“Xứng hay không không phải do ngươi nói, nếu ngươi không chọn, ta sẽ chặt đứt dây thừng!” “Trương Húc, ngươi điên rồi, thê tử của ngươi đã chết. Ngươi luôn không chịu nghĩ thông, có phải vì ngươi có lỗi với nàng ấy không hả?” Tuyết Yên lớn tiếng nói.
Trương Húc khẽ run lên một cái: “Đúng, ta có lỗi với nàng, nàng nhìn thấy ta lêu lổng với những nữ nhân khác, tức giận chạy ra ngoài mới bị tên súc sinh đó...” Nước mắt Tuyết Yên chảy xuống.
“Chọn đi, ta đếm ba tiếng, ngươi không chọn ta sẽ chặt dây, cả hai đều không sống được!” “Một...” “Hai...” Điền Minh xông lên, Trương Húc kéo chốt xung quanh, vô số thanh kiếm nhỏ bay về phía bọn họ.
Không chờ hắn đếm đến ba, Lê Hiên đã phi người vọt lên, tay phải ôm Nhan Hương, tay trái vung nhuyễn kiếm màu đen ra chặt đứt dây thừng, nhảy người lên thuận tay đặt Nhan Hương lên hòn đá nhô lên gần đó.
Hắn điểm mũi chân lên tảng đá, tay phải vung kiếm về phía Trương Húc, đưa tay trái kéo Tuyết Yên.
Tuyết Yên không đón lấy bàn tay hãn đưa qua.
Hắn lại từ bỏ nàng lần nữa.
“Nhìn đi, hắn không yêu ngươi. Ngươi còn chưa hết hi vọng sao? Đi theo ta đi” Trương Húc cười lớn, đưa tay muốn ôm Tuyết Yên.
Mắt Lê Hiên lạnh như băng, đâm một chiều về phía Trương Húc, Trương Húc né đi. Lê Hiên kéo Tuyết Yên nhảy lên tảng đá, ba người đứng trên tảng đá nhô ra, tảng đá lung lay như sắp rớt.
Tất cả diễn ra trong nháy mắt.
Kiếm của Trương Húc đã đâm tới.
Tuyết Yên biết tảng đá không đỡ được trọng lượng của ba người bọn họ.
Mà Trương Húc đã đỏ mắt lên, giơ kiếm với Nhan Hương, Lê Hiên kéo Nhan Hương ra sau.
Tim Tuyết Yên như bị đao cắt, hất tay của Lê Hiên ra, quay người đón lấy kiếm của Trương Húc.
Trương Húc thấy Tuyết Yên, muốn rút kiếm về đã không còn kịp nữa. Kiếm đâm vào vai trái Tuyết Yên. Hai tay Tuyết Yên ôm lấy Trương Húc, nhảy xuống mỏm đá.
Bên dưới là vực sâu vạn trượng.
“Yên Nhi!” Tuyết Yên nghe thấy tiếng gọi của Lê Hiên, giờ phút này, chắc là thật lòng nhỉ.
Cơn đau trên vai trái cũng không bằng nỗi đau trong tim. Cơ thể cọ vào tàng cây đau đớn kịch liệt, bên tai là tiếng gió thổi vù vù.
Hãy để tất cả kết thúc đi.
Có dây thừng quấn trên người nàng, Trương Húc ôm lấy nàng ném mạnh lên trên, có cái bóng màu đen lao tới, ôm lấy nàng. Mùi thanh đàn thoang †hoảng, là Lê Hiên, không ngờ hán cũng nhảy.
xuống.
Dây thừng treo trên cây, giữ cả nàng và Lê Hiên.
Trương Húc kéo bên kia dây thừng: “Hắn xuống cứu ngươi. Trong lòng hắn có ngươi. Ngươi nói đúng, ngươi không phải Tiểu Ngư. Ta đi đây, đi tìm Tiểu Ngư đây.” “Trương Húc, đừng, đừng buông tay. Ngươi lên đây đi, ngươi giúp Lê Hiên, Lê Hiên cần ngươi, chúng ta cần ngươi, ngươi đừng buông tay được không?” Tuyết Yên đưa tay muốn nắm chặt tay hắn.
Hản mỉm cười, buông lỏng dây thừng.
Đó là một nam nhân lụy tình.
“Nàng cũng như thế với nam nhân bắt cóc nàng à? Tuyết Yên, nàng có biết hản hại chúng ta rất khổ không! Còn giết mấy ám vệ của ta đấy?” Lê Hiên .nổi giận đùng đùng.
“Hản chấp nhất với tình cảm, chỉ vì ta có ngoại hình giống thê tử của hắn, hắn liền che chở ta.
Người nào tốt với ta, đương nhiên ta sẽ đối tốt với người đó, ai cần quan tâm là người tốt hay người xấu!” Tuyết Yên cười lạnh.
Lê Hiên thở phì phò ôm nàng, kéo dây leo lên đỉnh núi.
Nhan Hương ngồi dưới đất, khóc lóc giàn giụa, nhìn thấy Lê Hiên đi lên, nàng ta bỗng nhiên nhào tới, ôm lấy Lê Hiên.
Vừa rồi Tuyết Yên cản kiếm thay Lê Hiên trên mỏm đá, còn nàng ta lại núp sau lưng Lê Hiên.
Nàng ta hối hận đến nỗi nhéo đùi mình. Vì sao nàng ta lại do dự? Nhìn thấy Lê Hiên nhảy xuống theo Tuyết Yên, Nhan Hương ngồi đó, cuối cùng khóc lớn tiếng, không ngờ nữ nhân kia lại khiến hắn liều mình đi cứu! Bây giờ nhìn thấy Lê Hiên đi lên mà không bị †hương, Nhan Hương khẽ thở ra, dán trên người Lê Hiên không muốn rời đi.
Lê Hiên khẽ đẩy Nhan Hương ra: “Yên Nhi bị thương rồi.” Hản nhìn thấy vai trái của Tuyết Yên bị máu thấm ướt, xé áo mình băng bó cho Tuyết Yên.
Nhan Hương vẫn theo sát sau lưng Lê Hiên.
Hôm nay dưới tình huống hung hiểm như thế, Lê Hiên vẫn bảo vệ mình trước tiên, hắn không thay.
lòng đổi dạ.
Nghĩ tới đây, tình cảm Nhan Hương đè nén bắt đầu lan ra. Giờ phút này, nàng ta không muốn cân nhắc được mất, không muốn so sánh được, không muốn đắn đo nữa, thật ra, gả cho Lê Hiên, cũng rất tốt.
Tuyết Yên nhìn Nhan Hương, cười khẩy nói: “Biết vị trí của mình trong lòng vương gia khác biệt rồi đúng không? Hình như ngươi chưa từng để trắc phi ta đây vào mắt. Mặc dù ta không được chào.
đón, tốt xấu gì cũng là phi tử của người này trên danh nghĩa, ngươi có thế nhường chút được không?” Nhan Hương ngây ra một lúc. Trước kia Tuyết Yên chưa từng như này.
“Đi nhanh đi!” Lê Hiên nhíu mày, kéo cả Tuyết Yên đi về phía trước.
Tuyết Yên đẩy hắn ra.
Nàng bước nhanh ở đằng trước, nàng sợ đi chậm, sẽ bị người khác nhìn thấy khuôn mặt lệ rơi giàn giụa của nàng.
Xe ngựa Trương Húc mang tới dưới núi vẫn ở đây, Tuyết Yên đi thẳng lên xe ngựa.
Trên đường đi tất cả mọi người đều không nói câu nào.
Trở lại Phù thành, Tuyết Yên xuống xe ngựa, vẫn không nói chuyện với ai, cúi đầu quay về chỗ ở của nàng.
Thúy Hồng nhìn thấy nàng, vẻ mặt vui mừng: “Phu nhân, người làm nô tỳ sợ muốn chết. Tất cả mọi người đều sợ hãi, bên vương gia cũng cả đêm không ngủ." “Thúy Hồng, chuẩn bị nước nóng, mì nóng cho ta, †a tắm rửa xong, đừng cho ai đi vào, bao gồm cả vương gia, cứ nói ta đang nghỉ ngơi.” “A, được ạ.” Thúy Hồng vội vàng đáp.
Nàng ấy đổ nước nóng cho Tuyết Yên, Tuyết Yên lau người, xử lý chỗ bị thương. Vết thương không sâu, có điều khoảng thời gian trước cánh tay trái của nàng bị thương vẫn chưa lành hẳn.
Từ khi rời khỏi núi Mặc, làm trắc phi của An vương này, nàng thường xuyên bị thương, mà toàn do vũ khí sắc bén gây ra.
Tuyết Yên ăn mấy miếng đã hết mì Thúy Hồng làm.
Ăn hết mì, nàng lau miệng rồi đẩy Thúy Hồng ra ngoài: “Đứng ngay cửa canh chừng, không được cho ai vào!” Nàng cài cửa lại, nằm vật xuống giường, trùm kín đầu.
Vừa nằm xuống một lát, nàng đã nghe thấy bên ngoài truyền đến giọng của Điền Minh: “Yên phu nhân, gia mời người qua dùng bữa.” “Yên phu nhân đã ăn một bát mì rồi ngủ rồi, ngươi đừng kêu!” Thúy Hồng nhỏ giọng nói với Điền Minh.
Điền Minh đi, một lát sau, Tuyết Yên nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn đứng trước cửa phòng.
“Gia, phu nhân nói phu nhân mệt, muốn nghỉ ngơi một lát, không muốn gặp ai, kể cả gia...” Giọng Thúy Hồng càng ngày càng nhỏ.
“Tuyết Yên, mở cửa.” Hản hạ giọng nói.
Tuyết Yên không đáp lời. Nàng ngồi dậy, nhìn thấy bóng hắn in trên cửa sổ.
Hản đứng một hồi, cuối cùng cũng đi.
Tuyết Yên năm xuống.
Đúng là nàng đau lòng, yêu một người thì sẽ muốn được yêu lại như vậy. Điều này thường sẽ khiến người ta tổn thương.
Nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ hai người bọn họ bên nhau. Đây không phải ở vương phủ, ở chỗ này, ban đầu nàng cho rằng nàng và hắn có †hể sống cuộc sống mình muốn mấy ngày. Nhan Hương đến, tất cả lại trở nên bưồn cười.
Hôm sau chính là ngày hai chín tháng chạp.
Trải qua chiến tranh, mọi người vô cùng trân trọng giây phút hòa bình hiếm có này.
Tuyết Yên dậy rất sớm, song lại nằm ỳ trên giường.
Nơi xa đã có người bắn pháo, không khí năm mới càng đậm hơn.
Tuyết Yên vốn tưởng năm nay là năm đầu tiên ăn Tết cùng Lê Hiên, mà còn ở riêng với hắn, muốn làm gì đó khác biệt. Mấy ngày trước nàng đã mua giấy đỏ, nàng muốn cắt giấy dán cửa, còn muốn làm cả bàn thức ăn ngon cho mọi người nên mua rất nhiều hoa quả khô.
Bây giờ nàng lại không có tâm trạng gì. Nàng xuất hiện trước mặt Nhan Hương và Lê Hiên như thể nàng trộm đồ của người khác vậy.