Tuyết Yên nhắm mắt lại. Tay nàng bị hất mạnh ra, va vào mặt bàn bên cạnh, vai lành lạnh, hắn cởi sạch quần áo của nàng! Nàng hoảng sợ mở to mắt, lại rơi vào trong con ngươi ngang ngược của hắn.
Không có trìu mến, chỉ có mút hôn phát tiết, bàn tay thuận thế gạt áo nàng ra. Nàng giơ tay lên!
Tay nàng bị hắn nắm chặt, dùng sức, có tiếng xương vỡ vụn: “Nàng dám đánh trẫm?”
Rốt cuộc nàng không kìm được nước mắt nữa, từng giọt nước mắt to chảy xuống, rơi trên tay hắn. Nước mắt rơi vào tay hắn, trái tim phần thất lại, cuối cùng cũng buông lỏng tay. Nàng run rẩy chỉnh lại y phục của mình, đi ra ngoài.
“Lê Hiên, ta hận chàng! Hoặc là chàng giết ta, hoặc là ta rời khỏi nơi này!” Nàng bưng mặt chạy đi.
Hoàng thượng cúi người nhặt đồ nàng làm rơi lên, là một đôi đệm giày vô cùng tinh xảo. Hắn nắm chặt, khiến đệm giày nhăn nhúm lại, rồi cẩn thận mở ra bỏ vào trong ngực.
“Hoàng hậu, nàng hãy trở về đi. Lát nữa trẫm sẽ rời đi, hậu cung giao cho nàng, có nàng ở đây, ta cũng yên tâm.”
Hoàng hậu đã sửa soạn lại bản thân, nét ứng hồng trên khuôn mặt đã bớt đi, nàng ta đứng lên, lại nghe thấy bên ngoài vang lên giọng của Nhan Hương: “Yên phi, ngươi cẩn thận chút, ta đến cùng hoàng thượng đi ra ngoài, không cẩn thận va vào ngươi, ngươi không sao chứ?”
Hoàng thượng đấy cửa đi ra, nhìn thấy Tuyết Yên ngồi trên đất, Nhan Hương đứng bên cạnh nhìn. Hắn đi lên trước đỡ Tuyết Yên dậy.
“Hoàng thượng, thần thiếp đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi?”
Tuyết Yên đẩy tay hoàng thượng ra, khập khiễng rời đi. Gần đây hoàng thượng rất đau đầu vì chuyện bổ nhiệm quan viên, đám người Tây Bắc hầu, Lưu thượng thư, Hàn thái phó, Phương thị lang đều đề cử người của mình vào vị trí quan trọng, đả kích người đối phương đề cử. Hắn rất cần người của bản thân.
Hắn sắp xếp Hàn Chi Đào, ngũ hoàng tử, Lôi Trạch vào ghế quan trọng, nhưng vẫn còn thiếu rất nhiều. Thế lực của Tây Bắc hầu và Lưu thượng thư càng lúc càng lớn, dẫn đến hắn cần phải hỏi bọn họ rất nhiều quyết sách quan trọng mới có thể quyết định được.
Hắn đã có được thiên hạ, không thích bị người khác kiềm chế, hắn vốn là người máu lạnh. Hôm nay hắn ra ngoài để đi gặp một vị tài tử Bạch Thiếu Đình, Nhan Hương quen người này, biết hắn ở đâu.
Dáng vẻ khập khiễng của Tuyết Yên khiến trái tim hắn nhói đau. Hắn không cầm lấy bàn tay Nhan Hương chia tới: “Nàng chờ ta ở ngoài đi, lát nữa ta sẽ ra.” Hắn đứng đó nhìn về phía trước, nhìn thấy Tuyết Yên rẽ đi, hắn mới về thư phòng.
“Thời giờ bất lợi!” Tuyết Yên tự lẩm nhấm.
Vừa rồi hắn đối xử với nàng như thế là muốn nói cho nàng, nàng chính là một trong những phi tử của hắn, không khác gì những người khác!
Khi nàng đi ngang qua hoa viên nhìn thấy một tiểu thái giám và một nam nhân cúi đầu nói chuyện sau hòn giá sơn, thấy nàng đi đến, hai người họ mau chóng tách ra. Tuyết Yên cảm thấy kỳ quái, cản tiểu thái giảm lại: “Đứng lại!”
Tiểu thái giám nghiêng mặt không dám nhìn nàng
“Quay mặt lại đây! Nhìn thấy ta lại bỏ chạy là sao? Làm chuyện gì xấu à?” Tuyết Yên thấy hàn lén lén lút lút,
“Nói, nếu không ta sẽ dùng châm độc đâm chết ngươi!” Tuyết Yên đe dọa hắn.
Tiểu thái giám quay đầu lại. Tuyết Yên nhìn mà hai mắt mở to, ngoại hình của tiểu thái giám này đúng là khuynh quốc khuynh thành!
“Ngươi, ngươi là Cẩn phi!” Tuyết Yên kính hãi.
Tiểu thái giám một tay bịt miệng nàng, quỳ xuống: “Yên phi nương nương, nhất định phải giữ bí mật cho ta!”
“Ngươi thật sự là Cẩn phi sao?” Tuyết Yên hỏi.
“Đúng vậy, chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện được không?” Cẩn phi lấy lòng hỏi.
Hai người đi tới góc vắng,
“Bộ dạng ngươi thể này là muốn lên xuất cung à?”
“Xuỵt! Nói nhỏ chút. Ta muốn xuất cung”
“Ta thấy người khác bọn họ, ta nói thật với ngươi vậy, ngươi nhất định phải giữ bí mật cho ta.” Cẩn phi lặng lẽ nói.
Tuyết Yên cười: “Muốn ta giữ bí mật cũng được, ngươi có thể dẫn theo ta không?”
“Ngươi, người cũng muốn xuất cung? Ngươi còn quay về không?” Cẩn phi ngạc nhiên.
“Về chứ, nếu không về hoàng thượng sẽ giết a hoàn của ta, ta chưa nghĩ ra cách làm sao có thế rời khỏi hoàng cung lâu dài. Ta không muốn liên lụy đến bọn họ. Chỉ là hoàng cung quá khó chịu, nhân lúc hoàng thượng không ở đây, ta cũng nghĩ ra ngoài đi vòng vòng. Có thể dẫn theo ta không?” Tuyết Yên cầu nàng ấy.
“Được, hai ngày sau ta sẽ phải trở về, hoàng thượng xuất cung ba ngày, ta chỉ có thể ở ngoài cung hai ngày.” Cẩn phi nói.
“Được, ta trở về cùng ngươi!”
Tuyết Yên và Phương Cần mới quen mà như đã thân.
“Ngươi thì sao, tại sao người muốn lén xuất cung?” Tuyết Yên hỏi nàng ấy.
“Ta, ta nhớ nhà..” Nàng ấy hơi do dự.
“Ừm, ngươi không nói thật, có điều không sao, không muốn nói thi đừng nói. Nói cho ta biết xuất cung kiểu gi?” Tuyết Yên hỏi.
“Ngày mai, ta biết một người sẽ vào cung, chúng ta tìm cơ hội ngồi cô kiệu của hắn.” Cấn phi nói.
“Vậy được.” Tuyết Yên rất hào hứng.
Kiếp trước, Lê Kiệt không yêu nàng, là nàng cử quấn lấy mãi, cuối cùng dẫn đến tất cả mọi người phải nạp mạng. Kiếp này, Lê Hiên đã nói rõ với nàng, một vị để vương sẽ không yêu ai, nàng không muốn dây dưa nữa.
Nàng muốn rời đi, còn phải bảo đảm an toàn cho mọi người. Lần này nàng xuất cung để đi Tử Y các tìm kiếm cho mình con đường lui tốt hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tuyết Yên dùng cách cũ, ngoại trừ Tiểu Quý Tử bị Tuyết Yên phải đi làm việc, những người khác đều uống trà ngủ của Tuyết Yên. Tuyết Yên chỉ để lại cho bọn họ một câu: “Ta ra ngoài có việc, sẽ về nhanh thôi, không cần tìm ta!”
Nàng không muốn để bọn họ biết cũng vì tốt cho bọn họ. Nàng cải trang thành thái giám, vờ đưa đồ cho người khác, đi đến nơi đã hẹn với Cần phi.
Cấn phi đến sớm, nàng ấy cũng ăn mặc như thải giám, nhìn thấy Tuyết Yên, nàng ấy không nói một câu đã kéo nàng đi đến chiếc kiệu dừng bên cạnh. Bọn họ thấy xung quanh không có ai, mau chóng chui vào.
“Chiếc kiệu này chứa ba người chúng ta sẽ nặng lắm đúng không?” Tuyết Yên lặng lẽ hỏi.
“Đây là kiệu hai người. Không sao đâu. Lát nữa chủ nhân đến ngươi cũng đừng hỏi gì.” Cấn phi dặn nàng.
“Ta biết rồi.” Chuyện như này biết càng ít càng an toàn.
Qua thời gian một nén nhang, có một người mập lên kiệu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu. Cô kiệu ra khỏi cửa cung rất thuận lợi, đi một hồi mới dừng lại.
Cẩn phi kéo Tuyết Yên đi xuống: “Đa tạ Cố đại nhân.”
Phương Cẩn nhin Tuyết Yên: “Chúng ta tách ra đây, trưa ngày kia chúng ta lại tập trung ở đầu. Không được đến muộn, nhất định phải trở về đúng giờ, ngươi không được hại ta đâu đấy!”
“Yên tâm đi!”
Tuyết Yên và Phương Cẩn tách ra. Tuyết Yên không ngờ Phương Cẩn nhìn dịu dàng mảnh mai lại gan lớn đến vậy.
Nàng tạm biệt Phương Cần, cảm thấy trang phục thái giám quá chói mắt, bèn mua một bộ nam trang màu trắng để thay rồi đi đến Tử Y các. Trên đường nàng gặp hai thiếu gia ăn chơi cưỡi ngựa ngăn cản một nam nhân. Nam nhân đó cả người mặc áo trắng, dáng dấp mi thanh mục tú.
“Đi cùng ta đi, không bạc đãi ngươi đâu!” Một nam tử cao lôi kéo phía trước.
Nam tử áo trắng chán ghét hất ống tay áo. Đi đâu cũng có thể gặp phải loại háo sắc, Tuyết Yên không nhịn được đi lên: “Người ta không bằng lòng đi theo các ngươi, các người còn lôi lõi kéo kéo, không biết xấu hổ sao?”
“Ui da, lại có người đẹp hơn đến, hay là người đi đi?” Tên mập cười đùa tí tửng.
Tuyết Yến xoay nhẫn Mị Ảnh trên tay: “Còn nói năng linh tinh ta sẽ móc mắt ngươi đấy!”
Nam nhân cười ha ha, đưa tay kéo Tuyết Yên, Tuyết Yên xoay nhẫn Mị Ảnh, ngân châm bần vào đùi ngựa. Con ngựa bị kinh hãi chở nam nhân chạy như điên, nam nhân đằng sau đuổi theo.