Cuối cùng A Tường không đi, hắn nấu nước nóng đưa qua.
Người trong màn yên tĩnh nằm ở đó không nhúc nhích.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, đêm đã khuya.
Bàn Tử đóng chặt cửa, bốn nam nhân mở cửa nhà lao đi vào.
Tuyết Yên ngẩng đầu, nhìn bốn bóng người mơ hồ
bên ngoài, cảnh giác ngẩng đầu.
“Ai tới trước?” Bàn Tử lên tiếng.
Mọi người nhìn nhau, ánh đèn tối tăm, chiếu lên
khuôn mặt người vừa vặn vẹo lại kỳ dị, giống như:
dáng vẻ đều thay đổi.
“Chuyện này mà bị biết thì sẽ là tội chết!” A Tường ấp úng nói.
“Ngươi có tặc tâm lại không có tặc đảm thế à. Ngày
mai nàng ta sẽ chết, chúng ta không nói thì ai biết!
Chẳng lẽ ngươi sẽ nói sao? Nói cho ngươi biết, hôm
nay cho dù ngươi không làm, chúng ta cũng sẽ nói
ngươi làm!” Bàn Tử hung tợn nói.
“Chẳng lẽ nàng ta sẽ không nói sao!” A Tường chưa
từ bỏ ý định.
“Lát nữa khiến cho nàng ta không mở miệng được!
Nhanh, ai trước?” Bàn Tử nóng vội.
“Ngươi trước đi.” Liên Thành nói.
Bàn Tử xoa xoa tay, nhìn A Tường: “Nếu không ngươi
trước đi? Ta thấy ngươi có ý với nàng ta.”
A Tường thở hổn hển, mùi hương đặc trưng thoang
thoảng của nữ nhân trong lao khiến tim hắn đập rộn lên.
Hắn chậm rãi đi về phía màn.
Bàn Tử cũng đi tới: “Ta giúp ngươi.”
“Cứt!”A Tường giơ chân đá Bàn Tử.
Trong màn phát ra tiếng cười khẽ, như tiếng chuông ngân.
A Tường bất chợt đứng lại. Mùi thơm đó chui vào hơi
thở của hắn, dễ chịu vô cùng, thứ ở sâu trong tim
cũng không ngăn được.
Bàn Tử nhìn thấy A Tường ngẩn người đứng bất động
ở đó thì sốt ruột: “Ngươi đừng đứng ngây ra đó nữa!
Để tai”
A Tường nhìn thấy vẻ bỉ ối tham lam trên mặt Bàn Tử,
Bàn Tử giơ hai tay kéo màn ra, chuẩn bị chui vào.
A Tường vừa sợ vừa giận, vừa định tiến lên ngăn cản,
đột nhiên cảm thấy ngực mát lạnh, một lưỡi dao sắc
bén xuất hiện trước ngực, rét lạnh, không cảm giác
thấy đau đớn. Thế nhưng máu tươi phun ra mãnh liệt
là thật, hắn hoảng hốt giơ tay bôi.
Hắn trơ mắt nhìn chăm chằm mũi đao không rõ lai
lịch này, đột nhiên nhìn thấy Bàn Tử phía trước trượt
xuống giống như một đống thịt ở phía trước.
Trong miệng Bàn Tử phun ra ngụm máu tươi lớn.
Hắn trợn tròn mắt, hai tay đứt lìa, năm trên mặt đất
run rẩy mấy lần, không còn hơi thở nữa.
A Tường đè ngực mình lại, hắn muốn quay đầu
nhưng toàn thân đã bất lực.
Có bóng người màu vàng thoáng qua, hắn mở to hai
mắt muốn nhìn rõ người kia là ai, lại bị người kia giơ
chân đá sang một bên. Thân thể hắn chậm rãi trượt xuống.
Hai tên lính canh ngục đằng sau đã bị cắt đứt cổ
họng, trong đại lao tràn ngập mùi máu tanh.
Cuối cùng A Tường nhìn thấy có bốn năm người vào
phòng giam, người mặc cẩm y màu vàng phía trước
chính là đương kim hoàng đế Lê Hiên. Có một lần
hắn đang trực đã nhìn thấy người ấy từ xa.
Người ấy vẫn đến, đến thăm Hoàng hậu của người
ấy, người ấy sẽ giết chết nữ nhân xinh đẹp kia thật sao?
A Tường dần dần mất đi ý thức, hắn cảm thán trong
lòng, cả đời ngắn ngủi này vẫn chưa được nếm tư vị
của nữ nhân…
“Có mấy lính canh ngục trông coi nàng ấy?” Lê Hiên hỏi.
“Sáu người.” Cố Phàm nói.
“Giết toàn bộ những người từng trông coi nàng ấy ở
phòng giam này.” Giọng nói Lê Hiên trầm thấp.
Hắn vẫn tới. Tuyết Yên tựa vào đầu giường đơn sơ.
Nàng cho rằng đời này sẽ không còn được gặp lại hản.
Mùi máu tanh ập vào hơi thở nàng, nàng muốn nôn
mửa. Trên màn bắn rất nhiều máu, nhìn thấy mà giật mình.
Tuyết Yên nghe thấy có người đang dọn dẹp những
thi thể này, nàng xốc màn lên, thấy có người đang di
chuyển thi thế của Bàn Tử. Tên mập mạp kia đã đứt
hai tay, hai mắt bị móc, máu thịt be bét.
Trong lòng Tuyết Yên giật mình, nàng hơi vấp vào
dây xích trên chân, lập tức ngồi phịch xuống tấm phản.
Lê Hiên đứng đó, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì.
Nàng đứng lên, chậm rãi đi tới. Áo ngục màu xanh
rất dài gần như kéo lê trên mặt đất. Âm thanh dây.
xích chập chờn rung động khiến tất cả ánh mắt đều
tập trung trên chân nàng.
Ánh mắt Lê Hiên khẽ chuyển động, khóe mắt liếc
nhìn Cố Phàm, Cố Phàm lập tức quỳ xuống: “Ty chức
cũng không biết là ai đeo dây xích này, lúc tối hôm
qua đến không hề có.”
Tuyết Yên cười cười: “Hoàng thượng thật hay quên,
chẳng phải người sợ thiếp lại trốn nên bảo Nhan
Hương đến đeo thêm cho thiếp sao?”
Lê Hiên hơi động lông mày, không nói gì cả.
Tuyết Yên đi rất khó khăn, Lê Hiên suýt nữa muốn
bước qua, hắn muốn đi tới ôm lấy nàng. Khi thấy vẻ
mặt quật cường bình tĩnh của nàng, cuối cùng hắn
không nhúc nhích, vững vàng nghiêng người đứng ở đó.
Duệ vương, Hàn Chỉ Đào, Cố Phàm và Dương Thụ
đứng sau lưng Lê Hiên.
Tất cả mọi người đang len lén nhìn sắc mặt Hoàng thượng.
Duệ vương cau mày, vẻ mặt Hàn Chi Đào phân nộ.
Tuyết Yên đi đến chỗ cách Lê Hiên một bước thì
dừng lại: “Sao người lại tới?” Nàng hỏi.
Lê Hiên nhìn nàng. Nàng rất tiều tụy, sắc mặt xám
trắng, dưới mắt hơi thâm. Trong các phi tử của hắn,
nàng không tính là tuyệt sắc, nhưng toàn thân lại lộ
ra khí chất thanh lệ thoát tục, lúc này đôi mắt nàng
lấp lánh, lắng lặng nhìn hắn.
“Trẫm tới thăm nàng một chút.” Hắn nói rồi đưa tay
kéo nàng vào trong lòng.
Nàng chống hai tay trước ngực hắn: “Xin Hoàng
thượng tự trọng.”
Lê Hiên lập tức nhướng mát: “Nàng muốn giữ gìn
cho ai?” Trên mặt hân lộ ra nụ cười đùa bỡn.
Tuyết Yên cười cười: “Hoàng thượng cho rằng là ai
thì là người đó.”
Ý cười của Lê Hiên càng đậm, hắn nhìn Tuyết Yên từ
trên xuống dưới, nụ cười kia giống như khi bọn họ
mới quen, nụ cười bất cần đời này của Lê Hiên không
nhìn ra thật giả, không nhìn ra độ ấm.
Tim mọi người thắt lại, người bên cạnh hán biết, Lê
Hiên đang giận.
Một tiếng gấm rách vang lên tai mọi người, Lê Hiên
đang kéo Tuyết Yên, Tuyết Yên lui lại, y phục bị kéo rách.
Mọi người quay đầu, đi ra cửa nhà lao, Hàn Chi Đào
cắn răng, hơi dừng bước, cũng cùng đi ra cửa nhà lao.
Tuyết Yên kháng cự khiến Lê Hiên càng thêm phẫn
nộ, hắn ném một đoạn ống tay áo trong tay đi, nhìn
cánh tay trắng như tuyết của nàng lộ ra ngoài.
Nút thất phía trước y phục cũng tuột ra, lộ ra làn da
trắng như tuyết.
Tuyết Yên run rẩy, bị hắn ôm chặt trong ngực.
Dường như những cảnh này đang lặp lại chuyện kiếp.
trước nàng trải qua, như tái hiện kiếp trước. Cái đêm
trước khi nàng bị khoét tim ở kiếp trước hiện lên
trong đầu nàng.
“Cho dù nàng giữ gìn cho ai, chỉ cần trâm không
buông tay, nàng vẫn là nữ nhân của trẫm!” Hắn nói
nhỏ bên tai nàng.
Sắc mặt Tuyết Yên trăng bệch, bị hắn lôi kéo, khối
thịt lớn trên mắt cá chân nàng bị vỡ, máu chảy ra,
thấm vào trong giày, chân nhớp nháp không thoải mái.
Bởi vì đau khổ, Tuyết Yên gần như không phát ra
được âm thanh, nhưng trên mặt lại nở nụ cười nhạt.
Mọi người đứng bên ngoài cửa nhà lao, tiếng khàn
giọng kiềm chế của nữ tử vang lên tai mọi người, đó
là tiếng rên đau khổ của nàng.
“Hoàng thượng đang làm gì vậy!” Hàn Chỉ Đào gần
như muốn quay người đi vào.
Duệ vương và Cố Phàm ngăn cản hắn.
Lê Hiên xé rách áo ngục của Tuyết Yên. Bên trong lộ
ra áo trong màu tím nhạt và cái yếm màu đỏ.
Hắn nhìn kỹ nàng.
Lúc đầu nàng có rất nhiều lời muốn với hắn, từ khi
Điền Minh chết, Nhan Hương lập phi, nàng không
muốn nói gì nữa.
Nếu như có hiểu lầm, những hiểu lầm kia vốn là một
loại khảo nghiệm. Nếu quả thật hiếu nhau yêu nhau,
†ại sao lại hiểu lâm sâu như vậy. Điền Minh đi theo
hẩn từ nhỏ, ai cũng biết hắn ta thực lòng, sao hắn lại
để hắn chết như vậy?
Còn có Nhan Hương. Nhớ tới Nhan Hương, Tuyết Yên
như muốn ngạt thở. Nữ nhân này mang đến cho.
nàng đau nhức, như dấu vết khó phai.
Áo ngục của nàng trượt xuống chân, hắn thấy rõ vết
thương và vết máu trên mắt cá chân của nàng.
Hắn giơ ngón tay thon dài níu lấy dây xích kia, nhẹ
nhàng kéo một cái, mắt cá chân nàng máu me đầm địa.