Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 125: Mất đi đứa con.





Cả người Lê Hiên trở nên âm tàn, mạnh mẽ xông vào nội điện. Có cung nữ quỳ ở đó chặn đường, không kịp tránh, Lê Hiên đá một phát.

Mùi máu tanh ở nội điện càng nồng hơn, trong phòng gần như khiến người ta ngạt thở.

Hai chân Lê Hiên đột nhiên như nhũn ra, không dám đi qua. Hán đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không có cảm giác sợ hãi này.

Trên giường, người kia đầy máu nằm đó, Lập Hạ và Cát Tường khóc cạn nước mắt.

Người trên giường cũng thấm đẫm máu, như đượê làm từ máu vậy: Đậu Khấu và Phù Tô quỳ ở đó, không ngừng kêu gào.

Hai tay mấy ngự y đều đỏ hồng, y phục cũng đỏ một mảng. Đệm chăn trên giường đã sớm bị máu thấm ướt nhẹp. Từng giọt máu nhỏ xuống đất, khiến lòng người càng thêm khủng hoảng.

Lê Hiên lảo đảo, Dương Thụ đỡ hãn.

“Hoàng thượng, hai vị nương nương đều trúng độc, giữ không được thai nhi trong bụng…” Cả người Chu ngự y run rẩy, khuôn mặt còn khó coi hơn người chết, quỳ trên đất không ngừng dập đầu.


Lê Hiên siết chặt nắm đấm, gảng sức để mình tỉnh táo, nhưng cơ thể vẫn không kìm được run lên: “Người lớn thì sao? Có nguy hiểm đến tính mạng không?” “Hoàng thượng, vi thần đang cứu chữa, thai nhỉ của Ý quý phi quá lớn, độc cũng nặng, chưa biết…” “Không cứu sống được bọn họ thì các ngươi chôn cùng đi!” Mắt Lê Hiên tối sầm lại, ngã xuống đất, †ay túm chặt một vốc máu.

Dương Thụ bật khóc: “Hoàng thượng, người phải bảo trọng, Hoàng thượng, nơi này quá máu tanh, sẽ ảnh hưởng đến Hoàng thượng, hay là ra ngoài chờ để các ngự y.an tâm chữa Bệnh:.” Không đợi Dương Thụ nói xong, Lê Hiên đứng dậy đá Dương Thụ ra ngoài.

Lê Hiên đau đớn đến cực hạn. Hản ôm lấy Tuyết Yên, thấy sắc mặt nàng trăng bệch, mát nhám chặt, cả người lạnh buốt, như không thể sống nổi…

“Trãm không quan tâm các ngươi dùng biện pháp gì, nếu như không cứu sống được bọn họ, cả nhà các ngươi phải chôn cùng!” Hắn không biết nên nói gì, nên làm gì, hắn chỉ có thể ép ngự y.

Hân buông Tuyết Yên xuống quay sang nhìn Nhan Hương nằm trên giường. sắc mặt Nhan Hương tím tái, Đậu Khấu không ngừng lau mặt cho nàng †a.

Hắn năm lấy bàn tay lạnh buốt của Nhan Hương, †ay không ngừng run lên: “Nhan Hương, sao nàng lại ở Vong Ưu cung!” Hản nhìn thấy phần bụng nhô lên của Nhan Hương, tay không kìm được đặt lên đó. Trong khoảng thời gian nàng mang thai, hắn không còn nhìn nàng gần như thế nữa.

“Hoàng thượng, người ở đây cũng không cứu được nương nương, xin Hoàng thượng hãy tránh đi.” Chu ngự y run rẩy…

“Trúng độc gì?” Lê Hiên hỏi.

“Tức tử sương. Là một loại độc rất hiếm gặp, cho ít sẽ không trí mạng, nhưng có thể khiến tinh thần người ta hoảng hốt. Hơn nữa loại thuốc này có thể khiến chảy thai.” Chu ngự y run run nói.

Lê Hiên cắn chặt hàm răng. Kẻ nào hạ độc tàn nhãn như thết “Cố ngự y đâu, bảo hắn tới!” Lê Hiên trâm giọng nói.

Hắn chậm rãi đứng dậy, đi ra ngoài.

Để lại Lập Hạ và Đậu Khấu hầu hạ ở bên trong, những người khác bị gọi ra ngoài tra hỏi.

“Vì sao Ý quý phi lại ở Vong Ưu cung?” Lê Hiên hỏi.

Cả người Phù Tô run lẩy bẩy: “Hôm nay tâm trạng Ý quý phi không tốt, phi tần khác đều đi tham gia tiệc trong cung, chỉ có Hoàng hậu nương nương trong cung, Ý quý phi đi ngang qua, bèn muốn vào.

thăm Hoàng hậu nương nương…” Cát Tường ngẩng đầu trả lời: ậ nữờng và Ý quý phi uống một bình trà, ăn một chút điểm tâm: Còn đâu koã ăn gì khác.” “Trà và điểm tâm đâu?” Lê Hiên nghiêm nghị hỏi.


Cát Tường quỳ sụp xuống: “Ở chỗ ngự y ạ, bọn họ đã kiểm tra qua, trong trà có độc. Trà này được pha ở Vong Ưu cung, bình thường bọn nô tì vô cùng cẩn thận, không qua tay mấy người, không hiểu sao lại bị hạ độc, hại hai vị nương nương mất con…

Cát Tường khóc ròng.

Lê Hiên hơi nheo mắt: “Thẩm vấn kĩ càng tất cả những ai qua tay ấm trà này!” Kẻ nào dám lớn mật như thế! Dám can đảm trắng trợn hãm hại Hoàng hậu và Ý quý phi ở trong Vong Ưu cung này.

Hắn quay lại nhìn Nhan Hương nằm trên giường, Nhan Hương, trầm đã nói rất nhiều lần không muốn nàng đến Vong Ưu cung, vì sao nàng không nghe? Tất cả mọi người trong Vong Ưu cung bị khống chế, tất cả người tiếp xúc với Vong Ưu cung mấy ngày nay cũng bị lôi đi thẩm vấn.

Cố đại phu tới, tự mình biến thái chết sáu tháng trong bụng Nhan Hương thành máu cho chảy xuống. Giày vò đến tối mới dọn dẹp sạch sẽ, Nhan Hương được khiêng về Vĩnh An cung.

Thai nhi của Tuyết Yên ít tháng, vừa bắt đầy đã chảy thai rồi. Có điều nàng mất máu quá nhiều, mãi không tỉnh lại.

Tất cả mọi người của Vĩnh An cung và Vong Ưu cung bị giam lại.

Lê Hiên ra lệnh cho Duệ vương và Bạch Thiếu Đình tự mình thẩm vấn vụ án này.

Nhan Hương tỉnh lúc nửa đêm. Hai tay nàng ta chạm nhẹ lên bụng, nơi đó đã trống rỗng.

Tiểu a hoàn Sồ Cúc bên cạnh thấy nàng ta tỉnh, lập tức cười: “Cuối cùng quý phi nương nương cũng tỉnh rồi!” Một loạt ngự y quỳ bên dưới, Cố thái y trước mặt như xụi lơ, hơi lảo đảo: “Cuối cùng nương nương cũng đã tỉnh! Mau đi thông báo cho Hoàng thượng!” Nhan Hương nhìn xung quanh, Đậu Khấu và Phù Tô đều không ở bên người, hỏi Sồ Cúc: “Đậu Khấu và Phù Tô đâu?” “Bị tách ra giam giữ rồi ạ, Duệ vương điện hạ và Bạch Thượng thư đang điều tra vụ án trúng độc rồi” “Hoàng hậu thế nào rồi?” Nhan Hương hỏi.

“Còn chưa tỉnh, bào thai trong bụng cũng mất rồi.” “Hoàng thượng đâu?” Nhan Hương hỏi.

“Nô tỳ cũng không biết.” Sồ cúc biết Hoàng thượng ở trong Vong Ưu cung, nhưng nàng ta không dám nói.

Ánh mắt Nhan Hương lạnh lẽo: “Hoàng thượng ở Vong Ưu cung đúng không?” Nhan Hương nhẹ giọng hỏi.

Sồ Cúc cúi đầu.

A Hiên, lúc này, chàng lại ở bên nàng ta! Đáy mắt Nhan Hương đóng băng.

Trong Vong Ưu cung, Tuyết Yên vẫn chưa tỉnh lại.


Lê Hiên tức giận: “Nhan Hương đã tỉnh, vì sao nàng ấy còn chưa tỉnh lại?” Chu thái y quỳ xuống: “Gần đây Hoàng hậu nương nưỡng suy nghĩ quá nhiều, năng lực điều chỉnh của bản thân cơ thể hươi kém, nội tạng đã bị độc ăn mòn, cho nên tỉnh chậm hơn.” Lập Hạ nói: “Nương nương ý thức được bản thân trúng độc, bèn lập tức uống thuốc tẩy ruột mà người làm, cũng cho Ý quý phi dùng, không ngờ không có tác dụng.” “Dùng thuốc rửa ruột?” Chu ngự y nhìn qua Lập Hạ: “Lấy thuốc rửa ruột cho ta xem.” Lập Hạ lấy bình thuốc ra, Chu đại phu đổ thuốc viên ra ngửi ngửi, rồi nếm thử: “Trong này có một vị thuốc sẽ làm tăng độc tính của Tức tử sương.” Lập Hạ khóc lớn: “Hoàng hậu nương nương dùng rất nhiều, người muốn giữ đứa bé, uống hơn nửa bình thuốc.” Tuyết Yên nằm đó không nhúc nhích. Máu đã ngừng chảy. Cả người mỏng manh như cơn khói, như thể gió thổi qua sẽ tan biến.

Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình và Hàn Chi Đào đều đến đây. Hôn lễ đã kết thúc, Duệ vương sắp xếp người đưa tân nương tử đến nơi động phòng, nói với công chúa Đậu Uyển Nhi rằng Hoàng thượng đột nhiên có việc gấp, rồi vội vàng chạy tới.

Duệ vương đi thẳng đến Vĩnh An cúng. Trong Vĩnh An cung rất yên tĩnh, Nhan Hương đã tỉnh, Duệ vương biết con của nàng ta đã không còn.

Hắn đứng ở cửa, nhìn thấy nàng ta nằm yên ở đó: “Yên tâm đi, nhất định sẽ tra ra hung thủ. Nương nương cũng đừng quá khó chịu, sẽ còn có đứa bé khác.” Lúc này trên khuôn mặt Nhan Hương vô cùng bình tĩnh, nàng ta không nói chuyện, lại đột nhiên ngẩng đầu cười cười với hắn, nụ cười đó thê lương, tuyệt vọng, buồn đau, thậm chí quái dị.

Trong lòng Nhìn Duệ vương đau nhức.

“Chăm sóc tốt cho Ý quý phi.” Hắn nói với a hoàn Sồ Cúc.

Duệ vương đi vào Vong Ưu cung. Nơi này lại rất ồn ào, Hoàng thượng máu me kháp người, ngồi trên băng ghế đá trong sân, Nhiếp Lăng Hàn, Bạch Thiếu Đình, Hàn Chi Đào đứng phía sau.

Hỏi Điền Minh mới biết được, Tuyết Yên vẫn chưa tỉnh.

Tất cả cung nữ và nội thị của Vong Ưu cung quỳ trước mặt Lê Hiên, Lập Hạ và Cát Tường quỳ gối ở hàng đầu.

Nét mặt Lê Hiên như băng, cả người toát lên vẻ tàn bạo.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.