Hắn bị bệnh nặng? Muội không nhìn ra đấy” “Đương nhiên không có bệnh, nếu hắn không giả bệnh, nhiệm vụ ngăn địch lần này sẽ là của hán.
Có điều hắn gấp gáp như vậy, cho thấy hôm nay hán có chuyện rất quan trọng.” “Ninh vương nói những kẻ đó tới bắt muội.” Nhiếp Lăng Hàn nhíu mày.
“Bây giờ Vân thành cũng không yên ổn, sau này muội hãy ở Tử Y các đi, đừng ra ngoài một mình, về thôi.” Tuyết Yên trở lại Tử Ÿ các, Lương Hồng Tụ lạnh.
lùng nhìn Tuyết Yên: “Ngươi thật sự là con gái của Trần Yên à?” “Ngươi biết mẫu thân của ta sao?” “Có nghe qua, ngươi là con gái của bà ấy, vậy mà không có bản lĩnh phòng thân à?” Nhiếp Lăng Hàn nhìn mảnh giấy tin tức trong tay, sắc mặt thay đổi.
“Sao vậy đường chủ?” Lương Hồng Tụ hỏi.
“Đội ngũ của Đại Hưng bị vây ở Phù thành.” Nhiếp Lăng Hàn nhìn Tuyết Yên, lạnh nhạt nói.
“Hoàng thượng sẽ phái binh chỉ viện thôi.” Lương Hồng Tụ nói.
“Người của chúng ta thấy thi thể của lính truyền †in của An vương trên đường. Có kẻ không muốn hoàng thượng biết. Thú vị rồi đây!” Nhiếp Lăng Hàn đứng lên, chắp tay lại.
Sắc mặt Tuyết Yên tái nhợt. Phù thành, kiếp trước, chính trong cuộc chiến Phù thành, nàng cứu được.
Lê Kiệt khỏi vòng vây ở Phù thành, cuốn Thanh Y đường vào cuộc chiến đoạt ngôi.
“Có phải hắn gặp nguy hiểm hay không?” Nàng nhẹ giọng hỏi Nhiếp Lăng Hàn.
“Có vẻ là vậy.” Nhiếp Lăng Hàn quay đầu nhìn Tuyết Yên, khuôn mặt Tuyết Yên tái nhợt, bờ môi mím chặt, cau mày.
“Nếu như hoàng thượng mãi không biết tin, chúng †a có thể đưa tin cho hoàng thượng được không?” “Không thể. Bây giờ không biết là ai ngăn cản, mà †in tức của chúng ta không phải chính thức, chỉ có thể nhìn thôi. Nếu như hoàng thượng đưa ra phán đoán dựa vào tin của chúng ta, chính xác còn đỡ, nhưng nếu như sai, Thanh Y đường sẽ gặp tai hoạ ngập đầu. Thanh Y đường lợi hại đến đâu đi nữa cũng là thiên hạ của hoàng thượng.” “Vậy phải làm sao bây giờ?” “Muội muốn giúp hản sao?” Nhiếp Lăng Hàn trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy.” Hắn mỉm cười: “Vậy thì giúp hắn.” “Giúp thế nào?” Tuyết Yên cảm thấy có hi vọng.
“Chẳng phải muội có Mặc lệnh sao? Bây giờ có thể dùng được.” Đại lục Bắc Hoang mênh mông, chỗ tiếp giáp giữa Đại Hưng và Bắc Di có một tòa thành không lớn, là Phù thành.
Chênh lệch nhiệt độ ngày đêm trong ngày ở Phù thành cực lớn, vào ban đêm, nhiệt độ giảm đột ngột đến âm ba mươi độ.
Ngoài thành ánh lửa ngút trời. Thanh châu, phản quân của Loan thành kết hợp với binh mã của Bắc Di, vây quanh Phù thành bao bọc.
Thanh châu và Loan thành làm phản là điều Lê Hiên không ngờ tới. Biên cương Đại Hưng đã lâm vào tình cảnh chỉ mành treo chuông.
Bọn họ bị vây ở Phù thành, quân địch tấn công hết đợt này đến đợt khác, kiểu thang mây, kiểu va chạm, kiểu đốt lửa, kiểu leo trèo, cách thức tấn công biến hóa đa dạng.
Lê Hiên hóa giải từng cái một. Nhưng thế địch như chẻ tre, mỗi lần công thành, hai bên đều thương vong trầm trọng.
Binh sĩ đưa tin của.Lê Hiên mãi-chưa báo tin lại.
Trong lòng của hắn thoáng bất an.
Hắn nhìn chằm chằm bản đồ chiến lược trước mặt, một vùng đất lớn xung quanh Phù thành đã cắm cờ của đối phòng. Hắn thu lại được một ít đất bị mất, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều.
Biên cương đã đến tình trạng như thế, vì sao hoàng thượng trong Vân thành lại không hề hay biết? Cứ tiếp tục như thế, Đại Hưng quốc sẽ mất nước mất! “Gia, ngài đã một ngày một đêm không nghỉ ngơi, chợp mắt một lúc đi, để thuộc hạ trông cho.” Điền Minh phủ thêm áo khoác cho Lê Hiên.
“Đây là ngày thứ mấy rồi?” Lê Hiên hỏi.
“Ngày thứ năm. Chúng ta đã bị vây năm ngày.” Điền Minh trả lời.
“Chẳng lẽ phán đoán của ta là sai? Lần này Ninh vương nhằm vào ta? Chứ không phải phụ hoàng?” Lê Hiên nhíu mày.
Ánh mắt Lê Hiên tối đi, qua hồi lâu, mới hỏi: “Lương thảo .tromg thành còn có thể chống đỡ.
được bao lâu?” “Phù thành vốn là nơi đóng quân tạm thời, không dự trữ bao nhiêu lương thực. Tính cả nhà giàu trong thành quyên giúp, nửa tháng không thành vấn đề.” “Trong nhà không có gì bất thường chứ?” “Không có. Ngoại trừ tin chúng ta biết mấy ngày trước có kẻ đột nhập An vương phủ ra, không còn gì khác” “Nàng thế nào?” “Ám vệ nói chắc không có việc gì.” Mắt Lê Hiên bỗng chốc nhìn thẳng vào Điền Minh: “Thế nào là chắc không có chuyện gì?” “Là mấy ngày trước có kẻ tấn công Yên phu nhân, đã được cứu. Bây giờ trở lại Tử Y các, cho nên chắc không có chuyện gì.” “Ban đầu nàng đi đâu?” “Biệt viện của Ninh vương.” Hắn chau mày, ánh mắt lạnh lẽo: “Lại là Ninh vương! Nhiếp Lăng Hàn kia không bảo vệ được nàng à?”.
“Cụ thể thuộc hạ cũng không rõ, chỉ là cùng ngày Yên phu nhân mất tích Nhiếp Lăng Hàn đưa Yên phu nhân về từ biệt viện của Ninh vương.” Lê Hiên nhìn quân địch ngút ngàn bên ngoài.
“Bồ câu đưa tin và binh sĩ đưa tin đều không có †in tức, cho thấy có kẻ không muốn để phụ hoàng biết tình hình nơi này. Chúng ta không thể ngồi chờ chết được.” “Phải dùng lực lượng của chúng ta sao?” Điền Minh hỏi.
“Không, ta tin bây giờ Lê Kiệt đang theo dõi sát sao chúng ta, hắn cũng rất muốn biết quy mô của Kiêu Ky doanh chúng ta. Hắn đang ép chúng ta.
Chờ xem đi.” Đám Tuyết Yên ở quanh Phù thành mười ngày, Nhiếp Lăng Hàn đã quen thuộc với địa hình xung quanh.
Tuyết Yên biến tất cả nguyên liệu làm thành đạn độc, có hơn hai trăm viên.
“Thế này còn thiếu rất nhiều, nhưng không có nguyên liệu.” Tuyết Yên nói với Nhiếp Lăng Hàn.
“Xung quanh nơi,này có người của Thanh Y đường chúng ta, ngày mai bọn họ sẽ đưa thứ Yên Nhi cần tới.” Nhiếp Lăng Hàn cũng nhìn đống đen tròn đó, không tin sức mạnh của cái đám này lắm.
“Yên tâm đi, muội cũng rất muốn cho mọi người xem sức mạnh của nó, song chỉ sợ thu hút quân địch thôi!” Mấy ngày nay nghe thấy từng đợt tiếng giết chóc phía trước, trong lòng Tuyết Yên càng thêm càng bất an.
“Sư huynh, đừng đợi nữa, mặc dù những thứ này.
không đủ, nhưng chúng ta không thể đợi thêm được nữa. Muội sợ hắn sắp không chịu nổi nữa rồi!” Tuyết Yên nhiều lần yêu cầu, hôm nay Nhiếp Lăng Hàn sẽ dẫn bọn họ xông vào trại địch đến Phù thành.
Bóng người thoáng hiện lên trong sân, lần này Tử Y đường phái ba nghìn người tới.
Khi xuất phát, Nhiếp Lăng Hàn đưa cho nàng một †úi kẹo hạt thông dùng giấy dầu gói lại.
“Thử đi” Nét mặt hắn ấm áp, lẳng lặng nhìn nàng.
Tuyết Yên nhận lấy, nhón một viên cho vào miệng.
Kẹo vừa cho vào miệng, vừa ngọt vừa mềm, dính răng, vị ngọt thấm ra trong miệng, khiến tâm tình người ta không kìm được tốt lên.
“Không ngờ nơi thiên về lạnh như này còn có loại kẹo ngon đến vậy!” Đôi mắt Tuyết Yên càng sáng hơn, không kìm được ý cười.
“Ngon không?” “Ngon lắm. Mọi người cũng ăn đi!” Nàng đưa cho Sơn Tử một miếng, nhét vào trong miệng Nhiếp Lăng Hàn một miếng.
Thấy bên môi nàng có mẩu vụn, Nhiếp Lăng Hàn đưa tay lau đi cho nàng.
Tuyết Yên cứng đờ.
Thấy Nhiếp Lăng Hàn hình như là chỉ tiện tay làm vậy thôi, nàng cũng tự nhiên trở lại.
“Yên Nhi, muội thật sự muốn đi cùng sao?” Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi nói một câu.
Tuyết Yên khế giật mình, chợt nói: “Đúng vậy sư huynh, muội nhất định sẽ cẩn thận.” Nàng chưa từng muốn gặp Lê Hiên như bây giờ.
Những oán hận, tửi hờn, không cam lòng đó bây giờ đều không sánh bằng niềm khao khát muốn gặp được hắn.
“Vậy được, ta nhất định sẽ không để muội gặp chuyện gì đâu!” Nhiếp Lăng Hàn hạ giọng nói.
Lê Hiên đứng trên tường thành, hôm nay quân địch đã công thành ba lần, giờ vừa mới ngừng đợt †ấn công thứ ba.
Cuối năm đến gần, tâm trạng của mọi người càng sốt ruột hơn.
Hắn mặc khôi giáp màu đen, đứng thẳng ở nơi đó, người đã gầy đi rất nhiều, đường nét khuôn mặt càng thêm phần anh tuấn bức người.
Hàn Chỉ Đào đứng cạnh hắn mày dài đến mí tóc, đôi mắt hẹp dài lãm liệt nhìn xuống dưới.
“Vương gia, hôm nay chúng ta nhất định phải phá vây, không thể chờ đến ngày hết lương thực được.” “Ta biết” Lê Hiên nhíu mày. Lương thảo trong thành chỉ đủ cho năm ngày, đương nhiên không thể chờ đến thời điểm lương hết đạn cạn mới xông ra ngoài được, khi đó lòng người đã nản rồi.
“Xem ra hôm nay kẻ địch sẽ công thành lần nữa.
Chờ bọn chúng thả lỏng lần nữa, chúng ta sẽ xông thẳng ra ngoài từ cửa Tây! Bảo mọi người chuẩn bị sẵn sàng!” Điền Minh truyền lệnh xuống.
Khi kẻ địch kết thúc lần công thành thứ tư, cửa thành Phù thành từ từ mở ra.
Lê Hiên dẫn mọi người xông ra! Vó ngựa cuồn cuộn như tiếng sầm rền vang trời, tiếng đao kiếm vang lên kháp nơi, như thể có thiên quân vạn mã xông đến.
Lê Hiên nhìn thấy Điền Minh đang muốn nói gì đó với hắn, hai mắt hán đỏ bừng, miệng mấp máy, trên người toàn là máu, Lê Hiên muốn lắng nghe.
lời của Điền Minh, song không sao nghe rõ được.
Bên tai là tiếng chém giết, những hộ vệ binh lính của hán dần dần đổ xuống, càng ngày càng nhiều người xông lại, các binh sĩ từng người tự chiến, chiến tuyến đã bị xé ra hoàn toàn, quân đội Bắc Di trùng trùng điệp điệp tràn tới mãnh liệt như thủy triều.
Lê Hiên đột nhiên nghĩ đến Tuyết Yên. Lúc này, nàng đang làm gì? ‘Thứ cuộc sống mà nàng nói với hắn, vì sao hắn không thể cho nàng? Vì người đứng bên cạnh hắn sao? Hay là vì chính hắn? Hắn muốn thiên hạ.
Nàng đi hắn cũng không tìm nàng, trong tiềm thức hán thật sự hi vọng nàng đi sao? Khi đó hắn nghĩ, nếu như có thể còn sống trở về thì sẽ tiếp tục với nàng, nếu như hắn chết, nàng đi cũng rất tốt. Nàng vốn không nên bị nhốt trong thâm cung đại viện.
Một mũi tên nhọn bản tới, một thị vệ lao tới, mũi †ên xuyên qua đầu binh sĩ, nhô ra sau đầu, đầu mũi tên chỉ vào chóp mũi Lê Hiên, máu tươi chảy xuống từng giọt.
“Bảo vệ vương gia!” Có người chợt quát.
Thế nhưng nơi xa binh lính đã xông không tới, khắp nơi đều là thây phơi, hôm nay hai bên đều liều mạng, cuối năm đến gần, dường như mọi người cũng có oán khí, đều muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến này! Trước mắt ngợp màu đỏ tươi, gió lớn thổi thấu xương, tuyết đã bay đầy trời.
Điền Minh và Cố Phàm liều mạng xông lên,nhưng không sao xông qua được mưa tên rừng kiếm.
Lê Hiên cảm thấy phía sau lưng lành lạnh, biết mình đã trúng tên. Hắn không còn cảm thấy đau nữal Đột nhiên có âm thanh rất lớn vang lên, khói đặc cuồn cuộn tràn ngập trên bầu trời quân đi.
Phía trước hình như bị rối loạn.
“Vương gia mau nhìn kìa!” Điền Minh đã nhảy đến bên người Lê Hiên, phía trước có một đám dê rừng xông tới, trên lưng con nào cũng đeo một quả cầu đen bốc khói.
Từng tiếng nổ vang lên, trong quân địch truyền đến tiếng quỷ khóc sói gào, tay chân đứt gãy rơi đầy đất! Một đám người mặc đồ màu xanh ngồi trên lưng ngựa, đeo mặt nạ, bọn họ tay cầm trường đao, xông vào như từ trên trời giáng xuống! Trong hoảng hốt, như thể nghe thấy giọng của Tuyết Yên: “Lê Hiên, ta tới cứu chàng đây!” Người nào cũng mặc áo giáp da màu xanh đen, dáng người .mạnh mẽ, di chuyển nhanh nhẹn, không khác gì hung thú trong rừng, ánh mắt như sói, hùng hổ anh dũng, lao về phía quân Bắc Di còn đang ngơ ngác.
Chỉ một thoáng, cả chiến trường đã hỗn loạn.
“Vương gia, là quân bạn!” Hàn Chi Đào mừng rỡ, nét mặt cũng sáng lên! Không biết là đội ngũ của ai, nhưng đúng là đang giết quân đội Bác Di. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn! Phía tây bắc lại vang lên tiếng ồn ào, tuyết bụi theo gió bay lên, như thiên quân vạn mã, trống trận ù ù, ky binh tinh nhuệ phía trước xông vào.
trận doanh vung đao chém, chiêu thức sắc bén, bộ binh theo sát phía sau, đằng đằng sát khí thúc ngựa lao tới!