Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 250: Phản hóa qua đi





Nghe ra, đây đúng là phong cách của Nhiếp Lăng Hàn, rất khó để tìm ra sai sót, yêu và hận đều không khiến hắn thay đổi sắc mặt.

Vậy ra, sự gặp gỡ của bọn họ cũng nằm trong tính toán của hắn? Hoặc là, hắn sau khi gặp nàng, mới xuất hiện hàng loạt các kế hoạch sau này? Nàng là lối tắt trong đại kế hoạch của hắn?

Chả trách hắn lại không chịu lấy công chúa, hóa ra là không thể lấy.

Lê Hiện tin tưởng hắn hết mực, một phần nguyên nhân rất lớn cũng là do nàng.

Im lặng là vàng, nhưng chung sống với người trầm mặc, cần có trí tuệ rất cao.

Nhiều năm như vậy, Nhiếp Lăng Hàn là người nàng tin cậy nhất, cũng là người thân thiết nhất của nàng. Phụ thân hắn và mẫu thân nàng đã từng quen biết, hắn còn là người của Thanh Y Đường, công sức và sự giúp đỡ không cần báo đáp của hắn dành cho nàng, khiến nàng nghĩ rằng hắn chính là anh trai ruột của nàng.

Nhưng tất cả những điều khiến nàng tin tưởng, hóa ra đều có mục đích.

Nghĩ đến Lê Hiên, Tử Vi lại lo lắng khôn nguôi. Hắn có thể đi đâu? Bây giờ, ai dám giữ lại bọn họ? Các nước láng giềng đã bị thu phục, Nhiếp

Lăng Hàn gần như đều đã từng ở đó quân đóng. Tử Vi tin chắc hắn ta đã xây dựng lực lượng của mình ở đó. "Những người cũ ở cung Vong Ưu thì sao? Tiểu An đâu? Sấm Sét đâu?" Tử Vi hỏi.

Tiểu Tỉnh cúi đầu: "Hình như khi xảy ra cung biển, Sấm Sét đã phá dây đi cứu Hoàng thượng, Tiểu An đi theo sau, bọn họ, bọn họ đều bị trúng tên bay đạn lạc chết rồi."


Ồ, chết rồi.

Tử Vi đứng trước cửa sổ, nhìn có vẻ bình tĩnh không nói gì, nhưng trái tim cô lại như sóng lớn trào dâng. Nàng đã từng khuyên Hạnh Đạt Nhĩ, chỉ cần người dân có thể an cư lạc nghiệp, quốc gia đó, ai làm Hoàng đế cũng như nhau cả.

Nhưng bây giờ nàng nhận ra, thực sự không giống nhau.

Nàng nhớ lại những lời mà Hạnh Nhĩ Đạt đã nói lúc đó: "Muội không phải là nam nhân, muội sẽ không hiểu được đâu." Bây giờ hình như nàng đột nhiên hiểu rồi.

Nàng tin Lê Hiên sẽ không bị đánh bại theo cách này, hắn không phải là kẻ dễ dàng nhận thua. Chỉ là, sau này hắn còn có thể tin tưởng ai được nữa?

Cổ Phàm, Tiểu Thuyên Tử đều là người hắn tin tưởng hết mực. Hằn giao cả tính mạng mình cho Cổ Phàm, giao cả tính mạng nàng cho Tiểu Thuyên Tử, giao cả giang sơn cho Nhiếp Lăng Hàn.

Bây giờ, chỉ trong một ngày, bọn họ lấy đi tất cả những gì hắn có.

Con đường đi đến ngôi vị trí chí tôn, vĩnh viễn sẽ không có điểm dừng, vĩnh viễn không có việc lớn đã thành, vĩnh viễn không có an toàn và ổn định.

Đúng là một giấc mộng dài, phồn hoa đi qua, ngày trước rực rỡ bao nhiêu, hiện tại tàn phai bấy nhiêu.

Đã đến hoàng hôn, Tử Vi muốn đi ra ngoài một chút, nhưng lính canh ở cửa không đồng ý. Ngoan ngoãn đợi đi, những người khác đều bị giam trong nhà lao, vẫn để người ở lại trong cung là tốt lắm rồi, biết điều đi!" Người lính canh đó cảm thấy một tù nhân còn dám đòi hỏi này nọ. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Tiểu Tỉnh đang muốn ra nói đạo lý, Tử Vi ngăn nàng ta lại: "Hắn ta nói rất đúng".

Nàng đứng trước cửa sổ, khung cảnh của cung điện Vong Ưu là tuyệt mĩ, mấy hốc mai được chuyển đến lúc trước nay đã nở hoa. Mấy khóm trúc góc tường vẫn xanh mơn mởn như trước đây.

Tử Vi đẩy cửa sổ ra, gió lạnh buốt ùa vào.

Dưới ánh hoàng hôn, những chú chim mệt mỏi trở về từ rừng, khung cảnh vẫn vậy, mà giang sơn đã đổi thay.

Hôm sau, Tử Vi bị tiếng chuồng long trọng trong cung đánh thức. Tử Vi nhớ ra, hôm nay là ngày Nhiếp Lăng Hàn đăng CO.

Hằn lợi dụng Lê Hiên, để Lê Hiến dọn dẹp mọi vật cản, hắn chỉ cần đánh bại Lê Hiền là có được tất thảy. Hắn cũng là Hoàng tử, hắn danh chính ngôn thuận để lên ngôi Hoàng đế.

Vào buổi trưa, có người mang đến bữa trưa thịnh soạn. Nhưng Tử Vi không muốn ăn.

Nàng đang nghĩ cách làm thế nào để thoát khỏi đây. Mấy hôm nay thị vệ canh phòng rất chặt, nàng trước hết phải khiến Nhiếp Lăng Hàn lơ là, khiến hắn buông lỏng cảnh giác, khiến hắn cho rằng nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại trong cung.

Bữa trưa vẫn còn nguyễn vẹn được đưa xuống. Một lúc sau, cửa được mở ra, một người phụ nữ duyên dáng bước vào, theo sau là một a hoàn tay cầm hộp cơm. Tử Vi biết, đây chính là mẫu thân của Nhiếp Lăng Hàn.


Bà vốn là a hoàn của mẹ nàng Trần Yên, mỗi lần Tử Vi nhìn thấy bà ấy đều cảm thấy rất gần gũi. "Phu nhân." Nàng đứng dậy hành lễ. Có lẽ bây giờ bà đã là Thái hậu rồi, mặc dù bà ấy không phải là mẹ ruột của Nhiếp Lăng Hàn, nhưng là người nuôi dưỡng Nhiếp Lăng Hàn trưởng thành. Tử Vi vẫn gọi bà là phu nhân.

Nhiếp phu nhân đỡ nàng dây. "Ta nghe nói buổi trưa con không ăn cơm?" Giọng bà ấm áp.

Tử Vi nhìn bà: "Đa tạ phu nhân quan tâm, Tử Vi có dùng một ít."

Bà vươn tay ra, cầm lấy tay Tử Vi: "Không thể không ăn được, ăn rồi mới có sức, con là công chúa Bắc Di, ở Đại Hưng đã quen chưa?"

Tử Vi gật đầu: "Vâng ạ, con đã quen rồi." "Lăng Hàn bây giờ rất bận, có thời gian nó sẽ đến thăm con. Đây là những món chính tay ta làm, con thử một chút." Nhiếp phu nhân bảo a hoàn mở hộp cơm ra và bày lên trên bàn.

Tử Vi vội vàng cầm đũa "Cảm ơn phu nhân."

Nàng ăn ngấu nghiến.

Nhiếp phu nhân hỏi nàng: "Ta có thể nhìn ta, Lăng Hàn đối với con là có tình có nghĩa, nghe nói các con luôn tốt đẹp, con có dự định nào không?"

Tử Vi mỉm cười hỏi lại: "Phu nhân, không phải sư huynh đã đính hôn rồi sao, khi nào tổ chức đại hôn?" "Chuyện đính hôn là do ta và phụ thân nó quyết định, có lẽ sẽ sớm thành thân thôi, nhưng chúng ta cũng không phản đối nó lấy con, mặc dù con là người Bắc Di. "

Tử Vi vừa cười vừa nói: "Con sẽ không gả cho Nhiếp Lăng Hàn đâu, con không chỉ là người

Bắc Di, vốn dĩ con sắp gả cho Hoàng đế trước đây Lê Hiền. Con là người của Lê Hiến." "Cái gì! Chẳng phải Lăng Hàn nói trái tim con hướng về nó sao? Lẽ nào không phải Lê Hiến ép buộc con vào cung?" Nhiếp phu nhân lập tức đứng dậy. "Không phải. Chính Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Nhiếp Lăng Hàn đã giam con trong cung điện này."

Nhiếp phu nhân dường như không tin, xem ra Nhiếp Lăng Hàn không hề nói sự thật với bà. Nhiếp phu nhân quay người đi ra ngoài.

Tử Vi dùng xong bữa trưa, lặng lẽ nằm trên giường. Nàng không biết bên ngoài như thế nào, Trân Châu và Vu Dung bọn họ có cùng chạy thoát không? Hay là cũng bị bắt làm tù binh. Trong cung, các phi tần khác chỉ có Quan Duyệt và Tịnh Phi, bọn họ cũng bị giam vào đại lao ư? Nhiếp Lăng Hàn sẽ xử lý bọn họ thế nào?

Có quá nhiều thứ trong tâm trí nàng, đầu nàng dần dần rối tung rối mù, đầu đau như bị tách đôi ra vậy.

Tử Vi mặc một chiếc áo choàng màu xanh, nói với Tiểu Tỉnh: "Tiểu Tỉnh, pha một bình trà ngon, chúng ta lên nhà cây ngồi một lát."

Ngôi nhà cây được làm bằng gỗ. Tử Vi ôm lấy một cái bếp cầm tay, ngồi dựa vào ngôi nhà cây. Tiểu Tỉnh trải một chiếc thảm dày ở bên trong.

Ngồi ở bên trong, từ trong cửa sổ vừa hay có thể nhìn thấy cửa sổ của điện Lâm Hoa. Tử Vi đã hiểu sao Lê Hiến lại chọn chỗ này để xây nhà cây. Điện Lâm Hoa bây giờ, cửa sổ đóng chặt. Một bóng người cũng không có.

Đương nhiên, cũng có thể thấy bóng dáng bận rộn của cung nữ thái giảm bên ngoài


Tử Vi đột nhiên nhớ đến Tiểu Quý Tử, mãi cũng không thấy bóng dáng hắn đầu, hắn chết rồi ư?

Tiểu Tỉnh mở hộp nhỏ mà nàng ấy mang bên mình, nói nhỏ: "Công chúa, ở đây vẫn còn một bình này." Nàng đưa cho Tử Vi một lọ thuốc nhỏ.

Tử Vi nhìn nó, đó là thuốc mê.

Tiểu Tỉnh chỉ vào tên lính canh ở cửa.

Tử Vi lắc đầu: "Trước tiên không được đánh rắn động cỏ, nếu như chúng ta bị phát hiện thì sẽ không còn cơ hội nữa. Bây giờ ta vẫn chưa nghĩ xong sẽ đi đâu."

Cũng không biết núi Mặc như thế nào rồi, nàng không về núi Mặc được nữa? Núi Tử Vi? Lê Hiện sẽ đi đâu? Nàng muốn tìm thấy Lê Hiên. Bây giờ không thể để Nhiếp Lăng Hàn biết được suy nghĩ của mình.

Nhiếp Lăng Hàn rất đáng sợ.

Những ngày tiếp theo, Tử Vi ăn uống đúng giờ, không gào khóc, cũng không không còn đập phá đồ đạc.

Thỉnh thoảng sẽ nghe thấy những tên lính ở cửa nói về chuyện triều đình.

Chẳng hạn, không biết Nhiếp phu nhân vi chuyện gì mà cãi nhau với Hoàng thượng, Nhiếp phu nhân và Nhiếp tiên sinh tức giận bỏ về núi Lục Hợp rồi.

Ví dụ, trong triều có đại thần không phục tấn đế hôm qua đại náo đại điện, Hoàng thượng khoan dung độ lượng, không hề trách phạt hắn, một mực ôn hòa khuyên nhủ, chỉ là người đó tính tình nóng nảy quá, về đến nhà la hét một chập, thế mà không biết tại sao hôm nay lại hoàn toàn quy thuận, ủng hộ tân đế.

Tử Vi nhớ đến Hộ bộ Thị lang Trần Cương không bao giờ uống rượu rơi xuống hồ chết đuối, Trung thư lệnh Dương

Tường xuất huyết đột tử, Tuyên uy tướng quân Lưu Dĩ Đức đột tử do bệnh tim, những người đó, đều là người tâm phúc Lê Hiến cân nhắc lên.

Cái chết của những người đó, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.