mới được nuốt.

Bên ngoài vang lên từng tràng tiếng cười vang, tiểu a hoàn ghé lại gần trên cửa sổ nhìn.

“Hai người các ngươi ra ngoài xem cho vui đi, nơi này không cần nhiều người như vậy” Tuyết Yên nói với bọn a hoàn.

Tiểu a hoàn cho rằng Tuyết Yên trách cứ, lập tức đứng thẳng.

Tuyết Yên thực sự không nhịn được nữa, dứt khoát nuốt kẹo trong miệng, bốc điểm tâm trên bàn lên bắt đầu ăn.

“Yên phu nhân, không được, không được đâu, phải chờ vương gia vén khăn dâu lên, uống rượu hợp cẩn mới được ăn!” Tuyết Yên cầm điểm tâm ngồi lại trên giường, bất đầu ăn dưới khăn dâu.

“Các ngươi đừng đứng đây nữa, ngồi xuống đi, bọn a hoàn có thể đi xem cho vui. Vương gia vất vả lắm mới được cưới người trong lòng mình, đã sớm quên ta rồi, không đợi hắn nữa, đói bụng chết mất!” Bà hỉ trợn mắt há miệng nhìn.

Có tiếng mở cửa phòng, Tuyết Yên tưởng tiểu a hoàn đi ra: “Mau đi đi, trở về kể cho ta nghe!” Bàn tay cầm lấy đùi gà trên bàn của nàng bị giữ lại.

Tuyết Yên vén khăn dâu lên, một đôi mát phượng đang nhìn thẳng nàng, cười như không cười. Là An vương Lê Hiên.


Hắn uống rượu, mặt ửng đỏ, mặc bộ trường sam màu đỏ tía.

“Ngươi, vương gia đến đây a?” Mặt Tuyết Yên đỏ lên, lưu luyến bỏ đùi gà trong tay ra, ngồi xuống.

A hoàn đưa khăn tay đến, Tuyết Yên lau tay.

“Gả cho ta mà tùy ý thế à? Nàng tưởng đây là trò chơi sao?” Giọng hắn trầm thấp.

Lê Hiên dùng gậy vén khăn dâu. Bà hỉ đưa rượu hợp cẩn lên.

Hắn rất gần nàng, mùi thanh đàn trên người hòa với mùi rượu rất dễ chịu.

Cửa đột nhiên mở ra, trong nháy mắt phòng đầy người.

Tuyết Yên nhận ra bạn tốt của Lê Hiên Hàn Chỉ Đào, ngũ hoàng tử Lê Vũ, lục hoàng tử Lê Bạch. Đi theo đằng sau là thị vệ thân cận của hán Cố Phàm và Điền Minh, còn có một người cao gầy, đuôi lông mày bên trái có một vết sẹo, Tuyết Yên không nhận ra.

“Yên tẩu tẩu, có phải tẩu đang sốt ruột chờ tứ ca †a không!” Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Tuyết Yên nhìn qua, là thất công chúa Lê Đồng chen vào. Lê Đồng vô cùng thân thiết với Lê Hiên, kiếp trước, nàng ấy vì cứu Lê Hiên mà bị Lê Kiệt bán chết. Nàng ấy bằng tuổi Tuyết:Yên: “Công chúa, người cũng tới sao?” Tuyết Yên thuận miệng hỏi.

“Tẩu biết ta à? Ta mới trở về từ nhà bà ngoại ở quận Dương Sơn, ta chưa từng gặp tẩu bao giờ mà!” Nàng ấy rất ngạc nhiên, Lê Hiên cũng ngây ra một lúc.

“A, nghe bọn a hoàn nói công chúa trở về.” Tuyết Yên che giấu.

“Ta đói chết rồi, cả ngày không được ăn gì.” Tuyết Yên có chút xấu hổ, không quan tâm nữa, ngồi bên bàn bát đầu ăn.

Mọi người bật cười.

“Mọi người không ở bên kia náo động phòng, qua đây hết làm gì?” Tuyết Yên thấy tất cả mọi người đang nhìn nàng ăn, ngẩng đầu hỏi.

“Yên Nhi, nàng nói cái gì vậy! Đến đây chẳng phải để phải náo động phòng sao?” Lê Hiên trừng nàng.

“Đúng đấy đúng đấy, vương phi tẩu tẩu quá thẹn thùng, tứ ca ta lại che chở, thương tiếc, cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho, không náo nhiệt gì cả, mọi igười chứa tận hứng, đều muốn đến chỗ Yên tẩu tẩu!” Tuyết Yên thầm cười khổ, đúng ha, đến chỗ ta không ai che chở, không ai thương tiếc.

“Chỗ ta ngươi chỉ cần làm cho có là được rồi, ngươi sớm về với trong lòng ngươi đi” Tuyết Yên hạ giọng nói bên tai Lê Hiên.


Nét mặt Lê Hiên cứng lại, cười khẩy, quay người hỏi bà hỉ: “Còn nghi thức gì chưa xong không? Yên phu nhân thích yên tĩnh.” “Không có, có điều khi động phòng phải ăn đậu phộng và táo đỏ.” Bà hỉ vội đáp.

Lê Hiên đã đứng dậy: “Chúng ta đến chỗ vương phi đi” “Tứ ca, còn chưa náo động phòng của Yên tẩu tẩu đâu.” Lê Đồng bĩu môi.

“Yên tẩu tẩu của muội không thích náo động phòng!” Lê Hiên lạnh lùng nói.

Thì ra hắn tức giận. Nhỏ mọn vậy, ta cũng nghĩ cho hắn thôi mà, Tuyết Yên nghĩ.

“Có ai biết hai a hoàn của ta đâu rồi không? Sao mãi không thấy vậy?” Tuyết Yên hỏi: “Yên phu nhân, nô tài thu xếp cho bọn họ học tập quy củ của An vương phủ, a hoàn vương phi dẫn tới cũng ở đó. Đây là lời dặn của vương phi.” Một nam nhân hơn năm mươi tuổi hơi mập đi tới nói.

Tuyết Yên hơi lo lắng. Lập Hạ và Tiếu Xuân lớn lên từ nhỏ trong núi, đi theo mình không bị trói buộc, đến Phủ nguyên soái cũng chưa được mấy ngày.

Nàng có dạy cho bọn họ một ít quy củ, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.

Gặp chuyện quan trọng, tính bọn họ lại ngay thẳng, không biết dùng mánh khóe, kiếp trước, hai a hoàn này mất rất sớm.

Đúng lúc này, một a hoàn cuống quýt đến báo: “Vương gia, a hoàn của vương phi và a hoàn của ‘Yên phu nhân đánh nhau. Vừa rồi vương phi qua khuyên can, nhất thời sốt ruột bệnh tim tái phát…” Không đợi a hoàn nói xong, đã không thấy Lê Hiên đâu.

Mọi người vội vã theo sau, Tuyết Yên vứt đũa trong tay chạy ra ngoài. Nàng cực kì hốt hoảng, đi quá nhanh, chân trật một cái đau thấu tim, đành phải vịn tường, liều mạng chạy về phía trước. Tiếu Xuân, Lập Hạ, hai muội đừng xảy ra chuyện gì! Hậu viện, vương phi tân hôn ngồi trên ghế; ôm ngực, đại a hoàn Bội Nhi nàng ấy dẫn tới tóc tai rối bời, quỳ bên cạnh khóc nức nở.

Tuyết Yên nhìn thấy Tiếu Xuân bị người đè xuống đất, Lập Hạ còn đang phản kháng. Lập Hạ từng học võ ở núi Mặc, mấy a hoàn bà tử không phải là đối thủ của nàng ấy.

Lê Hiên bước nhanh đến, đá mạnh vào người Lập Hạ. Lập Hạ lập tức ngã xuống đất, miệng phun ra ngụm máu tươi.

“Người đâu, kéo hai a hoàn thiếu dạy dỗ này xuống, đánh mỗi người bốn mươi bản! Duyệt Nhi, nàng sao rồi, người đâu, truyền Chu đại phu!” Lê Hiên ôm Quan Duyệt vào ngực, cực kỳ dịu dàng.

Tuyết Yên còn chưa đi đến, chân đau như bị kim đâm, nghe thấy Lê Hiên muốn phạt trượng a hoàn của nàng, nàng sốt ruột quỳ phịch xuống đất.

Lê Hiên không lên tiếng, không ai tới dìu nàng.

“Gia, đã truyền rồi.” Sau lưng có giọng nói mềm mại vang lên, Tuyết Yên nhận ra, đó là trắc phi Lê Hiên cưới sớm nhất, Lưu Tuệ.

Tuyết Yên đứng lên, khập khiễng đi qua: “Vương gia; Tiếu Xuân và Lập Hạ từ nhỏ lớn lên trong núi không hiểu chuyện, cầu xin vương gia tha cho bọn họ lần này đi. Đánh bốn mươi bản bọn họ sẽ mất mạng mất” Tuyết Yên đã hiểu ra, vương phi đang thể hiện chủ quyền chính phi của nàng ta. Hôm nay là ngày bọn họ đại hôn, nàng ta đã nôn nóng muốn ra tay từ chỗ a hoàn của nàng trước.

“Dám có gan ngõ nghịch với vương phi, không ai được phép cầu tình! Tuyết Yên, vương phủ rất nhiều người, phải dựa vào quy củ để quản lý. Nếu như tất cả mọi người đều có thể không tuân thủ quy củ, An vương phủ không loạn được sao.” Tuyết Yên biết hắn đang lập uy cho Quan Duyệt.


“Tiểu thư, không phải nô tỳ sai, nô tỳ đã rất cẩn thận rồi, là nàng ta cố ý va vào Lập Hạ, Lập Hạ đi đến đâu nàng ta cũng đi theo quấy rối, mảng tiểu thư thô bỉ, Lập Hạ thực sự nhịn không được mới…” Tiếu Xuân giải thích.

Bình thường Tiếu Xuân không nói nhiều, con người trầm ổn, nàng ấy đã nói như vậy, nhất định là rất tức giận.

“Muội ngậm miệng!” Đương nhiên Tuyết Yên biết bọn họ cố ý.

Lập Hạ đã hôn mê bất tỉnh, Tuyết Yên biết vừa rồi Lê Hiên đạp rất mạnh.

Tuyết Yên nhào qua.

Từ nhỏ Lập Hạ đã khỏe mạnh, sẽ không dễ hôn mê. Nàng thử dò mạch đập của nàng ấy, bị thương rất nặng.

“Vương gia, hôm nay là ngày đại hỉ của mọi người, thấy máu tanh là điềm xấu, ta thấy hay để hôm khác hãng phạt.” Hàn Chi Đào trầm giọng nói.

Hắn là bạn tốt của Lê Hiên, nhị công tử của Hàn thái phó, vốn đến náo động phòng, kết quả bên này lại có đánh nhau.

Tuyết Yên cảm kích nhìn hắn.

Chu đại phu bắt mạch cho Quan Duyệt: “Thế nào rồi?” Lê Hiên hỏi.

“Vương phi khí huyết công tâm, dẫn đến phát bệnh tim, tiểu nhân sẽ lập tức phối dược.” Chu đại phu trả lời.

“Khí huyết công tâm! Đều do đám nô tài không bớt lo các ngươi! Bản vương không sợ điềm xấu, người đâu, lôi xuống, đánh!” Sắc mặt Lê Hiên lạnh lẽo.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.