Tuyết Yên ra khỏi Nội vụ phủ, không kìm được dòng nước mắt. Nàng đi rất lâu, chạy đến một rừng cây không có ai, ngồi sau một gốc đại thụ khóc lớn. Nàng và hắn bên nhau, người tổn thương vĩnh viễn là nàng. Trong lòng hắn, nàng còn không bằng Linh Lung. Vậy mà nàng còn muốn coi hắn như phu quân của mình!
Thỉnh thoảng cung nữ có đi ngang qua nhìn nàng, Tuyết Yên nhìn thấy trên cây to này có ba nhánh cây thô, bèn trèo lên ngồi trên chạc cây, người bên ngoài đi tới cũng sẽ không nhìn thấy nàng.
Vì sao lại muốn khóc? Bao nhiêu oản khí và tủi thân góp nhật bỗng xông thẳng lên đầu. Nàng chợt cảm thấy, bất kể nàng giãy giụa như thế nào cũng không thoát khỏi kết cục bi thám, trừ phi nàng không yêu, nhưng không có tình yêu chân chính, hình như nàng không sống nối, nàng không thể nào sống một cách tạm bợ như bọn họ được.
“Hoàng thượng, ám vệ đến báo, hình như Yên phi nương nương ngồi trên chạc cây!” Là giọng của Cố Phàm.
“Sao lại vậy được!” Dương Thụ ý thức được mình thất thố, vội vàng che miệng lại.
“Phi tử này của trẫm có gì mà không thể.” Là giọng của hắn.
Tuyết Yên nghe thấy tiếng người, rụt cơ thể lại cuộn mình trên chạc cây, vừa rồi nàng đi vội, lảo đảo liêu xiêu, rơi mất một chiếc giày. Nàng không đi tìm, chân đi tất dày, bây giờ mới cảm nhận được hơi lạnh, nàng lặng lẽ rụt chân vào trong áo bào.
Âm thanh rất nhỏ, Điền Minh nghe thấy, ngẩng đầu lên, “Hoàng thượng!” Điền Minh chỉ chỉ cây đại thụ trước mặt.
“Có cần vi thần đi lên đưa nương nương xuống không?”
“Không cần! Trầm tự đưa nàng ấy xuống.” Hoàng thượng nghiêm mặt, soạt một tiếng lên cây
Tuyết Yên đang rụt cổ lại, bị người ôm chặt lấy. Nàng giãy giụa, hắn lại liên tục siết chặt giữ lấy eo nàng.
“Tuyết Yên, có đôi khi ta rất ghét nàng! Ta kết luận, nàng sẽ luôn gây phiền toái cho ta!” “Vậy vì sao hoàng thượng còn phải cứu ta?
Người như ta chẳng phải chết đi càng tốt hơn sao!” “Đúng, ta cũng đang nghĩ sao ta lại cứu nàng!”
Hắn đưa nàng xuống khỏi cây. Áo choàng của nàng bị nhành cây cọ vào rách một lỗ lớn, một chiếc giày không thấy đầu, để lộ tất vải trắng, trên khuôn mặt toàn là nước mặt, không phân rõ là nước mắt hay nước mũi, tóc rối bù dính vào mặt.
Hoàng thượng ôm nàng, nàng liều mạng đánh hắn, căn hân, thậm chỉ cọ nước mũi trên mặt vào người hoàng thượng.
“Lê Hiên, chàng thả ta ra, chàng là đô khốn kiếp, thả ta ra!”
Dương Thụ làm thái giám mười năm, lần đầu tiên thấy có phi tử như thế này, trợn mắt há miệng. Tuyết Yên ngãng đầu nhìn thấy trước mặt ngoại trừ hoàng thượng, còn có Điền Minh, Cố Phàm và Dương Thụ thi cực kỳ lúng
túng, trốn ra sau lưng hoàng thượng.
“Bây giờ biết ngại rồi à?” Hoàng thượng kéo nàng ra.
“Không ai được phép đồn chuyện hôm nay ra ngoài!”
“Dương Thụ, đến Trường Tín cung bảo a hoàn nàng cầm giày và y phục tới cho nàng!” Hoàng thượng căn dặn.
Dương Thụ nhanh chân chạy đi. Giờ phút này hắn mới hiểu được vì sao nhiều thượng thư đại thần muốn hoàng thượng giết con gái của Tuyết Văn Hạo như vậy mà hoàng thượng lại không đồng ý.
Hoàng thượng không thế giết nàng. Ngài cho nàng vị phân không cao, nhưng nếu như bây giờ vị nương nương này không chết, sau này nhất định sẽ tiền đồ vô lượng. Hoàng thượng ôm nàng đặt trên đùi.
“Vì sao vừa rồi nàng không biện hộ?” Hoàng thượng hỏi.
“Nếu ngài tin ta, không cần ta giải thích, nếu ngài không tin ta, dù ta giải thích ngài cũng sẽ không tin!”
“Nói bậy, nhiều người như vậy, trẫm cũng đâu phải thần tiên!”
“Nếu như ngài thật sự tin ta, ngài sẽ biết chuyện nào ta sẽ làm, chuyện nào ta sẽ không làm” Tuyết Yên nói rồi, mắt nhìn đi nơi khác, nước mất của nàng lại sấp chảy ra.
Tay hắn đặt bên hông nàng, đột nhiên hỏi nàng: “Nhuyễn kiếm bên hông nàng chính là Thu Thủy kiếm phải không?”
“Đúng vậy, sư phụ ta cho ta.”
“Nàng có biết một người tên Nguyên Liệt không?”
“Không biết, vì sao ngài lại hỏi như vậy?” Tuyết Yên lấy làm lạ.
“Hôm đó nàng sốt hình như có nói đến cái tên này.” Hoàng thượng nghiêng đầu nhìn nàng, như muốn nhìn ra điều gì đó từ khuôn mặt nàng.
“Hình như có mơ đến, có điều quên mất rồi.”
“Ừm.” Hắn chỉnh y phục cho nàng, cầm chiếc giày nàng làm mất trong tay: “Sao nàng bị mất giày cũng không biết vậy? Nàng không biết không thể để cho nam nhân khác nhìn thấy chân trần của nữ tử sao?”
“Ta có đi tất mà, không nam nhân nào thấy đâu.”
Hắn nhíu mày: “Nói chuyện với nàng thật phí công! Liên quan tới Linh Lung, nàng đừng chọc vào nàng ấy.”
Tuyết Yên cười lạnh: “Ta có thể còn sống đã không tệ rồi, sao còn đi chọc người khác được? Ở bên ngài, ai lấy mạng ta chẳng được!”
“Linh Lung nói, ngài giữ ta lại để dụ phụ thân ta. Thật ra phụ thân ta cũng không thân thiết gì với ta đâu, ta lớn lên ở
núi Mặc từ nhỏ, mẫu thân ta và phụ thân cũng chưa thành thần. Có phải ngài tính nhầm rồi không?” Tuyết Yên chất vấn hắn.
Hoàng thượng cười lạnh: “Nàng muốn nói sao thì nói. Tuyết Yên, nếu nàng muốn sinh tồn được trong hoàng cung thì phải hiểu, một đế vương có thể đi sung một nữ nhân, nhưng sẽ không để cho mình yêu một nữ nhân! Nàng đừng muốn quá nhiều!”
“Tuyết Yên biết rồi.” Khẩu khí của nàng cũng nhạt đi, xuống khỏi người hắn đứng một bên. Điền Minh và Cố Phàm thở dài. Đằng xa Dương Thụ dẫn theo Lập Hạ chạy tới.
Lập Hạ nhìn thấy Tuyết Yên chật vật như thế, vội vàng đi tới thay y phục, thay giày cho nàng.
“Hoàng thượng, lát nữa chúng ta cũng nên xuất phát thôi.” Điền thấp giọng nhắc nhở hoàng thượng.
Hoàng thượng gật đầu: “Đi thư phòng trước đi, ta có một số việc cần xử lý!”
Hắn quay người nói với Tuyết Yên: “Mấy ngày nay ta không ở trong cung, nàng đừng gây hoạ nữa!”. Hoàng thượng nói xong, quay người rời đi. Tuyết Yên nhìn cơ thể thảng tắp của hắn dần dần đi xa, rẽ ngang biến mất.
Trở lại Trường Tin cung, Tuyết Yên nhìn thấy rất nhiều y phục để trong phòng, chăn mền, bông, giày, thậm chí còn có áo lông.
“Nương nương, Nội vụ phủ vừa đưa tới!” Cát Tường hưng phẩn nhìn Tuyết Yên.
“Ừm, các muội chia nhau đi, bây giờ vẫn rất lạnh, đừng để bị cảm lạnh.”
Nàng vừa khóc, bây giờ đầu hơi choáng, cộng thêm hơi lạnh. Nàng uống một chén trà nóng, chui vào ổ chăn.
Tuyết Yên năm trên giường suy nghĩ thật lâu, lời của Lê Hiên liên tục vang lên bên tai nàng: “Một đế vương có thể sủng một nữ nhân, nhưng tuyệt sẽ không để cho mình yêu một nữ nhân!”
Hắn sẽ không yêu nàng. Khi hân còn là An vương đã là vương gia phong lưu nổi tiếng, lưu luyến chốn trăng gió, chưa từng một lòng. Nàng biết thanh danh của hắn, sao còn đặt tâm tư vào trên người hắn?
Nếu như nhất định phải buông, vậy hãy ở Trường Tín cung này đi. Hắn đi vào Trường Tín cung, chính là phu quân của nàng, ra khỏi Trường Tín cung, sẽ là của người khác. Nàng sẽ coi hắn như người ngoài.
Hắn vừa mới nói sắp phải đi xa, Tuyết Yên nhớ tới đệm giày nàng làm cho hắn, bèn xoay người cầm giày đệm, vội vã đi đến thư phòng của hoàng thượng.
Bất ngờ là cửa thư phòng cũng không có thị vệ. Tuyết Yên tưởng hoàng thượng đã đi rồi, bèn đẩy cửa ra, nhìn thấy đằng sau bàn sách, hoàng thượng ôm hôn hoàng hậu. Bọn họ thấy nàng đi đến, hoàng hậu đỏ mặt, tựa vào người hoàng thượng không ngang đầu lên.
Lê Hiên ngẩng đầu nhìn nàng, ảnh mắt giận dữ. Tuyết Yên dừng lại: “Ta, thần thiếp tưởng hoàng thượng đã đi rồi, hai người cứ tiếp tục, tiếp tục!”
Nàng bối rối vừa định lui ra ngoài, hoàng thượng đã cài xong y phục, phi đến bên cạnh Tuyết Yên, nắm chặt cổ tay nàng: “Tuyết Yên, nàng tưởng nàng là ai!”
Giọng hắn lạnh như băng. Trong lòng Tuyết Yên đau nhói: “Trước giờ Tuyết Yên không tưởng mình là ai! Chỉ là hoàng thượng sắp đi xa nên thiếp tới đưa… tới thăm ngài thôi.”
Nàng ngẩng mặt lên nhìn: “Ai ngờ hoàng thượng làm việc không cần thị vệ canh cửa!”
Cổ tay bị bẻ cong, đau đớn khiến nàng không thể chịu được.
“Giận à?” Ánh mất của hắn sâu không lường được, lạnh như băng tuyết ngàn năm.