“Nam tử tam thê tứ thiếp rất bình
thường, nhưng muội yên tâm, đại ca
nhất định sẽ tìm cho muội một nam
nhân chỉ có thể cưới một thê tử. Nếu
như hắn dám cưới người khác, ta sẽ giết
những ả đàn bà kia cho muội!” Tân Đạt
Nhĩ nói.
Tử Vi cười rạng rỡ: “Làm như vậy không
chiếm được tấm chân tình của người đó,
càng không có ý nghĩa, chẳng bằng
không lấy chồng.”
“Cứ như Hoàng đế và Hoàng hậu của
Đại Hưng đó, nghe nói vị Hoàng hậu kia
vì Hoàng đế mới thành ra như vậy, nàng
ta trở nên như thế là vì cái gì? Không
phải là hi vọng Hoàng đế kia có thể
sống vui vẻ sao? Còn Hoàng đế thì
sao?” Tử Vi lại một lần nữa nhắc đến
chủ đề này.
Tân Đạt Nhĩ đặt đũa xuống “cạch” một
tiếng: “Tử Vi, nếu muội còn nói về bọn
họ nữa ta sẽ lập tức đưa muội về nhài”
Tử Vi lè lưỡi: “Đại ca, đừng giận nữa, Tử
Vi không nói nữa.”
Hai tay nàng cầm miếng thịt cừu lớn bắt
đầu gặm
Tân Đạt Nhĩ ném con dao trong tay hắn
qua: “Muội càng ngày càng không ra
sao cả! Cái này phải dùng dao cắt nhỏ
ra ăn! Muội cứ như thể chưa bao giờ ăn
thịt dê vậy.”
Lê Hiên không kìm được mà nhìn chằm
chằm vào nữ tử phía trước.
Bộ dạng cô ấy khi ăn thịt dê giống Tuyết
Yên như đúc.
Đôi mắt của Lê Hiên khẽ nheo lại: “Kiểm
tra xem, bọn họ là do ai đưa đến, cố ý
nói cho trầm nghe những lời này, tìm
một người giống như nàng lượn lờ trước
mặt trẫm, cuối cùng là có mục đích gì!”
Hàn Chỉ Đào hiểu rõ, triều đình bây giờ,
nào ai thật lòng đối với Hoàng thượng,
mọi người đều từ lâu đã nhòm ngó đến
ngôi vị Hoàng hậu kia như hổ đói nhòm
mồi rồi.
Hàn Chỉ Đào sớm đã sai người bao vây
trước cửa quán ăn.
Tân Đạt Nhĩ liếc Tử Vi, nhỏ giọng nói:
“Ăn no chưa? Ăn no rồi chuẩn bị đi
Trước cửa có quan binh của Đại Hưng!”
Tử Vi đặt bát đũa xuống. Nàng biết rằng
đại ca Tân Đạt Nhĩ lợi hại, nàng cũng
biết những người ngồi ở bàn đối diện
cũng không phải là những kẻ tầm
thường.
Nàng đi thẳng về phía Lê Hiên, nhỏ
giọng nói: “Vị đại ca này, có nhìn thấy
mấy kẻ lén la lén lút ở trước cửa không?
Là thổ phỉ đấy. Ta và đại ca đến đây để
tìm thuốc cho mẫu thân đang bị bệnh,
trên người đem theo không ít ngân
lượng, tiểu nữ cảm thấy mấy vị là con
nhà võ, có thể bảo vệ chúng ta ra khỏi
cửa quán ăn được không? Yên tâm,
chúng ta sẽ không khiến các vị phải
thiệt thòi đâu.”
Cố Phàm và Trương Dương đứng chắn
trước mặt nàng, cả người Lê Hiên dựa
vào phía sau ghế nhìn nàng.
“Làm thế nào ngươi biết chúng ta là con
nhà võ?” Lê Hiên cầm chiếc khăn trên
bàn lau miệng.
“Thanh kiếm của vị này là bảo kiếm đó.”
Tử Vi chỉ vào chuôi kiếm lộ ra dưới thắt
lưng của Cố Phàm. Đôi mắt sáng của
nàng nhìn hắn chăm chú, không chút
kiêng dè, ánh mắt toát ra sự đắc ý và
giảo hoạt khi phát hiện ra bí mật của họ.
Lê Hiên mím môi, không nói. Trên mặt
nở ra nụ cười trêu chọc.
Hàn Chi Đào nghiêng người nhìn Hoàng
thượng, không ngờ Hoàng thượng lại
cười.
Trong ấn tượng của hắn, kể từ khi Tuyết
Yên hôn mê, khi Lê Hiên biết những khổ
đau mà Tuyết Yên phải chịu đựng, hắn
rất hiếm khi cười lại.
Hắn vốn là người thích cười. Mặc dù
phần lớn, những nụ cười đó không xuất
phát từ trái tim.
Giờ đây, nhìn vẻ mặt vui tươi của nữ
nhân kia, khóe miệng Hoàng thượng lại
có cong lên.
Hàn Chỉ Đào lập tức nói: “Được. Nếu
như cô nương đã tin tưởng chúng ta,
chúng ta sẽ đưa các người ra ngoài.
Ngân lượng thì không cần, nhưng cô
nương có thể cho ta biết nhà cô nương
ở đâu? Danh tính thế nào?”
Lê Hiên nhìn hắn một cái, vẫn không nói
gì.
Tử Vi mỉm cười: “Ta tên là Tử Vi, đây là
đại ca ta Tử Mục, bọn ta sống ở trấn
Phong gần đây, dạo này mẫu thân mắc
bệnh về tim, cần một loại thuốc có tên
cỏ Tình Nhân, tiểu nữ tìm đến rất nhiều
tiệm thuốc nhưng vẫn chưa tìm được
loại thuốc này. Đại ca không an tâm khi
†a một mình ra ngoài nên mấy ngày nay
cùng ta đi kiếm.”
Lê Hiên ngồi thẳng người dậy: “Bệnh
tim? Cỏ Tình Nhân?” Hắn ta lặp lại từng
câu?
“Đúng vậy, vị đại ca này biết loại thuốc
đó sao?” Tử Vi hỏi.
Lê Hiên ngừng lại đôi lúc, khế giọng đáp:
“Núi Mặc, trên núi Mặc có cỏ Tình
Nhân.”
Lê Hiên không biết tại sao hắn lại nói với
nàng ta điều này.
“Núi Mặc? Núi Mặc ở đâu?” Tử Vi truy
hỏi.
Lê Hiên đột nhiên tức giận, hắn giận
chính mình. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Tử
Vi một cái, kìm nén sự kích động muốn
nhìn thêm vào đôi mắt sáng đó một lần
nữa, vung tay rời đi.
“Núi Mặc ở đâu vậy?” Tử Vi bước tới và
nắm lấy áo choàng của hắn.
Trương Dương vô thức đánh về phía vai
nàng, hắn dùng sáu phần sức, nếu như
hắn đánh trúng nàng, nàng không chết
cũng bại liệt.
Tử Vi kinh hoàng, nàng vươn tay kéo lấy
Lê Hiên, nàng quên mất, thực ra bọn họ
hoàn toàn là người xa lạ.
Tân Đạt Nhĩ cách nàng rất xa, không kịp
đến cứu nàng.
Nàng hốt hoảng lúng túng, không tự chủ
được mà hét lên một tiếng: “Lê Hiên cứu
thiếp!”
Lê Hiên ban nấy còn tức giận, lại bị nàng
kéo tay áo thì lấy làm phẫn nộ. Nhưnh
giờ hắn bị tiếng hét thất thanh kinh sợ
của nàng làm cho quên hết mọi thứ.
Không thể ngờ rằng, hắn quay người ôm
lấy nàng lùi về sau vài bước, tay phải giơ
lên chặn lấy bàn tay của Trương Dương.
Trương Dương vội vàng thu hai bàn tay
lại, vẫn như trước đây, bị chấn động đến
mức hai vai ngứa ngáy.
Mọi người đều sốc, đứng ngẩn người,
Tân Đạt Nhĩ lao tới, kéo Tử Vi từ trong
lòng Lê Hiên ra, lao ra ngoài.
Lê Hiên nhìn Hàn Chi Đào nói: “Làm sao
nàng ta biết tên trâm?”
Hắn ta vô cùng king ngạc, ban nãy giọng
điệu khi gọi tên hắn của nữ tử kia, gần
như giống y hệt giọng của người đó.
Hắn rất rõ, giọng nói đó không phải là
của Tuyết Yên, giọng của nữ tử này nhẹ
nhàng hơn, nhưng thần sắc đó, cảm
giác đó, dường như lại chính là Tuyết
Yên.
Trong khoảnh khắc, giọng nói, tiếng
cười, khuôn mặt của Tuyết Yên lại hiện
lên trước mắt hắn.
Không đợi Hàn Chỉ Đào trả lời, hắn ta đã
nhảy ra khỏi cửa quán ăn, nhìn bốn phía,
nhưng không thấy bóng dáng của hai
người kia nữa.
Sắc mặt hắn lạnh tanh, nhìn chằm chăm
theo bóng dáng đã biến mất như làn
khói, khuôn mặt ngập tràn sự lo lắng,
giận dữ.
“Hoàng thượng, không đuổi theo nữa
sao?” Cố Phàm hỏi.
“Không đuổi nữa, nàng ta sẽ còn xuất
hiện.” Lê Hiên lãnh đạm nói.
Hắn ta luôn cho rằng, là nàng ta cố tình
tiếp cận hắn. Còn về mục đích của nàng
ta là gì, đến giờ hắn vẫn chưa rõ, nếu
như đã cố tình tiếp cận hắn thì sẽ không
kết thúc thế này.
Bệnh tim, cỏ Tình Nhân, Lê Hiên. Nàng
ta biết không ít. Cho dù ngươi là người
do ai phái đến, có mục đích gì, trầm đều
chờ ngươi! Lê Hiên cười khẩy.
Trước mặt hắn lại hiện lên đôi mắt tinh
ranh của người nữ tử kia, đôi mắt đó
giống Tuyết Yên như đúc.
Khi Lê Hiên đến Phù thành, Nhiếp Lăng
Hàn đã đứng trước cửa thành nghênh
đón.
Hắn ta vừa nhận được thư bồ câu từ chỗ
Bạch Thiếu Đình, nước Ba Sại đã quy
thuận Đại Hưng.
Nhìn thấy Lê Hiên, Nhiếp Lăng Hàn cúi
người hành lễ, sau đó đưa cho Lê Hiên
bức thư Bạch Thiếu Đình gửi bồ câu tới,
Lê Hiên cũng rất vui mừng.
Nước Ba Sại sau khi bị Lê Kiệt chiếm
lĩnh, nội chiến không ngừng. Cuộc sống
của bách tính vẫn như trong cảnh nước
sôi lửa bỏng.
Kể từ khi Lê Kiệt thay đổi chiến thuật thì
không tấn công Đại Hưng nữa mà bắt
đầu tiến đánh các quốc gia xung quanh
Đại Hưng. Lê Hiên phản công, giành lại
được quyền làm chủ của các quốc gia
khác. Mặc dù hắn luôn nhấn mạnh phải
dùng binh lực ít nhất để giành được
thắng lợi lớn nhất, nhưng, chỉ cần là
chiến tranh, tất có thương vong.
Bây giờ, suốt hai năm chiến trận,
phương thức của Lê Kiệt hoàn toàn là
cướp bóc, bách tính từ lâu đã mệt mỏi
với các cuộc chiến.
Lê Hiên thích sử dụng sách lược để
giành chiến thắng hơn.
Khi mọi người đã nghiên cứu xong chiến
thuật chống lại Bắc Di thì đã tối muộn,
thị vệ đem lên mấy bát canh thịt cừu và
một vài món xào.
Lê Hiên vẫn sống trong căn phòng trước
đó hắn từng ở.
Ở đây, có bóng hình của Tuyết Yên.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chầm chầm
uống trà.
“Muội ấy vẫn như vậy sao?” Nhiếp Lăng
Hàn chậm rãi hỏi.
“Ừm” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“V¡ thần cho rằng, nên đi tìm vị Mạnh cô
cô đó.” Nhiếp Lăng Hàn nói.