Chưa kịp dứt lời, hàng trăm người từ trên trời rơi xuống trước mặt, đội nón lá cùng màu, khoác bộ quần áo cành lá xanh, tay cầm mã tấu, như ma quỷ rơi xuống trước mặt mọi người, con dao trong tay hạ xuống, chặt đứt cổ họng của những chiến sĩ Thanh Y đường vẫn còn đang ngơ ngác.
Vô số tia máu phun ra, lẫn trong mưa, nhất thời không phân biệt được màu sắc, hóa thành bùn máu.
Đánh nhau ở cự ly gần như vậy, cung tên đều vô dụng, mọi người lũ lượt rút kiếm ra, đánh nhau hỗn loạn.
Không bị những mũi tên cản trở, quan binh dưới núi nhanh chóng xông lên núi.
Tử Vi hét lên với Trần Vũ một câu: “Cữu cữu, con và tam đội ở lại, những người khác rút đi!"
Trần Vũ nói: “Các con đi đi, ta ngăn bọn chúng!”
Tử Vĩ giậm chân: “Cữu cữu! Đừng đánh nữa, mau dẫn mọi người đi!”
QC
Tử Vi ném một nắm đậu vàng trong tay ra.
Mọi người vừa chiến đấu vừa rút lui.
Trần Vũ dẫn mọi người rút lui, Tử Vi và Trần Hách Nhiên dẫn hai trăm binh sĩ đến lối vào cuối cùng của ngọn núi, đứng đó.
Lập Hạ theo sát phía sau Tử Vi, Tử Vi nói: “Muội theo bọn họ rút đi, nếu là ta xảy ra chuyện gì, đưa Lê Tử Kình đi tìm Lê Hiền.”
Lập Hạ nói: “Không được, người không có chuyện, tiểu công tử không thể không có người!” Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Mưa to như trút nước, Tử Vi cả người ướt đẫm, thời tiết tháng ba, vẫn lạnh cắt da cắt thịt như vậy.
Người bao vây càng ngày càng nhiều, Tử Vi vẫy thanh kiếm trong tay một cách máy móc.
Bước chân của nàng ngày càng nặng nề, sắc mặt tái nhợt như tuyết.
Đoàn người cuối cùng của Thanh Y đường đã lui tới cửa hang, nhưng mũi tên giăng khắp trời đột ngột ngăn họ lại.
Một vài người đầu tiên bị trúng tên.
Chênh vênh ở dưới đó.
Phía bên trái và bên phải xông lên những binh sĩ huấn luyện đặc biệt mặc áo mưa màu xanh hung dữ mà bao vây lấy họ, Tử Vi xông tới, chất độc trong túi nàng ấy bị nước mưa ngấm trôi thành nước bùn, bom nổ cũng thấm đẫm.
Nàng giơ thanh kiếm Thu Thủy trong tay lên, không quay đầu mà lao tới.
“Tử Vi!” Phía sau là tiếng gọi trầm thấp.
Tử Vi lập tức đứng sững lại.
Lập Hạ nói: “Tiểu thư, là hắn.”
Cơn mưa mũi tên ngừng lại, quan binh cũng đột nhiên ngừng tấn công, mưa cũng ngớt một chút.
Tử Vi chầm chậm quay người.
Dưới chiếc ô to lớn, Nhiếp Lăng Hàn đứng đó, hắn đứng giữa cung thủ, một thân áo trắng, nửa tay áo ướt đẫm, sắc mặt dịu dàng sống mũi cao, đôi mắt như vực sâu, nhưng trong mắt lại có những vì sao sáng lấp lánh, vô cùng dịu dàng.
“Tử Vi, đừng động đậy, nàng còn động đậy, bọn họ đều phải chết!” Giọng nói của Nhiếp Lăng Hàn bình thản như trước đây.
Tử Vi nhìn xung quanh một lượt, vô số cung thủ cầm mũi tên sắc bén đang đứng đội diện bọn họ, bọn họ động đậy nhất định sẽ thành con mồi của xạ thủ.
Tử Vi nhìn hắn, có chút hoảng hốt, giống như rất lâu trước đây, khi họ mới quan biết nhau, hắn cũng dùng ánh mắt này nhìn nàng.
Hắn chầm chậm bước lên phía trước: “Tử Vi, muội thật sự muốn phản lại ta sao? Muội thật sự muốn rời bỏ ta mà đi?”
Tử Vi đứng ở đó, nước mưa làm ướt tóc nàng, những giọt nước mưa trên trán nàng, từng hạt từng hạt rơi xuống.
Giọng nói của nàng vốn đã khàn khàn, hai mắt hơi đỏ: “Là huynh muốn đuổi cùng giết tận!”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Là muội lấy trứng chọi đá, Tử Vi, quay về đi, chỉ cần muội đưa bọn họ về, ta đảm bảo sẽ xóa bỏ tội của bọn họ.
Tử Vi lau nước mưa trên mặt: “Sư huynh, huynh cho người đóng giả người Thanh Y đường gây họa cho dân thương, từ đó danh chính ngôn thuận tiêu diệt Thanh Y đường.
Mọi người chúng ta đều biết, huynh sẽ không bỏ qua cho núi Mặc.
Chúng ta đã không thể trở về như trước được nữa.”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “ Tử Vi, ta chưa từng coi muội và Thanh Y đường là một.
Muội chính là muội.
Lẽ nào muội vẫn còn ôm mộng tưởng về hắn? Muội cho rằng, hắn sẽ quay về sao? Đừng chạy trốn nữa, quay về bên ta đi."
Tử Vi lắc đầu: “Sư huynh, ta và Thanh Y đường không thể tách rời.
Ta chỉ muốn cuộc sống an nhàn, người trên núi Mặc cũng vậy, là huynh muốn đuổi cùng giết tận”
Nhiếp Lăng Hàn cười cười, khoác tay, nhưng người sau lưng hắn lùi lại mấy bước, hắn một mình cầm ô, lại bước lên trước một bước.
Tử Vi cảnh giác chĩa kiếm về phía hắn: “Đứng lại!”
Nhiếp Lăng Hàn đặt ô lên đầu Tử Vi hơi thăm dò về phía trước, và nói nhỏ với Tử Vi: “Nói đến đuổi cùng giết tận, không một đế vương nào lại giữ lại mối hiểm họa cho chính mình."
Ánh mắt hắn đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng lãnh đạm: “Nếu như muội không rời đi mà sống yên tĩnh trong cung, có lẽ đứa bé đó sẽ an toàn lớn lên.
Ta đã thông cáo thiên hạ, đứa bé đó là con của ta rồi.
Nhưng muội lại đem nó đi, muội nói với tất cả mọi người, nó không phải con của ta, nó là con của Lê Hiên, muội nói xem, ta sẽ giữ lại nó sao?”
Tử Vi cảm thấy sau lưng mình một cơn lạnh buốt, lông mao gần như dựng đứng hết lên.
“Nếu huynh dám động vào con ta, ta nhất định sẽ giết chết huynh!” Cả người Tử Vi run ray.
Tử Vi nhìn Nhiếp Lăng Hàn, nàng đột nhiên nhận ra, mình đã xem nhẹ vấn đề này, con của nàng cũng là con của Lê Hiên, làm sao hắn có thể cho phép con của Lê Hiên được sống tiếp?
Nhiếp Lăng Hàn khẽ cười: "Thứ nhất, muội không giết được ta.
Thứ hai, ta đã phải người đi tìm đứa nhỏ, có phải nó đang ở Phù thành? Thứ ba, nếu bây giờ muội quay lại, có thể, ta sẽ yêu thương nó, tha cho nó.
Ta sẽ coi nó như con đẻ của mình”.
Nhiếp Lăng Hàn vươn tay cầm kiếm của Tử Vi: “Tử Vi, bỏ kiếm xuống, cùng ta trở về!”
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng hô kinh ngạc: "Hoàng thượng cẩn thận!”
Ba mũi tên sắc bén cùng lúc được bắn vào Nhiếp Lăng Hàn, Trương Sơn và Trần Siêu nhảy lên chặn lấy mũi tên, Nhiếp Lăng Hàn lùi sau một bước, ngả người ra sau, những mũi tên bay sượt qua mũi hắn.
“Hộ giá!"
Trương Sơn hét lên, bên người Nhiếp Lăng Hàn lập tức có mười mấy cao thủ tập trung.
Mưa không biết lúc nào sẽ tạnh.
Tử Vi nhìn thấy hàng chục người đeo mặt nạ xông lên như sói.
Họ cực kỳ hung dữ, tay cầm đao cong, hung tàn như đồ tể, rất nhiều binh lính bị chặt đầu, Tử Vi chỉ cảm thấy trước mắt đỏ một màu, những người đó đã giết đến đó.
Bọn họ tàn bạo linh hoạt, cung thủ sợ đến mức chính họ cũng không dám phóng tên ra! Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
Đội quân vừa bị tấn công tản ra khi nãy bây giờ mới kịp phản ứng, mọi người tập trung lại, nhưng vẫn không nhanh như những tên đeo mặt nạ, đạo trong tay bọn họ rơi xuống, cực kỳ chuẩn xác.
Nhiếp Lăng Hàn cuối cùng cũng lấy thanh kiếm Độn của mình ra.
Tử Vi nhân cơ hội này lùi sau thoát thân, nàng nhìn người của Thanh Y đường, âm thầm vẫy tay, mọi người nhanh chóng rút về phía sau.
Trần Siêu muốn dẫn người đuổi theo, nhưng những tên đeo mặt nạ nhanh chóng tập trung lại, tấn công vào đội quân của Trần Siêu, xé xác họ như một con thú.
Một số bị chặt tay, một số bị chặt chân, và một số bị chặt thành hai khúc!
Tác động thị giác khiến tất cả mọi người đều cảm thấy kinh hãi, khí thế kinh hoàng của bọn họ khiến tất cả mọi người đứng chốn chân tại chỗ không dám tiến lên.
Cổ Phàm hét lên: “Người của chúng ta đều nằm xuống, cung thủ!”
Tử Vĩ đã đưa mọi người trở lại núi Thanh Long, nàng quay đầu liếc nhìn những người đeo mặt nạ giúp họ chặn lại quân truy đuổi, nhìn thấy người dẫn đầu ném ra một quả bom khói, lại nghe thấy tiếng bom nổ dữ dội trong màn bụi mù mịt, những mũi tên lũ lượt bắn về phía họ, bọn họ lại giống như cái bóng ẩn vào rừng sâu, không thấy tăm hơi.
Bọn chúng là ai? Ai sẽ liều mạng mà cứu bọn họ như thế?
Lập Hạ dìu Tử Vi chạy về phía trước.
Tử Vi nhìn thấy thủ pháp của bọn chúng, rất giống những người Lang đội cứu nàng lần đầu tiên.
Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tử Vi biến mất trong khu rừng rậm..