Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 40: Sự cư: cuối cùng tuyết yên cũng xuống giường, mở cửa.





“Phu nhân, gia sai người tới đưa bữa sáng.” Thúy Hồng nhìn thấy Tuyết Yên, cười nói.

“À, phu nhân ăn rồi mà.” Thúy Hồng ngẩn ra.

“Hầu hạ ta rửa mặt đã” Tuyết Yên nhìn nàng một cái.

“Phu nhân như này không tốt lắm đâu.” Rốt cuộc Thúy Hồng không nhịn được.

“Gia biết không thấy phu nhân đâu thì sắp phát điên lên, thật ra gia đối xử với phu nhân rất tốt.

Làm nữ nhân, phu nhân còn muốn như thế nào?” “Ừm, đúng là hơi ngốc. Ta coi hản trở thành phu quân của mình. Nhưng ta không thể làm được như bọn họ. Ta không thể cùng hưởng một nam nhân với người khác, ta trao chân tình của bản thân, cũng hi vọng hắn chỉ đối xử tốt với mình ta” “Phu nhân như vậy sẽ thiệt lắm. Người của thế gia nào mà chẳng tam thê tứ thiếp?” Thúy Hồng kinh ngạc nhìn Tuyết Yên.

“Ngươi nói nam nhân có thể đồng thời yêu rất nhiều nữ nhân? Vì sao nữ nhân lại không được chứ?” Tuyết Yên không cam lòng.

Thúy Hồng đang chải tóc cho Tuyết Yên, lược bỗng rơi bộp xuống đất.

Tuyết Yên cúi người nhặt lên đưa ra đằng sau.

Tóc nàng bị chải hơi đau: “Ngươi chậm chút đi, sao hôm nay chải mạnh vậy.” Mùi đàn hương thoang thoảng ngay bên cạnh, Tuyết Yên bỗng nhiên quay lại, Lê Hiên đứng sau lưng nàng, đang chải tóc cho nàng.


“Tại sao lại là chàng!” Tuyết Yên lạnh mặt.

“Nam nhân cũng sẽ không yêu mấy nữ nhân cùng lúc. Làm hoàng tử, hôn nhân không phải do mình quyết định. Thậm chí, cũng không dám yêu ai, bởi vì yêu sai người thì sẽ hại nàng ấy” Lê Hiên trầm giọng nói.

“Ví dụ như Nhan Hương à?” Tuyết Yên quay đầu hỏi hắn.

“Đừng nhúc nhích, vết thương của nàng sao rồi?” Lê Hiên không trả lời.

“Không chết được.” “Đã ăn bữa sáng được đưa đến chưa?” “A hoàn ăn rồi.” “Nàng! Đó là do ta tự làm đấy!” Lê Hiên đen mặt.

Thúy Hồng le lưỡi đi ra ngoài.

“Bên ngoài có tuyết rơi” Lê Hiên cài trâm lên đầu nàng.

“Ta không mùi” “Nàng không thể nói chuyện tử tế với bản vương àI” “Không thể. Ta đâu muốn nói chuyện với chàng.” “Nàng như con nhím vậy.”Lê Hiên đột nhiên ôm nàng, đặt nhẹ nàng lên ghế.

“Bọn họ lên núi đi săn rồi, hôm nay bản vương ở bên nàng được không, chỉ ở bên nàng thôi.” “Nàng ta đâu?” Tuyết Yên ngẩng đầu hỏi hản.

“Cũng đi theo.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt vẫn còn lửa giận.

Hản nâng mặt nàng lên, hôn xuống. Nàng giấy giụa: “Chàng có nhiều nữ nhân lắm mà, chàng đi †ìm bọn họ đi!” Nàng bị hắn ôm thô bạo, hắn tách hai chân nàng ra, tạo thành tư thế xấu hổ, đặt hai bên đùi hắn.

Nàng hoảng sợ mở to mắt, lại rơi vào ánh mắt ngang ngược của hắn.

“Tuyết Yên, nàng luôn khiêu chiến ranh giới cuối cùng của ta. Nàng khiến ta muốn ngừng mà không được, lại cố ý xa lánh ta! Nàng đang lạt mềm buộc chặt đúng không? Có đúng không!” Đáy mắt Lê Hiên âm u rối bời.

“Rõ ràng là chàng, rõ rằng là chàng…” Không đợi Tuyết Yên nhìn rõ vẻ âm ú trong mắt hắn, hắn đã hôn lên cổ nàng.

Không còn dịu dàng và trìu mến như vừa rồi, chỉ có mút hôn như phát tiết, tay hắn đẩy áo nàng ra, sờ vào da thịt nàng.

Đầu ngón tay có kén mỏng, da thịt của nàng trầm luân trong sức mạnh đó.

Nàng thích hắn. Nàng run rẩy bất chấp ôm lấy cổ hắn.

“Lê Hiên, chàng thích ta không?” Nàng nỉ non hỏi.

Lê Hiên hôn môi nàng sâu hơn.

“Ta cảm thấy chàng có chút thích ta, nhưng vì sao chàng không muốn để ta thích chàng?” Tuyết Yên không cam tâm.


Cơn giận của hán nặng hơn, hắn làm nhục nàng như trừng phạt.

Trái tim Tuyết Yên dần trở nên mềm mại.

“Ta chỉ không muốn tham lam những thứ không thuộc về ta. Những gì vui vẻ vốn rất ngắn ngủi đúng không.” Giọng Lê Hiên trầm giọng nói.

Quối cùng hán ngẩng đầu lên từ người nàng.

“Sợ mất đi nên không muốn có sao?” Tuyết Yên vuốt ve sống mũi cao thẳng của hắn.

Lê Hiên cúi đầu nhìn nàng chăm chú, nếu có một ngày hắn giết cả nhà nàng, giết phụ thân của nàng, nàng có còn đối xử với hắn như vậy không? Dù sao nàng cũng là con gái của Tuyết Văn Hạo.

Cuộc quyết đấu giữa hắn và Ninh vương chẳng mấy chốc sẽ bất đầu.

Như vậy có phải niềm vui nàng cho hắn đều là lừa mình dối người hay không? Nhưng hắn vẫn không kìm được muốn tới tìm nàng. Thậm chí làm phật ý Nhan Hương, bảo.

nàng ấy đi theo đám thuộc hạ đi săn.

Lê Hiên buông nàng ra: “Ngày mai giao thừa rồi, ngày đầu tháng giêng chúng ta sẽ về Vân thành.” “Nhanh vậy sao?” “Chuyện trong Vân thành quá nhiều, bản vương không thể ở bên ngoài quá lâu. Đi thôi, chúng ta ra ngoài mua ít đồ dùng Tết.” Tuyết Yên lập tức đứng dậy: “Nhìn giấy dán cửa ta cắt này.” Tuyết Yên đưa giấy dán cửa màu đỏ cho.

Lê Hiên nhìn.

“Sao nàng làm nhiều như thế, tính cách của nàng không giống người sẽ làm việc này.” Lê Hiên mỉm cười.

“Tuyết Yên không có tiền đồ từ nhỏ, chỉ muốn làm một hiền thê lương mẫu, đáng tiếc…” “Đệm giày nàng làm vô cùng vừa chân, dễ chịu, có thời gian làm thêm cho bản vương vài đôi.” Lê Hiên nắm tay nàng.

“Đi thôi, làm mứt quả cho nàng, vết thương của nàng còn chưa khỏe, để ta làm cho.” Lê Hiên ôm Tuyết Yên đến phòng bếp nhỏ.

Thúy Hồng xấu hổ mặt đỏ đến mang tai.

Lê Hiên tìm ghế cho nàng, khoác thêm áo choàng cho nàng.

“Cứ ngồi như vậy đi, không được phép cử động!” Hắn nghiền nát đường phèn, cho vào trong nồi, nhìn đường dần tan chảy, thả quả hồng và táo đen vào, trộn đều với đường, để lên giá sắt bên cạnh.

Tuyết Yên không nhịn được cơn thèm, đưa tay muốn lấy thì bị hắn vỗ một cái: “Nóng lắm, chờ lát nữa đi” Tuyết Yên không nghe, để vào tay thổi.

Hắn quay đầu nhìn nàng, hình như trong mát hắn có gì đó? Tuyết Yên cẩn thận nhìn kĩ, là cưng chiều sao? Nàng bỏ vào trong miệng, vừa ngọt vừa giòn, còn hơi chua, rất hợp với khẩu vị của nàng.

Lê Hiên làm rất nhiều, bảo Thúy Hồng bưng ra ngoài phơi.

Thúy Hồng ngạc nhiên lại hâm mộ nhìn Tuyết Yên, vương gia làm đồ ăn cho phu nhân. Tình cảm giữa phu nhân và gia đúng là người khác không thể bì được.


Lê Hiên lấy viên mứt quả cuối ra khỏi nồi, đưa cho Tuyết Yên.

Nhìn thấy Tuyết Yên ăn gật gù, hắn không kìm được đi lên cướp mứt quả với nàng.

Mũi hắn cọ vào Tuyết Yên, thấy lòng đầy thỏa mãn.

“Lê Hiên, nghe nói chàng cũng nuôi rất nhiều nữ nhân ở Di Hương uyển, mà nữ nhân chàng tìm đều mắc bệnh tim, vì sao?” Lê Hiên đang dán mặt vào mái tóc nàng, đột nhiên bị nàng hỏi như thế, nhíu mày nhìn nàng: “Nàng thích sát phong cảnh như thế sao?” “Chỉ là ta đã nghĩ về vấn đề này rất lâu nên muốn hỏi thôi” Hản chỉnh áo choàng cho nàng: “Trước kia ta thường xuyên nằm mơ một giấc mơ. Nói nữ nhân của ta có bệnh tim.” Lê Hiên hạ giọng nói.

“Mơ sao?” “Đúng vậy, là một giấc mơ giống hệt nhau. Trong khoảng thời gian gần đây lại không mơ đến nữa.” Lê Hiên đứng dậy, nhìn tuyết lớn bên ngoài, thật ra giấc mơ của hắn rất dài. Nữ nhân trong mơ tên Tử MP Là thê tử của hắn, nhưng hắn không hề coi trọng nàng, bởi vì người hản thích là tiểu thiếp tên Sơ Tình, nàng ấy là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Tử Vi.

Ngày nào Tử Vi cũng sẽ nấu ăn cho hắn bảo hắn qua ăn, song hắn chưa từng qua.

Có một ngày, hắn đi qua cửa cung của nàng, ngửi thấy mùi rất thơm, hắn đi vào, vừa cầm đũa, a hoàn của Sơ Tình đã tới tìm hán, hắn vội vã rời đi; khi đi bảo nàng đợi hán.

Nhưng cuối cùng hãn không quay lại. Nghe nói Tử Vi luôn chờ hắn đến đêm khuya, sau đó bị bệnh.

Khi hắn đi thăm nàng, nàng đã gần chết, đại phu không khám ra được rốt cuộc nàng mắc bệnh gì, chỉ nói nàng bị bệnh tim mà chết. Nàng vòi hắn khắc cho nàng một quả hồ lô nhỏ, phía trên khắc chữ “Liệt”. Nàng nói nàng làm mất hồ lô trước kia rồi.

Nàng nhớ lại rất nhiều khoảng thời gian bọn họ bên nhau khi còn bé, có chỉ có hai người bọn họ biết.

Hản mới giật mình nhận ra, người làm bạn với hắn đi qua khoảng thời gian u tối hồi bé không phải Sơ Tình, mà là Tử Vi.

Về sau hắn tra rõ, hồ lô hắn tự tay khắc khi còn bé mà Sơ Tình đeo trên cổ thật ra là của Tử Vi. Sơ Tình trộm hồ lô của Tử Vi.

Hắn bỏ Sơ Tình, nhưng cũng không tìm lại được.

Tử Vi nữa. Khi hắn vô cùng nhớ nhung hối nhân, có đạo nhân nói cho hắn biết, Tử Vi mang theo chấp niệm gửi hồn, là nữ tử mắc bệnh tim.







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.