Giống như niệm một câu thần chú, cánh
cửa được ai đó đạp một cái “tâm ra.
Lê Hiên mặc thường y xông vào. Ngay
cả khi hắn ăn mặc đơn giản, nhưng
phong thái của vương giả thấm nhuần
trong một thời gian dài vẫn khiến cả
người hắn toát ra khí thế bức người.
Trường Phong ngây người ra đó.
Đi theo sau có Cố Phàm và Trương
Dương.
Lê Hiên đá vào lưng Trường Phong một
cái, Trường Phong hoàn hồn, rút thanh
kiếm của mình ra vung lên.
Hắn ta không hề biết Lê Hiên. Mấy lần
gặp trước, hắn chỉ gặp Nhiếp Lăng Hàn.
Cố Phàm và Trương Dương cản Trường
Phong lại.
Tay Lê Hiên khẽ run lên, hắn nhặt quần
áo trên đất phủ lên người cho Tử Vi.
Khi hắn thấy Trường Phong đưa Tử Vi đi,
trong tim hắn có một khoảng trống, như
thể bị người khác cướp đi một thứ gì đó.
Hắn không tin mình sẽ động tâm với
người con gái này. Hắn tự an ủi mình,
chỉ là nàng ta giống Tuyết Yên mà thôi.
Tuyết Yên, hắn sẽ luôn đợi nàng tỉnh lại.
Ngay cả nguyện vọng cuối cùng vẫn
chưa giúp nàng toại nguyện, nàng chỉ
muốn hắn ôm mình, nhưng hắn lại ngập
ngừng do dự, điều này khiến hắn rat rứt
khôn nguôi.
Hắn sẽ đợi nàng tỉnh dậy, đợi cho đến
khi hắn không thể đợi được nữa.
Lúc đó, hắn và nàng, cùng lên rừng
xuống biển, chung chăn chung gối, vĩnh
viễn không rời. Nàng muốn cùng hắn
suốt đời suốt kiếp kết nghĩa phu thê, lúc
nàng còn sống hắn không đáp ứng
được, giờ chỉ còn cách đợi sau khi chết.
Trong hai năm qua, trong mắt hắn
không hề có bóng dáng của người nào
khác. Không phải là vì Tuyết Yên mà
thực sự không muốn gặp lại bọn họ.
Tuyết Yên hôn mê nửa năm đầu, Duệ
vương đã từng đưa một nữ nhân rất
giống Tuyết Yên vào trong cung, hắn
cũng nhìn vài lần. Nhưng khi nàng ta dịu
dàng như nước giúp hắn thay y phục,
hắn liền biết, nàng ta không phải Tuyết
Yên, không ai có thể thay thế Tuyết Yên.
Hắn thậm chí còn ghét nàng ta chạm
vào quần áo của mình, bất cứ đồ đạc
nào khác cũng vậy.
Hắn hiểu rõ tâm tư của Duệ vương và
các đại thần. Chuyện khác hắn có thể
thỏa hiệp, nhưng chuyện tình cảm nam
nữ, tình cảm gia đình ruột thịt, thực sự là
không thể giả bộ. Điều này khác với
những cảnh diễn trò trước đây. Những
người phụ nữ trước đây, mặc dù hắn
không yêu, nhưng không chán ghét.
Cho đến khi nhìn thấy người con gái tên
Tử Vi này. Hắn không ngờ mình lại
không ghét nàng.
Khi hắn nhìn thấy đôi mắt như con thú
hoang của Trường Phong nhìn Tử Vị,
hắn đã không kìm được mà đi theo bọn
họ.
Hắn luôn chăm chú nhìn họ.
Nhìn thấy Trường Phong đưa Tử Vi vào
căn nhà gỗ, hắn tức giận không thôi.
Đây không phải là điều mà họ đã lên kế
hoạch sao? Hắn nên cảm thấy vui mừng
mới đúng? Tại sao tim hắn lại như có
ngọn lửa đang thiêu đốt?
Hắn không kìm chế được mà đi đến.
Cố Phàm và Trương Dương cùng những
thị vệ của Trường Phong đánh nhau.
Lê Hiên chạy về phía nhà gỗ, đột nhiên
nghe thấy tiếng hét to: “Lê Hiên!”
Giọng nói đó, rõ ràng là Tuyết Yên!
Khi vừa đạp cửa ra, xông vào trong
phòng, hắn nhìn thấy nàng đang co rúm
ở đó, lúc đó trái tim Lê Hiên chùng
xuống, dường như không thể thở được.
Hắn cởi áo khoác của mình ra, khoác lên
người Tử Vi, hắn ôm lấy nàng, cả người
nàng run rẩy, quay người lại mặc quần
áo của mình vào.
Trường Phong tính tình nóng nảy bùng
phát, hắn nhảy ra ngoài cửa nhà gỗ, lấy
thanh đao dài từ chỗ con ngựa của
mình.
“Các ngươi là ai mà dám quản chuyện
của bản vương ta!” Trường Phong đâm
vê phía Lê Hiên!
Một đám bụi mù mụt phía trước, âm
thanh rầm rập của móng ngựa vang lên.
Trường Phong nhìn một cái, đó là Tân
Đạt Nhĩ đưa người tới.
Hắn nhìn Tử Vi, hung hãn đánh giá Lê
Hiên và Cố Phàm một lượt từ trên xuống
dưới, sầm mặt lên ngựa chạy đi.
Tân Đạt Nhĩ từ phía xa xuống ngựa. Lê
Hiên và hắn đã từng gặp gỡ, chỉ là lúc
đó bọn họ không biết nhau.
“Tử Vi, muội sao vây? Kẻ nào bắt muội?”
Hắn dìu vai Tử Vi hỏi.
Dáng người hắn rất cao, nước da ngăm
đen, bên tai phải đeo một chiếc khuyên
tai hình ngôi sao. Đôi mắt đào hoa nhỏ
dài, đuôi mắt hơi hếch lên, mũi cao,
miệng nhỏ màu đỏ anh đào, lông mày
dài, tóc vàng, không ngờ con ngươi cũng
là màu nâu.
Lê Hiên đã từng nghe nói vị Vương
Trưởng mới của Bắc Di trông rất mê
hoặc, bây giờ nhìn thấy, quả thực là anh
tuấn, có điều trông không giống Tử Vi
chút nào.
Tử Vi đã bình tĩnh lại: “Đại ca, hôm qua,
có một nhóm người không biết là ai
muốn bắt muội đi, muội được bọn họ
cứu. Hôm nay họ nói người của chúng
†a đến đón muội, không ngờ lại là tộc
trưởng tộc Hồ Điệp Trường Phong.”
“Trường Phong? Hắn đâu?” Tân Đạt Nhĩ
hỏi.
Lê Hiên nhìn thấy sự căng thẳng trong
mắt nàng, nàng đang lo lắng cho họ.
Dẫu sao, đây cũng là đất của Bắc Di.
“Vừa nãy, hắn ta chạy rồi!” Tử Vi nhìn về
hướng Trường Phong tháo chạy, tức
giận mà nói.
“Là ngươi cứu muội muội ta, đa tạ! Các
ngươi là ai?” Tân Đạt Nhĩ hỏi Lê Hiên.
Tử Vi nhìn chăm chằm vào Lê Hiên,
nàng rất lo lăng.
Cố Phàm và Trương Dương ngay lập tức
vây quanh Lê Hiên.
Lê Hiên lãnh đạm nói: “Thương nhân
qua đường.”
“Đại ca, bọn họ là người qua đường, ban
nãy Trường Phong có hành vi không
đứng đắn với muội, muội được bọn họ
giải cứu…” Tử Vi hai tay cầm lấy mép áo
của Tân Đạt Nhĩ nói.
Tân Đạt Nhĩ nhìn Lê Hiên một lượt, bọn
họ đều mặc trang phục Đại Hưng, hơn
nữa nhìn bọn họ đều là con nhà võ.
Hắn vừa nháy mắt, binh lính liền vây lại.
Lê Hiên chỉ đem theo Cố Phàm và
Trương Dương. Hắn nắm chặt thanh
kiếm Thương Long trong tay.
Tân Nhĩ Đạt nhìn chằm chằm vào Lê
Hiên, nói: “Nếu như các người là ân
nhân cứu mạng của muội muội ta, vậy
mời mọi người về chỗ ta ngồi chơi một lát”
Lê Hiên chắp tay: “Chúng ta có chuyện
gấp, không tiện ở lại lâu, nếu như Tử Vị
cô nương không sao, vậy chúng ta cũng
nên quay về thôi.”
Không có lệnh của Tân Đạt Nhĩ, các binh
lính không nhường đường.
Tân Đạt Nhĩ nhìn chằm chằm vào Lê
Hiên, hắn luôn cảm thấy người này khí
chất bất phàm, tuyệt đối không phải
thương nhân bình thường.
Tay Cố Phàm cầm lấy đạn tín hiệu,
chuẩn bị phóng đi.
“Vương Thượng, bị chức cảm thấy mấy
người họ rất quen mắt.” Một tướng sĩ
đứng sau Tân Đạt Nhĩ nói nhỏ bên tai hắn.
Hắn từng tham gia trận đánh ở Phù
thành, đã từng gặp người của An vương
Lê Hiên.
Tân Đạt Nhĩ lặng lẽ ngẩng đầu lên: “Vậy
cứ làm như thế đi, đưa các vị này về cung!”
Phía sau vang lên tiếng vó ngựa. Nhiếp
Lăng Hàn và Hàn Chi Đào cùng hơn
mười thị vệ mặc thường phục đi đến.
Tân Đạt Nhĩ hô to: “Giữ chúng lại!”
Tân Đạt Nhĩ biết Nhiếp Lăng Hàn. Nhìn
Nhiếp Lăng Hàn đích thân qua đây, liền
biết những người trước mặt mà thuộc
hạ nói đến chính là Hoàng đế Đại Hưng
Lê Hiên!
Lòng hắn mừng thầm, đứng là giăng
thiên la địa võng không sa lưới, không
mất công sức lại bắt được.
Hắn ta rút kiếm và nhắm vào phía Lê Hiên.
Lê Hiên liếc nhìn một cái, tay hắn cầm
một thanh kiếm dài màu đỏ thâm.
Kiếm Xích Tiêu. Lê Hiên vừa nhìn đã
nhận ra, không ngờ trong tay hắn lại là
kiếm Xích Tiêu.
Kiếm Xích Tiêu là khắc tinh của kiếm
Thương Long.
Nhiếp Lăng Hàn quất ngựa đi lên, chắn
trước mặt Lê Hiên. Hắn cũng nhận ra
thanh kiếm Xích Tiêu trong tay Tân Đạt Nhĩ.
Hai tay Tử Vi giữ chặt lấy cánh tay Tân
Đạt Nhĩ: “Đại ca, hôm qua hắn ta đã cứu
muội, hôm nay lại cứu muội lần nữa!
Huynh thả bọn họ đi đi mà.”
Tân Đạt Nhĩ kéo Tử Vi ra sau lưng:
“Người đâu, bảo vệ công chúa.”
Nhiếp Lăng Hàn chỉ đem theo hơn chục
người, bọn họ bị hơn trăm người của Tân
Đạt Nhĩ vây ở giữa.
Tân Đạt Nhĩ cầm thanh kiếm Xích Tiêu
trong tay, nhìn Lê Hiên.
“Lê Hiên, gan cũng to lắm, dám đột
nhập vào đất Bắc Di. Nếu như đã đến
rồi, thì đứng mong rời đi.” Hắn mỉm cười,
đôi mắt đào hoa cũng ngập ý cười.
Lê Hiên không đáp lời, vài người phía
sau chuẩn bị xông lên.
“Đại ca, huynh nhận ra đó là Hoàng đế
Đại Hưng Lê Hiên?” Tử Vi hỏi.
“Đúng, Hoàng đế Đại Hưng!” Tân Đạt Nhĩ đáp.
“Đại ca, huynh không thế đánh hăắn bị
thương! Tiểu muôi, muội, đã thích hắn
rồi! Người muội muốn gả cho là hắn!” Tử
Vi cuống cuồng, nàng biết Tân Đạt Nhĩ
đã nhận ra đó là Lê Hiên, vậy thì tuyệt
đối sẽ không thả cho Lê Hiên đi!
“Muội nói cái gì?” Tân Đạt Nhĩ biến giọng.