Lê Hiên ra lệnh cho Điền Minh và Cố Phàm mang đồ ăn đến phòng.
Hắn đặt Tuyết Yên ở trước bàn, giải huyệt vị cho nàng: “Tốt nhất nàng hãy ngoan ngoãn ăn cơm, đừng có ý nghĩ chạy trốn nữa. Nếu nàng không ăn, trấm sẽ cho bọn họ treo Lập Hạ lên! Nàng còn chạy trốn, trẫm sẽ để bọn họ giết Lập Hạ! Lập Hạ giúp Hoàng hậu chạy trốn xuất cung vốn đã là tội chết! “Lê Hiên, người hèn hạ!” Tuyết Yên kêu lên.
“Đúng, đâu phải nàng mới biết.” Lê Hiên không biết nân đối xử với Tuyết Yên thế nào. Trước giờ luôn là hắn bỏ nữ nhân, không có nữ nhân nào dám vứt bỏ hán! Nghĩ tới đây, Lê Hiên giận đến ngứa tim. Nàng có thể hận hán, oán hán! Nhưng nàng không thể rời khỏi hán như vậy, vì hắn còn chưa buông tay! Tuyết Yên thở phì phò ngồi xuống, bưng bát lên bắt đầu ăn, trên mặt bàn gần như đều là món nàng thích ăn.
Nàng cũng đói bụng, ăn như đất rung núi chuyển.
Lê Hiên lại ăn rất ít, sâm mặt nhìn nàng ăn.
Ngọn nến chiếu lúc sáng lúc tối, Tuyết Yên liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy hình như hắn già đi rất nhiều, hắn mới hai mươi tuổi, lại như người trung niên đầy gánh nặng.
Ðáy lòng Tuyết Yên nghèn nghẹn, những oán hận đó dần tan đi trong lòng, nàng không kìm được muốn đưa tay sờ mặt hắn, đột nhiên thấy hán bật dậy, thổi tắt ngọn nến bên cạnh, ôm nàng vào lòng nằm xuống đất! Trên đỉnh đầu có vô số mũi tên bay qua, Tuyết Yên nghe thấy tiếng đánh nhau phía bên ngoài, cửa bị đá văng ra: “Gia, là bọn ta.” Điền Minh và Cố Phàm nhảy vào, cầm kiếm bảo vệ trước bọn:họ.
Lê Hiên đứng lên, che chở Tuyết Yên trốn vào góc tường.
“Gia, bên ngoài rất nhiều kẻ địch. Toàn là cao thủ.
Chúng ta đã bán đạn tín hiệu.” “Nhất định là người của Lê Kiệt, hán thích tìm những tên giang hồ này! Các người ra hỗ trợ đi, trầm không sao” Lê Hiên ra lệnh.
Trong bóng tối, Tuyết Yên thấy ánh mắt họ đen bóng như đốm lửa.
Hắn đưa tay nhét nàng xuống dưới mặt bàn, cầm Thương Long kiếm cúi eo trốn sau bàn Bên ngoài vang lên tiếng nổ mãnh liệt, căn phòng chấn động lắc lư, có thể sử dụng đạn nổ quả thật là đám Lê Kiệt. Tuyết Yên biết, đây đều là công lao của nàng. Khoảng thời gian nàng mất đi ký ức ở cùng với Lê Kiệt, giao kỹ thuật làm đạn nổ cho bọn họ.
Đương nhiên, Phạm Tinh và Nhan Hương cũng biết làm.
Cửa sổ bị mũi tên mang lửa đâm xuyên, Tuyết Yên đột nhiên phát hiện, đuôi mũi tên có gắn viên đạn nổi Tuyết Yên chui ra khỏi đáy bàn, tháo đạn nổ bản Vào tường ra ném lại! Viên đạn nổ ở chỗ cửa sổi Tuyết Yên bị Lê Hiên ấn xuống đất! “Nàng không muốn sống nữa sao!” Lê Hiên giận dữ mắng một câu.
Cửa mở ra, Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chỉ Đào nhảy vào: “Hoàng thượng, đi thôi. Nơi này không an toàn.” Hắn và Hàn Chi Đào mở đường ở phía trước, phía sau là Điền Minh và Cố Phàm.
Vừa đi ra cửa lầu một, bên ngoài vô cùng hỗn loạn, đám Lê Hiên vì đuổi theo mình mà dẫn theo không ít người, song người của đối phương cũng rất nhiều.
Trong bóng tối có ánh kiếm lóe lên đâm về phía Lê Hiên.
Lê Hiên tránh ra, người đó lại đột nhiên nhảy lên trước bắt Tuyết Yên lại! Lê Hiên biết mình bị mắc lừa, quay người dùng Thương Long kiếm cuốn lấy Tuyết Yên: Tuyết Yên xoay nhẫn Mị Ảnh trong tay, đâm vào mặt người ôm mình sau lưng! “Yên Nhị, là ta!” Người kia nói khẽ.
Là Lê Kiệt. Nhưng hán vẫn buông lỏng Tuyết Yên ra, nhảy ra đằng sau.
Kiếm pháp của Lê Hiên tàn nhẫn, giận dữ đâm đến.
Bên ngoài có tiếng huýt sáo chói tai.
Lê Kiệt nhảy ra khỏi vòng tròn: “Lão tam, hôm nay chỉ là trùng hợp đụng nhau, tha cho ngươi một mạng trước. Yên Nhi, chờ ta, ta nhất định sẽ cứu được nàng!” Hản nói xong thúc ngựa chạy về hướng bắc! Người của hắn cũng rút lui theo.
Lê Hiên hung dữ nhìn qua: “Đuổi theo! Ra lệnh chặn đường! Dám ám sát trầm trắng trợn ở Đại Hưng như thết” Lượng lớn quan binh đi qua.
Lê Hiên nhìn Tuyết Yên; “Hắn thật sự tới tìm nàng! Tuyết Yên, nàng và hán hẹn nhau đúng không?” Tuyết Yên tức giận nhìn hản: “Đúng, đúng vậy, đã hẹn đấy, người lại phá hỏng chuyện tốt của ta!” Lê Hiên giao Tuyết Yên cho Điền Minh: “Trông kỹ cho trãẫm! Nàng ấy còn muốn trốn, lập tức giết tỳ nữ của nàng ấy!” Nói xong hắn giơ roi đánh ngựa, dẫn người đuổi theo.
Điền Minh bảo vệ Tuyết Yên về cung trước.
Trong Vong Ưu cung vẫn có trọng binh trấn giữ.
Bọn a hoàn nhìn thấy Tuyết Yên đều rất vui, Cát Tường nhìn thấy nàng, nước mát chảy xuống: “Nương nương, nô tỳ không ngờ người có thể ở bên ngoài nhiều ngày như vậy.” “Hản không làm khó muội chứ?” Tuyết Yên hỏi.
“Không đâu ạ, chỉ không cho bọn muội ra ngoài rồi. Cũng không cho người ngoài đi vào, mấy ngày nay, công chúa gọi cửa ở bên ngoài, thủ vệ cũng không cho nàng ấy vào.” Cát Tường nói.
Tuyết Yên gật đầu. Nàng rời khỏi cung, chắc chắn Lê Đồng sẽ nhớ nàng.
*Nếu như công chúa lại đến gọi cửa, cho nàng ấy vào đi. Ta cũng nhớ nàng ấy.” Tuyết Yên dặn.
Ba ngày sau Lê hiên về tới trong cung.
Hình như hán không đuổi được Lê Kiệt.
Lê Hiên trở lại cung trong, song không đến Vong Ưu cung. Ngược lại Vong Ưu cung lại tăng thêm trọng binh, như giam giữ tội phạm tội ác tày trời bên trong.
Người ở bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được. Lê Đồng cũng không đến.
Song đồ ăn đồ dùng vẫn đầy đủ, còn có ngự y tới kiểm tra sức khỏe cho Tuyết Yên đúng giờ.
Cứ thế nửa tháng trôi qua.
Ngày hôm đó, Tiểu Quý Tử nói với Tuyết Yên: “Nương nương, nội thị Đại Tráng trong phòng công chúa nói công chúa cũng bị Hoàng thượng cấm túc, không có cách nào tới thăm người, bảo người đừng gấp, chờ công chúa đi ra trở lại thăm người.” “Lê Đồng bị cấm túc? Vì sao?” “Hoàng thượng phái Giang thống lĩnh đi nước Đại Hạ; công chúa muốn đi theo, bị Hoàng thượng máng, công chúa muốn bỏ trốn, bị Hoàng thượng phát hiện…” Tuyết Yên cười khổ. Bởi vì mình lén chạy ra ngoài, Lê Hiên đang vô cùng giận dữ, Lê Đồng làm vậy khác nào cố ý kiếm chuyện.
“Còn có một việc nữa…” Tiểu Quý Tử đột nhiên trở nên ấp a ấp úng.
“Chuyện gì?” “Đám đại thần lại ký một lá thư muốn Hoàng thượng nạp phi, Hoàng thượng không đồng ý tuyển phi trong triều, song lại thật sự nạp phi tử, là công chúa nước Nam Hạ cũ Tiêu Nhạn Quy, phong Hòa phi. Hoàng thượng trực tiếp dẫn về ở Vọng Nguyệt cung.” Tuyết Yên cười khẩy.
Dã tâm của hán càng lúc càng lớn. Hắn đã chiếm được hơn nửa đất đai đại lục Bắc Hoang mà không cần dùng vũ lực quá nhiều.
Thông gia đúng là một thứ vũ khí tốt.
“Về sau không cần nói cho ta biết chuyện Hoàng thượng nạp phi, lười nghe.” Tuyết Yên lạnh nhạt nói: Tiểu Quý Tử nhìn Tuyết Yên, nghĩ thầm Hoàng hậu nương nương này không hề có chút uy nghiêm của Hoàng hậu nào. Phi tử mới vào kiểu gì cũng phải đến thỉnh an chứ, nhưng trước giờ Hoàng hậu không hề gặp bọn họ.
Bây giờ bị Hoàng thượng nhốt như thế cũng không sốt ruột.
Tất cả mọi người không nhìn thấu cách Hoàng thượng đối xử với nàng, nhìn giống như rất sủng ái Hoàng hậu, song cũng lại như không phải.
Mùng bảy tháng năm là sinh nhật của Lê Hiên, cũng là sinh nhật đầu tiên của hắn trong cung.
Lúc trước sinh nhật luôn ở bên ngoài, trên đường, hoặc là trên chiến trường.
Tiết Đoan Ngọ mùng năm tháng năm, Tuyết Yên, Lê Đồng và Đậu Uyển Nhi được gỡ lệnh cấm.
Hoàng thượng ra lệnh, bởi vì Hoàng hậu mất hoàng tử, cơ thể không được khỏe, ngày lễ và thọ yến của hắn nhất định phải đơn giản, tất cả công việc hậu cung giao cho Lưu Tuệ chủ trì.
Tuyết Yên hiểu rõ, chức Hoàng hậu trên danh nghĩa của nàng có lẽ cũng không làm-được lâu nữa.