**********
Điều khiển Tiểu Tỉnh khó hiểu nhất chính là thái độ của công chúa Tử Vi.
Hôm qua công chúa đã tự tay đâm người mình yêu, rốt cuộc là tại sao?
Tiểu Tỉnh không biết hôn lễ của công chúa có thể tổ chức hay không, không có ai nàng cho nàng biết.
Dẫu sao Thái hậu đã chết, mặc dù đó không phải là người sinh ra Hoàng thượng, nhưng dù sao bà ta vẫn là Thái hậu.
Cung nữ thái giám cũng thu dọn gần xong, trời sắp sáng rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi một lát.
Tiểu Tỉnh vừa nằm xuống, Tử Vì đã quay về rồi.
Tiểu Tỉnh mặt mày hốc hác, nhìn Tử Vi nói: "Công chúa, sao không ngủ thêm một chút?"
Tử Vi nhìn cung Vong Ưu khắp nơi hoang tàn, kinh ngạc hỏi Tiểu Tỉnh: " Tiểu Tỉnh, xảy ra chuyện gì vậy? Bọn họ nói tối qua trong cũng có rất nhiều chỗ bị cháy, cung Vong Ưu cũng bị cháy sao?"
Tiểu Tỉnh nhìn thẳng vào nàng: "Công chúa, có phải người sợ quá rồi không?" "Rốt cuộc là sao?" "Công chúa, người thực sự quên rồi? Đêm qua, vị Nguyên Hoàng đế đó đã đến." "Cái gì? Hôm qua chàng đến cung Vong Ưu rồi? Đúng, có lẽ là chàng, vụ cháy đêm qua có liên quan đến chàng ấy!" Tử Vi lẩm bẩm nói.
"Đúng, đúng, người đã ra tay với người đó.
Người đâm người đó một kiếm." Tiểu Tỉnh bĩu môi.
"Cái gì, ta đâm chàng một kiếm?" Khuôn mặt Tử Vi tái như tro.
Nàng kéo Tiểu Tỉnh sang một bên hỏi: "Nói cho ta biết, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Tỉnh nói: "Lẽ nào, người bị đánh thuốc mê sao? Hôm qua đúng là công chúa như biển thành một người khác." "Chàng thực sự đã đến ư? Chàng không sao chứ?" "Đến rồi, nói là đến cứu công chúa đi, nhưng người nhân lúc người đó không phòng bị, đâm hắn một nhát, nhưng hắn được người khác cứu rồi.
Hôm qua, người và Hoàng thượng đúng là tình ý miên man...!"Đêm qua, người đó chắc chắn không phải là ta, tối qua ta ngủ li bì đến bây giờ mới dậy.
Ta hiểu rồi, là sư huynh cố ý." Tử Vi đột nhiên ngồi sụp xuống ghế, nàng cảm thấy đau quặn trong tim, nàng ôm chặt lấy Tử
Vi lệnh trước ngực, miếng ngọc ẩm nhuận đó đem theo chút lạnh ý, khẽ hôn lên lòng bàn tay nàng.
Tiểu Tỉnh bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Em đã nói rồi, sao công chúa có thể vô tình như thế, cũng không thể thay đổi nhanh như thể được! Người không biết tối qua khủng khiếp như thế nào đâu! Chính là cung Vong Ưu này, chính tại chỗ này, khi Nguyễn Hoàng đế và Hoàng thượng đang đánh nhau, người giả mạo Tử Vi đó lén đâm Nguyên Hoàng đế, đâm trúng tim luôn, ánh mắt
Nguyễn Hoàng nhìn người lúc đó, thật là đáng thương...!"Ngươi nói chàng đáng đáng thương?" Giọng nói của Tử Vi dường như vọng đến từ một nơi xa xôi, trống rỗng, tuyệt vọng.
"Ừm, đúng vậy, chính là mắt đó, hắn không tin, do dự, đau đớn, kinh ngạc, còn có nỗi đau không thể nói ra, nói chung nhìn bộ dạng hắn như thế, nô tỳ cũng cảm thấy rất đau lòng...!
Tử Vi cảm thấy đau đớn và sợ hãi giống như một vực thẩm vô tận, nó đang dẫn nhấn chìm nàng.
Một người kiêu ngạo như thế, lại bị người khác nói rất đáng thương.
Nước mắt trào ra, trong khoảnh khắc đó nỗi tuyệt vọng dường như xuyên qua trái tim nàng, nước lạnh ùn ùn tuân vào, lấp đầy đáy hầm dưới tận sâu trái tim nàng.
Tử Vi cả người ớn lạnh, run ray.
Đêm qua, nàng ở cung Thấu Phương uống một chén thuốc an thai liền ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy, nàng thấy những người trong phòng không vội vã đến chải tóc trang điểm cho nàng, cũng không có những chuyện chuẩn bị cho đại hôn trong tưởng tượng của nàng.
Mọi người dường như đều đang né tránh nàng.
Nàng hỏi Bạch Từ, Bạch Từ nói thầm với nàng: "Tử Vi công chúa, đại hôn hôm nay có lẽ phải lùi lại, Thái hậu mất rồi." “Thái hậu mất rồi? Khi nào?" Tử Vi hỏi.
"Tối qua, công chúa không biết sao? Tối qua, sau khi người và Hoàng thượng rời đi, có thích khách vào cung, nghe nói là giết chết Thái hậu, rất nhiều nơi trong cung đều bị đốt, tôi chao, sau đó nhìn thấy công chúa bình an trở về, nô tỳ mới yên tâm.
Nô tỳ cứ nghĩ người biết mọi chuyện!"
Bạch Từ cho rằng Tử Vi biết tin đại hôn bị hủy bỏ sẽ rất đau lòng.
Nhưng công chúa không hề đau lòng, chỉ quan tâm đến chuyện thích khách đêm qua.
"Tối qua ta đi ra ngoài sao?" Nàng hỏi Bạch Từ, nàng không nhớ là mình có đi ra ngoài.
"Vâng, công chúa và Hoàng thượng cùng đến cung Vong Ưu.
Công chúa quên rồi sao?" "Cung Vong Ưu? Đêm qua? Với Hoàng thượng?"
Tử Vi không nhớ gì cả, nghĩ đến an toàn của cung Vong Ưu, nàng vội vàng chạy về xem thế nào.
Không ngờ, đêm qua, cung Vong Ưu lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng để lỡ cơ hội gặp hắn, còn khiến hắn bị thương, nếu hắn nhận định người kia là nàng, chắc chắn sẽ đau đớn vô cùng, hắn là người rất kiêu ngạo.
"Em có nhận ra kẻ giả mạo đó có gì khác với ta lúc bình thường không?" Tử Vi hỏi.
Tiểu Tỉnh suy nghĩ một lúc: "Dáng người rất giống người, gầy gầy nhỏ nhỏ, khuôn mặt cũng giống, giọng nói hơi khàn khàn, mấy hôm nay người cảm thấy không khỏe, nên giọng cũng hơi khàn khàn, nô tỳ cũng không nghĩ nhiều.
Có lẽ nàng ta đã đeo mặt nạ giả danh, là buổi đêm, nhìn không rõ lắm, Hoàng thượng đưa nàng ta từ ngoài vào, em còn nghĩ là người đã quay về rồi, bây giờ nghĩ lại, mùi hương trên người nàng ta và người không giống."
Tiểu Tỉnh cau mày, đêm qua, nàng căn bản không thể ngờ đến Tử Vi công chúa là giả, chỉ thắc mắc thái độ của nàng đối với Lê Hiền.
Bây giờ nghĩ lại, đúng là có sự khác biệt.
"Đúng rồi, trên người nàng ta có một mùi cây dành dành, còn nữa, ánh mắt nàng ta, ánh mắt nàng ta nhìn Nguyên Hoàng để không có chút tình cảm nào, nhưng nhìn Hoàng thượng lại là tình ý dạt dào." Bây giờ Tiểu Tỉnh có thể lí giải được các cử chỉ của Tử Vi công chúa tối qua, cũng đúng, một người sao có thể thay đổi nhiều như vậy.
Tử Vi cầm thanh kiếm Thu Thủy của mình, quay người đi ra ngoài.
Sớm như này, Nhiếp Lăng Hàn vẫn chưa thượng triều, vậy hắn sẽ ở đâu? Ở tẩm cung của mình hay là ở phòng sách?
Tử Vi nghĩ một hồi, cầm thanh kiếm đi về phía hiện Cổ Hoa.
Tử Vi đến hiện Cổ Hoa, trước cửa có hai tên lính canh, còn có hai cung nữ và hai thái giảm, cung nữ cầm chậu đồng và khăn mềm, đang đợi Hoàng thượng dậy tắm rửa.
Xem ra Nhiếp Lăng Hàn đã ngủ ở điện Cổ Hoa đêm qua.
Tử Vi xông thẳng vào trong, tiểu thái giám ngăn nàng lại "Công chúa, Hoàng thượng vẫn đang nghỉ ngơi, nói ai cũng không được vào...!
Tử Vi đá một cái hắn ngã xuống đất.
Nàng trước giờ luôn đối tốt với cung nữ thái giảm, đây là lần đầu tiên.
Bước vào cửa, Cổ Phàm và Mạnh Truy đang ở đó, nhìn thấy Tử Vi, Cổ Phàm ngăn nàng lại.
Tử Vi giơ kiếm lên đâm, Cổ Phàm chỉ né tránh, Tử Vi đâm kiếm như muốn lấy mạng, chỉ là kiếm thuật của hai người cách biệt quá nhiều, không thể làm thương hằn dù chỉ một chút.
Dương Thanh đi ra nhìn thấy là Tử Vi, vội vàng nói nhỏ: "Công chúa, Hoàng thượng đã bận rộn cho đến tận trời sáng, bây giờ vừa mới ngủ, bà nội ơi, không thể làm loạn, có chuyện gì đợi Hoàng thượng thức dậy rồi nói."
Những người này biết sức nặng của Tử Vi trong lòng Hoàng thượng, họ không dám theo lệnh mà ngăn cản nàng, huống hồ Hoàng thượng đã nói, nếu thực sự không cản được, thì không cần cản.
Trong lúc đang giảng co, bên ngoài lại có một người nữa đến.
Tử Vi nhìn dáng người và chiều cao tương tự mình, khuôn mặt nhỏ bé đó chính là Lương Hồng Tụ
Tử Vi cầm thanh kiếm đâm về phía Lương Hồng Tụ
Lương Hồng Tụ nhảy lên: "Cô điên rồi!"
Tử Vì nói: "Đêm qua, cô đóng giả ta, đóng giống lắm!"
Lương Hồng Tụ: "Cô nói linh tinh gì vậy.
Hôm nay ta mới nghe tin hoàng cung xảy ra chuyện, hôm nay là cô không thể tổ chức đại hồn thì cũng đừng ném cục tức lên đầu tạ!
Tử Vi kiếm sau nhanh hơn kiếm trước, chiêu thức lợi hại.
Lương Hồng Tụ ngại thân phận của Tử Vi nên không đánh trả, chỉ có lùi về sau.
Mạnh Truy sợ bọn họ xảy ra chuyện, luôn đi theo.Lương Hồng Tu có vẻ hơi có lỗi, bình thường với tính khí của mình, nàng sẽ không nó tránh.
Nhưng bây giờ nàng không đánh trả, nhảy tới nhảy lui tránh né, bị vấp vào ghế ngã một cái, nàng đưa ra ra nhấc cái ghế lên.
Tử Vi chém xuống