Ninh vương ném một bản khẩu cung xuống đất: “Mọi người truyền nhau đọc đi!” Nhìn thấy đám đại thần xì xào bàn tán, Ninh vương không đợi An vương trả lời mà đã ra lệnh: “Người đâu, bắt tứ hoàng tử Lê Hiên đại nghịch bất đạo lại!” Cuối cùng Ninh vương đã nói ra câu hắn vẫn luôn muốn nói.
“Khoan đã, Ninh vương điện hạ, lão thần cho rằng chúng ta nên nghe xem An vương nói thế nào.” Tây Bắc hầu chậm rãi nói.
Ông ta quyền cao chức trọng, trong triều có đệ tử và quan viên ông ta dìu dắt nên lập tức có người phụ hoạ theo.
“Hầu gia, chứng cứ vô cùng xác thực, kéo dài quá lâu sợ sẽ hỗn loạn, vi thần cho rằng nên bắt An vương lại trước, sau khi thẩm vấn hẳn nhiên sẽ biết thật giả.” Người nói là Thái úy Giang Sùng, ông ta là người của Ninh vương.
“Câu đó của Thái úy sai rồi, An vương là hoàng tử, há có thể tùy tiện bắt được. Đương nhiên phải nghe An vương biện hội” Là Lưu thượng thư.
Ninh vương cắn răng, ban đầu ý hắn là hôm qua trực tiếp phái người đến An vương phủ bắt An vương, Lại bộ Thượng thư Trương Thông lại đề nghị nhất định phải khiến đại thần thần phục, nếu không danh bất chính, ngôn bất thuận, không ngồi vững giang sơn.
An vương đảo mắt, mỉm cười: “Các vị đại nhân, bản vương không nhận tội danh Ninh vương giá họa cho bản vương. Người trên lời khai là Ninh vương tìm người làm! Ninh vương luôn có ý đồ chèn ép hãm hại bản vương, trên đường bản vương ngăn địch trở về, An vương đã phái người ám sát, vết thương trên người bản vương cũng không phải trên chiến trường, mà là do thích khách trên đường về Vân thành gây ra!” Dưới triều xôn xao.
“Người đâu, dẫn tới đây!” An vương ra lệnh.
Điền Minh và Cố Phàm đi lên, kéo thi thể của tên Trương thọt và nam nhân mặt đen lên đại diện.
“Hai tên này là người trong giang hồ, Trương thọt và Vương La Cường mặt đen, võ công siêu cường, mưu sinh bằng việc giết người!” Ninh vương nhìn thi thể trên đất, nhíu mày.
Hản ta giết cả hai cao thủ này sao? “Ninh vương tìm người ám sát bản vương, lại tìm người vu hãm bản vương, mà bốn vạn cấm quân hoàng cung là của Ninh vương đúng không. Cho nên người có dã tâm nên là Ninh vương mới đúng!” “Không sai!” Ninh vương cười khẽ: “Bốn vạn cấm quân đúng là của bản vương. Chẳng phải ngươi cũng cho mười vạn đại quân của Tây Bắc hầu đóng ở ngoài thành sao? Yên tâm, ta đã sớm bảo.
An Nhạc hầu để ý đến đại quân của Tây Bắc hầu rồi! Người đâu, bắt đi!” Ninh vương nhìn chằm chằm An vương ra lệnh, hắn không muốn đợi thêm nữal Hản cũng không muốn quanh co lòng vòng, hãn đã có phần thắng, vì sao còn phải nhìn sắc mặt của đám đại thần! “Ai dám!” An vương khẽ quát.
Điền Minh, Cố Phàm, Dương Thạc lập tức đứng bên người An vương, bày tư thế.
Ngũ hoàng tử, Phạm Tinh, Nhan Hương và Hàn Chi Đào không biết vào đại điện từ lúc nào, lúc này chậm rãi đi tới, đứng sau lưng An vương.
“Lê Hiên, ngươi thật sự muốn tạo phản sao? Ngoại trừ quân đội của Tây Bắc hầu, ngươi còn có gì? Kiêu Ky doanh của ngươi đã bị ta tiêu diệt rồi!” Lúc này có người vội vàng đi đến, cúi đầu nói nhỏ bên tai Lê Kiệt.
“Cái gì?” Ninh vương biến sắc, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sau lưng An vương, đó là vị trí của Phạm Tinh.
An vương cười khẩy: “Sao vậy Ninh vương, có phải thần đàn bị tiêu diệt hay không?” Hôm qua Ninh vương nhận được mật báo, biết kế hoạch giương đông kích tây của An vương, không ngờ lại là kế trong kết Thần đàn là nơi đóng quân của Ưng đội mà Ninh vương tự xây binh lực, Trung Sơn tự là nơi Ninh vương chế tạo binh khí.
Ninh vương cười nhạt: “Thứ trong thần đàn không có nữa cũng không làm hại được gân cốt của ta! Hai mươi vạn đại quân của An Nhạc hầu, cộng †hêm bốn vạn cấm quân đủ để đối phó với ngươi! Lão tứ, ngươi đã là kẻ thất bại rồi!” Trận chiến trên đại điện còn chưa bắt đầu, Ninh vương đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nụ cười của hắn dần tắt trên khuôn mặt, ánh mắt lướt qua Văn võ cả triều.
“An vương, ngươi đừng ôm may mắn, người thân nhất của ngươi đều trong tay ta! Người đâu, dẫn tới đây!” Ba nam nhân nhỏ gầy và một nam nhân cao lớn dưới đại điện áp giải hai nữ tử đi đến.
Người đi đầu diễm lệ động lòng người chính là chính phi Quan Duyệt của Lê Hiên, theo sau là nữ tử thanh lệ thoát tục như tinh linh, là trắc phi Tuyết Yên của Lê Hiên.
“Vương gia!” Quan Duyệt ngẩng đầu nhìn Lê Hiên.
Tây Bác hầu biến sắc: “Không ngờ Ninh vương lại còn lợi dụng nữ nhân!” “Tây Bác hầu, ta là người chỉ nhìn kết quả! Cho nên, tốt nhất đại quân của ông đừng hành động.
bồng bột!” Ninh vương mỉm cười.
“Lão tứ, ta cũng đã phái người đi mời mẫu phi ngươi, trong khoảng thời gian này Lâm phi vất vả rồi, chẳng mấy chốc các người sẽ đoàn tụ thôi.” Ninh vương chậm rãi nói.
Khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh của An vương rốt cuộc cũng hiện lên gợn sóng: “Lê Kiệt, ngươi thật sự cấu kết với đám giang hồ!” Với cách bố trí của hắn, không phải cao thủ tuyệt đỉnh thì không có khả năng vào được tận nhà bát người.
“Đúng, đối phó với ngươi, ta nhất định phải chắc chắn mới có thể an tâm!” Ninh vương mỉm cười.
Trong mắt Tuyết Yên chỉ có Lê Hiên, nàng bình tĩnh nhìn hắn: “Lê Hiên, không cần quan tâm bọn †a! Nếu chàng có chuyện gì, bọn ta cũng sẽ không sống một mình!” Nàng không coi ai ra gì gọi tên của hắn vào lúc này. Các đại thần đưa mắt nhìn trắc phi không có quy củ này của An vương.
Ánh mắt Lê Hiên lướt qua nàng, quay đầu đi.
“Các vị còn muốn xem xét thời thế sao? Nếu có người đứng ra, bản vương sẽ ủy thác trách nhiệm!” Ninh vương ngồi trên long ỷ, giọng nói trầm tĩnh uy nghiêm.
Xem ra, An vương đã mất đại thế.
Tay Phạm Tinh giơ kiếm run nhè nhẹ. Hắn chậm rãi buông kiếm, đi đến đội ngũ của Ninh vương.
“Phạm Tinh, vì sao?” Lê Hiên nhìn chằm chằm Phạm Tinh.
“Bởi vì Nhan Hương. Ninh vương đã sớm biết thân phận của Nhan Hương. Ban đầu hắn dùng Nhan Hương uy hiếp ta, về sau hắn hứa hẹn, nếu như hắn thành công, sẽ ban Nhan Hương cho ta.” “Vì nàng mà ngươi hi sinh nhiều tính mệnh của các huynh đệ như vậy!” Lê Hiên cắn răng.
“Có lẽ ngài không biết, ta yêu nàng ấy sớm hơn ngài, không thể kìm chế được nữa, cũng không bỏ được! Mà ta đi theo ngài, Nhan Hương vĩnh viễn không thể trở thành nữ nhân của ta.” Máu nhuộm tranh giang sơn, sao địch nổi một điểm chu sa giữa đôi mày nàng! Phạm Tinh cười khổ.
“Về sau không nói cho ngươi biết vị trí của Kiêu Ky doanh, bản vương cũng dẫn ngươi rời khỏi Vân thành, vì sao sau khi đi ngươi vẫn còn có thể biết vị trí của Kiêu Ky doanh?” “Ta biết ngài đã bắt đầu hoài nghỉ ta. Trước khi đi †a uống mấy chén với Lôi Trạch, dò được vị trí của Kiêu Ky doanh, chỉ là bảo Ninh vương ra tay muộn mấy ngày mà thôi!” “Rất tốt. Đây chính là tình huynh đệ mười mấy năm!” Trên khuôn mặt Lê Hiên đầy ý cười.
“Chẳng phải ngài cũng lợi dụng ta sao? Ngài cố ý gài bẩy để Yên phu nhân đi tìm Tuyết Văn Hạo, tiết lộ cho ta giương đông kích tây kế sách, ta nói cho Ninh vương, hắn để phần lớn binh lực ở Trung Sơn tự, ngài lại thật sự dẫn người tập kích thần đàn! Cho nên chúng ta như nhau thôi!” Lê Hiên nghe vậy, mắt lại nhìn Tuyết Yên. Hắn có thể thấy làn mi dài của nàng khẽ run lên.
Phạm Tinh nói xong thì nhìn Nhan Hương: “Hương Nhi, nàng hãy rời khỏi hắn đi, hắn đã có chính phi, trái tim hắn cũng ở trên người Tuyết Yên! Hắn có thể cho nàng cái gì? Đừng ấu trĩ nữa!” “Ngươi đừng mơ! Tên phản đồ này!” Nhan Hương giận dữ mắng.
Ninh vương chậm rãi đi xuống long ÿ, đi tới bên cạnh Tuyết Yên.
“Nữ nhân vô số, nhưng thiên hạ chỉ có một! Ngươi †a vì thiên hạ này mà từ bỏ rất nhiều. Thế nhưng nếu bỏ tình yêu trong tim, dù có được thiên hạ cũng không thú vị, lão tứ, nữ nhân này vốn là của †a!” Hắn đưa tay ôm eo Tuyết Yên, kéo Tuyết Yên đến bên cạnh mình.
Tuyết Yên bị trói hai tay, không muốn bị hắn chạm vào, đành huých mạnh vai vào hản.
Nam nhân này luôn hại mình, từ kiếp trước đến kiếp này.
Ninh vương đưa tay muốn ôm chặt nàng, Lê Hiên đã xông lên. Hắn ra tay cực nhanh, giơ cánh tay lên, cơ thể Tuyết Yên đã được kéo vào lồng ngực quen thuộc, tay hắn giữ chặt nàng, không nhúc nhích tí nào.
Ba nam tử gầy gò sau lưng định ra tay, Ninh vương đã khoát tay áo: “An vương bị thương mà †ay chân còn lưu loát như thế nhỉ!” “Muốn nàng à? Ngươi không muốn nổi đâu!” An vương cười khẩy.