Sắc mặt Lê Hiền hơi thay đổi: “Nàng ấy đi đâu?”
Tư Mã Huy lắc đầu: “Muội ấy không nói, chỉ là hôm muội ấy quay lại như biến thành một người khác, ở đây hai ngày liền rời đi, để lại cho ta mấy dòng chữ, nói sẽ sống thật tốt, không cần đi tìm muội ấy."
“Cuối cùng vẫn muộn một bước.” Lê Hiến phiền muộn.
Tư Mã Huy nói: “Đợt trước muội ấy đi tìm huynh, xem ra tìm được huynh rồi?”
“Một lời khó nói! Gần đây chiến sự với Nhiếp Lăng Hàn thế nào?” Lê Hiện hỏi Tư Mã Huy.
Tư Mã Huy nói: “Hắn muốn chiếm lấy nước Nam Chiêu không phải chuyện dễ, đương nhiên, ta cũng biết hắn chưa dồn hết lực.
Dẫu sao, bách tính đã chán ghét chiến tranh.
Hắn bây giờ đang dốc sức củng cố quyền lực chính trị của hắn, Chư vương của nước Thiên Đảo đã đổi thành người khác rồi, bước tiếp theo có lẽ hắn sẽ đụng đến nước Phú Lê."
Ánh nến chiếu vào khuôn mặt của Tư Mã Huy, khuôn mặt hắn cũng sinh động hẳn lên.
Ánh mắt Lê Hiên cứ mãi dõi theo hắn: “Nước Nam Chiêu sao không quy thuận Đại Hưng, suy cho cùng, thiên hạ vẫn phải quy về một mối.”
Tư Mã Huy nói: “Ta không nhìn thấu hắn, sau khi hắn tiếp quản Đại Hưng, hắn làm những gì huynh cũng nhìn thấy hết rồi, hắn chú trọng củng cố quyền lực của mình, vừa mới tiếp quản được ba tháng đã thay đổi chính sách trước kia, giảm tô thuế, đề xuất các nước thông thiên, còn bây giờ hắn như biển thành một người khác, tăng thuế và nghĩa vụ, hơn nữa thủ đoạn tàn nhẫn.
Lê Hiền nói: “Hắn vốn dĩ là trộm lấy thành quả của người khác, chắc chắn sẽ như vậy, nếu không sao khống chế được cục diện”
Tư Mã Huy lắc đầu: “Điểm quan trọng nhất là, hình như dã tâm của Nhiếp Lăng Hàn không đơn giản chỉ dừng lại ở lục địa Bắc Hoang.
Nước Nam Chiêu nằm ở cực Nam của lục địa Bắc Hoang, giáp ranh với lục địa Triều Vân và lục địa Hợp Hư, ta sợ sau này chiến tranh sẽ không ngừng..."
Hắn nhìn Lê Hiền: “Bao giờ huynh quay về?
Lê Hiên đáp: “Nhanh thôi.”
Tư Mã Huy gật đầu.
Lê Hiên đứng lên: “Vậy thì, cáo từ."
Tư Mã Huy chắp tay: "Cung tiễn”
Hai người đàn ông không nói nhiều lời, nhưng lại hiểu rõ lời trong lòng của đối phương.
Không có hiệp ước, không có cam kết, nhưng lại có lợi ích và mục tiêu chung.
Bạch Thiếu Đình hỏi Lê Hiền: “Chủ tử, chúng ta đi đâu?”
“Về núi Lang.
Phải người tìm xem nàng ấy ở đâu, âm thầm bảo vệ nàng ấy, có động tĩnh nào lập tức bẩm bảo cho ta!” Lê Hiên nhìn về màn đêm vô tận nói với Bạch Thiếu Đình.
“Vâng.”
Phù thành.
Lập Hạ ôm lấy Lê Tử Kình hôn tới hôn lui, chọc Lê Tử Kình cười ha ha không ngớt.
Phòng của Tử Vi ở phía sau Thanh Y đường của Phù thành, một của một sân.
Cách Thanh Y đường rất gần, nhưng lại không ở trong Thanh Y đường.
Lập Hạ và Tiểu Tỉnh rất hợp nhau, hai người đều thích võ công, tính cách thoải mái.
Lê Tử Kình hiếm khi khóc.
Vú nuôi hiện tại tên là Trương Hà, là người Bạch Thiếu Đình tìm đến, chính là người lục địa Bắc Hoang, theo chồng lưu lạc đến lục địa Triều Vân, chồng và đứa con mới sinh đều chết rồi.
Nàng ta đối xử với Lê Tử Kình như con ruột của mình.
Phân đà chủ ở Phù thành Dương Tử Thao cách hai ngày lại đến thăm Tử Vi một lần, nói với Tử Vi sự vụ của Thanh Y đường, mỗi lần hắn đến đều mang theo ít đồ ăn vặt, hoa quả kẹo ngọt, đường chiên hoặc các loại điểm tâm khác.
Hôm nay, Tử Vi thấy hắn mang đến một túi bánh mè chiên, bèn cười nói: “Dương đà chủ, vừa hay ta có chuyện tìm huynh, ngày mai, Lập Hạ về chỗ muội ấy, tiếp tục giúp huynh xử lý công vụ Thanh Y đường, muội ấy theo ta nhiều năm, làm việc ổn thỏa."
Dương Tử Thao đỏ mặt: “Cũng tốt, công chúa ở đây ta sẽ phải thêm người đến.”
Lập Hạ lập tức nói: “Không được, muội phải cùng tiểu thư cùng nuôi dưỡng tiểu công tử trưởng thành.…"
Tử Vi nói: “Muội mỗi ngày đều có thể đến đấy, nhưng bây giờ quan trọng nhất là muội giúp Thanh Y đường xử lý tốt mọi chuyện, dẫu sao bây giờ cũng không phải trước kia nữa.
Kình Nhi ở đây còn có Tiểu Tỉnh và vú nuôi, ta rất yên tâm.
Tử Vi đã nhìn ra tình cảm của Dương Tử Thạc dành cho Lập Hạ.
Đại ca Trần Siêu phụ bạc Lập Hạ, bây giờ có thể gặp được người thật lòng đối tốt với nàng ấy, Tử Vi đương nhiên không thể bỏ lỡ.
Tử Vi nói với Dương Tử Thao: “Ngày mai, ngày mai Lập Hạ quay về."
Dương Tử Thao gật đầu mỉm cười đồng ý, ngồi ở đó một lát rồi đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy Dương Tử Thao rời đi, Tử Vi gọi Lập Hạ đến, Tử Vi nói: “Hai người các người gặp được người mình yêu thích nhất định không được bỏ lỡ, trên thế gian này, gặp được người mình yêu, mình cũng yêu hắn là chuyện không hề dễ dàng.
Lập Hạ, con người Dương Tử Thao không tồi, tuy dáng người không cao, nhưng ta nhìn bộ dạng của huynh ấy rất thật thà.
Lập Hạ đỏ ửng mặt: “Tiểu thư, là muội cảm thấy bản thân không xứng với huynh ấy, dẫu sao, muội cũng đã được ban hôn cho Trần Siêu.
Tử Vi thở dài: “Lúc đó, có khả năng biểu ca muốn từ chỗ muội lấy được nhiều thông tin hơn, hoặc là sợ chúng ta hoài nghi, tóm lại, huynh ấy không hề thích muội, nhưng vẫn cưới muội, hại muội.
Nhưng nếu như Dương Tử Thao đã thích muội, thì sẽ chấp nhận mọi thứ của muội.
Muội không cần tự ti, chỉ cần thật lòng đối xử với huynh ấy, sao cần để ý đến lời của thiên hạ.”
Tử Vi thấy Lập Hạ đang suy nghĩ, liền nói: “Lập Hạ.
đôi khi những thứ quá hoàn hảo không thể tồn tại lâu.
Vì có hối tiếc, mới càng trân quý.
Thật ra, Dương Tử Thao ngoại hình không nổi bật.
Muội xứng với huynh ấy, còn thừa sức xứng.
Điều quan trọng là muội có thực sự thích huynh ấy không.
Muội có thực sự thích huynh ấy không?”
Lập Hạ đỏ mặt nhỏ giọng đáp: “Muội không biết huynh ấy có thích muội không?”
Tử Vi đáp: “Muội nhìn xem hàng ngày huynh ấy mang đến những món gì, có món nào không phải món muội thích ăn.
Mặt Lập Hạ càng đỏ.
Mọi người đều cười.
Lê Tử Kình không biết mọi người đang cười cái gì.
Thấy mọi người cười, nó cũng cười.
Đôi mắt nó nheo lại, miệng nó há to, như cố tình như thế, lại không có rằng, tất cả mọi người nhìn nó cười đều cười nhiều hơn.
Dáng vẻ của Lê Tử Kình khi cười rất giống người đó, hắn cũng rất thích cười, khi vừa mới quen biết hắn, trên khuôn mặt hắn luôn nở nụ cười tươi tắn, thật thật giả giả, những thứ khắc sâu trong trí nhớ đều là điều tốt đẹp.
Khoảnh khắc đẹp đẽ này khiến trái tim nàng mềm nhũn, đột nhiên nhớ lại những chuyện từ rất lâu.
Lúc đó, nàng thực sự bướng bỉnh, có thể tức giận, khó xử, ghen tuông, giận dữ, yêu ghét.
Thực ra, nghĩ kĩ lại, cũng chỉ mới có năm sáu năm mà thôi.
Nàng cũng chỉ mới mười chín tuổi.
Tử Vi lắc đầu, bên tai vọng lại những lời Duệ vương nói: Gánh nặng trên vai huynh ấy quá lớn, rất nhiều sinh mạng đè lên người huynh ấy, chúng ta không muốn sống một cuộc đời lần trốn như vậy! Cái gọi là tình yêu chân thành đối với chúng ta thực sự là một điều xa xỉ!
Duệ vương còn nói: ngươi thực sự yêu Hoàng huynh.
Nhưng tình yêu của ngươi, đối với huynh ấy, không chút tác dụng? Bây giờ tình yêu của người chỉ làm huynh ấy thêm đau khổ.
Nụ cười của Tử Vi dần dần thu lại, hôm đó, lời nói của Tử Vi như kim đâm vào trái tim nàng, đúng vậy, tình yêu của nàng với Lê Hiên, đối với Lê Hiến của bây giờ nào có ích?
Tử Vi thường nửa đêm tỉnh giấc, điều nàng nghĩ nhiều nhất chính là: Tình yêu của mình sẽ khiến Lê Hiền càng đau khổ sao?
Lập Hạ về Thanh Y đường giúp Dương Tử Thao xử lý công việc, nhưng hôm nay vội vàng chạy về.
Tử Vi đang ở sân trước phơi áo cho Lê Tử Kình, nhìn thấy thần sắc Lập Hạ hoảng loạn, vội chạy lên trước.
Lập Hạ kéo tay Tử Vi nói: “Tiểu thư, núi Mặc, núi Mặc có chuyện rồi.”
Tử Vi kinh ngạc: “Núi Mặc làm sao?”
“Núi Mặc bị bao vây rồi.
Nhiếp Lăng Hàn cho người bao vây núi Mặc, bắt đầu đánh lên núi Mặc rồi.”
Đang nói dở, Dương Tử Thạc đưa theo Trình đà chủ vội vàng đến.
Tử Vi biết họ đến là vì chuyện của núi Mặc, vội vàng đưa bọn họ vào phòng.
Trình đà chủ nói: “Nha đầu, xem ra núi Mặc không giữ được nữa rồi.”
Tử Vi nhìn hắn nói: “Tình hình bây giờ là sao?”.