Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình

Chương 58





“Không biết, có điều dáng vẻ của nàng ấy khiến ta nhớ tới một người. Một người bị khoét tim.”

“Ngươi là ai của nàng?” Mạnh cô cô quay người hỏi Lê Hiện.

“Nàng là thể tử của ta.” Lê Hiên trả lời.

“Vì sao nàng lại bị thương thành thế này? Ra tay với một nữ nhân nặng đến vậy là trả thù đúng không? Trút thù hận với người vào người nàng.”

“Đúng.” Lê Hiện thừa nhận.

“Mọi chuyện kiếp này đều là nhân quả của kiếp trước, thế gian có một loại nữ tử đặt tình yêu lên đầu, nàng cho ngươi tình yêu chân thật nhất, cũng sẽ yêu cầu tình yêu của ngươi. Nếu như ngươi không cho nổi, tuyệt đối đừng nên trêu chọc. Nàng như này, thật ra chết cũng là giải thoát, nếu ngươi không yêu nàng, không bảo vệ được nàng, cần gì phải cứu nàng, ta cũng đỡ phí công.”

“Không, ta nghĩ ta yêu nàng!” Lê Hiên cúi đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tuyết Yên: “Nàng như thế này, tim ta rất đau, ta nghĩ, đây chính là yêu!”

“Ngươi nói dối! Nếu ngươi thật sự yêu nàng, sẽ không đặt nàng vào trong nguy hiểm, cũng sẽ không vì người khác mà bỏ nàng! Yêu một người, trong lòng sẽ chỉ có một mình người đó, nàng vui ngươi sẽ vui, nàng buồn ngươi cũng buồn.”

“Rốt cuộc ngươi là ai?” Lê Hiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng ấy.

“Người vô tình.”


“Thế tử của ta còn cứu được không?” Lê Hiên thận trọng hỏi.

“Ta chỉ có thể cứu được cơ thể của nàng, không cứu được trái tim nàng, tim nàng đã chết rồi.”

“Không, không đâu, nàng thường xuyên như này, trước giờ không nguy hiểm đến tính mạng. Tuyết Yên, nàng phải sống! Ta muốn nàng còn sống!” Lê Hiên không tin,

“Bệnh tim có thể tái phát bất cứ lúc nào, ngươi đi xa vì sao không mang thuốc cho nàng?” Mạnh cô cô chất vấn.

Lê Hiện nhắm mắt lại, ta đã đòi thuốc cứu mạng nàng!

“Ta không muốn hao tâm tốn sức cứu sống nàng rồi lại cho ngươi giết nữa!” Mạnh cô cô phủi tay, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

“Mạnh cô cô, phải làm sao mới cứu được thê tử của ta?” Lê Hiên hỏi.

“Có một loại thuốc có thể thử xem sao, nhưng chỉ có tác dụng với người yêu nhau.” Mạnh cô cô ngửa mặt nói.

“Thuốc gì?”

“Trên núi Tử Vi có một gốc cây tình nhân, trên cây có bảy loại lá, ngươi phải tìm loại lá hình trái tim, tìm chín mươi chín lá, còn phải dùng một giọt máu từ tim ngươi làm thuốc dẫn, phối thêm loại thuốc khác của ta, có lẽ có thể cứu sống nàng.”

“Được! Ta đi hái lá!” Lê Hiện biết cây tình nhân ở đâu.

“Ngươi cho ta máu của tim người trước.” Mạnh cô cô dùng châm đâm vào ngực Lê Hiên, nhỏ mấy giọt máu.

“Nhớ kỹ, chỉ có là do ngươi tự tìm mới có tác dụng!” Mạnh cô cô nói lớn.

“Chủ tử, ta đi cùng ngài!” Điền Minh hỏi.

“Ngươi ở lại trông chừng nàng đi!”

Lê Hiên và Bạch Thiếu Đình, Cổ Phàm cùng trở lại cây tình nhân ở Chuyết uyển, bắt đầu tìm lá.

Lúc này đã gần đến hoàng hôn. Mạnh cô cô ngăn cách Tuyết Yên với bên ngoài, nhìn Tuyết Yên trong hôn mê, nàng nhỏ một giọt máu của Lê Hiện vào đá năm màu, nhìn thấy máu tan vào trong viên đá, rồi đặt viên đá lên tim nàng.

Tuyết Yên tỉnh lại.

“Tuyệt đối không được làm mất viên đá này, hắn còn chưa yêu ngươi, cho nên tình cảnh của ngươi rất nguy hiểm. Lần này tính mạng của ngươi không có vấn đề gì, không bảo đảm lần tiếp theo còn có ai cứu được ngươi nữa đâu! Mọi chuyện phải cẩn thận, tùy tâm. Ta chỉ giúp người được vậy thôi!”

“Ngươi là ai?” Giọng của Tuyết Yên suy yếu.


“Một người không liên quan, kiếp trước ngươi và ta có lời hứa với nhau, ta cứu ngươi là do nhận lời nhờ vả của người khác. Ta phải đi rồi.”

“Sau khi phu quân của ngươi hái thuốc, nghiền nát, để vào trong này, thoa lên tất cả vết thương và khuôn mặt ngươi, sau khi bôi xong thoa chất hoán nhan này lên, ba ngày sau có thể bỏ ra.”

“Cô cô biết ta có trí nhớ của kiếp trước sao?” Tuyết Yên kinh ngạc hỏi.

“Phải. Ngươi mới là người yêu của hắn! Người yêu hắn muốn tìm là ngươi, ngươi phải khiến hån yêu ngươi, nhưng ngươi không thể nói cho hån biết, bằng không hẳn sẽ gặp Thiên Khiển! Sẽ bị hủy tu vi, gân mạch đứt đoạn, còn bị nhốt trong thủy lao vĩnh viễn không thoát ra được! Cũng không được tiết lộ chuyện ta nói cho ngươi biết hôm nay!”

“Nhưng hắn đã có người trong lòng, sao còn yêu ta được?”

“Về tình yêu, trên đời có ngàn vạn loại. Hắn không phải người bình thường, hắn có thể phân biệt được tình yêu thật lòng. Có lẽ ngươi lui một bước, cho hắn không gian suy nghĩ, có lẽ sẽ có hiệu quả đấy? Ta cũng không biết nữa, ta không có tình yêu. Có điều ta thật sự phải đi rồi, còn kéo dài sẽ không đi được mất!”

Nàng vội vàng ra cửa nói với Điền Minh đang canh giữ bên ngoài: “Ngươi phải bảo vệ nàng ấy cho tốt đấy!”

Khi Lê Hiện trở về đã nửa đêm. Cố Phàm và Bạch Thiếu Đình đốt đèn lồng cho Lê Hiên. Lê Hiện tìm tới nửa đêm, cuối cùng cũng tìm đủ chín mươi chín chiếc lá hình trái tim.

Bọn họ trở lại nơi ở của Mạnh cô cô, Tuyết Yên đã tỉnh lại.

“Yên Nhi.” hắn đưa tay ôm nàng.

Tuyết Yên kinh ngạc nhìn hắn, lời của Mạnh cô cô vang lên bên tai, ngươi mới là người yêu hắn muốn tìm! Chẳng lẽ người yêu của hắn thật sự là ta? Vậy Nhan Hương thì sao?

Ta phải làm sao để hắn tin, lại không thể nói cho hắn biết đây?

Một trái tim chân thành là đủ với tim hắn rồi sao?

Nhưng hắn yêu Nhan Hương, hắn không hề quan tâm ta!

Lê Hiên thấy nãy giờ nàng không nói gì, tưởng nàng còn đang tức giận.

Hắn đang định ôm nàng: “Hoàng thượng, hãy để họ nghiền nát lá mà ngài tìm quấy trong chậu, bôi lên vết thương, vết thương của thần thiếp sẽ khỏe lại!” Tuyết Yên né tránh Lê Hiện, hạ giọng nói.

Lê Hiên ngây ra một lúc, nàng gọi hắn là hoàng thượng. Trước kia nàng rất ít khi gọi hắn như vậy khi không có ai.

Lê Hiên quấy theo lời Tuyết Yên nói, bôi lên tay chân, lên ngực, còn có khuôn mặt của nàng nữa.

Lê Hiên nhìn thấy những vết thương dữ tợn này trên người một nữ tử yếu đuối như thế, trái tim hắn đau nhức khôn nguôi! Tuyết Yên nhắm mắt lại, nàng cảm nhận được nội tâm của hắn từ trong ánh mắt của hắn.

Khi hắn ở ngoài cung, không có người khác, xem như có chút yêu nàng, nàng có thể cảm nhận được. Nhưng khi hắn trở về trong cung, hoặc là nhìn thấy những nữ nhân khác của khác, nàng sẽ chẳng là gì.

Nàng chỉ vỏn vẹn là phi tử của hắn mà thôi.


“Điền Minh, trên mặt ngươi cũng bị thương, ngươi cũng bôi thuốc này đi.” Tuyết Yên nói với Điền Minh.

Điền Minh liều mạng cứu nàng, bị Sở Lương chém một đao vào mặt.

Nam tử anh tuấn điển trai rạng rỡ như nắng đã biến mất, vết sẹo đó như xuyên qua cả khuôn mặt.

Tuyết Yên mê man phần lớn thời gian, Lê Hiên liền nằm bên cạnh nàng.

Nàng từng xin hắn, cho nàng và hắn thời gian ở riêng với nhau, bao gồm ở Phù thành. Nàng không muốn hồi cung, chỉ muốn ở riêng với hắn.

Bây giờ có thời gian ở bên hắn, nàng lại lạnh lùng hơn rất nhiều, hoặc phần lớn thời gian đều ngủ. Mà khi nàng thức dậy, cũng không còn không muốn xa rời hắn nữa.

Nàng rất khách sáo gọi hắn là hoàng thượng, xưng mình là thần thiếp, không còn trực tiếp gọi tên của hắn như trước nữa.

Lê Hiên lại cảm thấy mất mát chưa bao giờ có. Hắn thừa nhận, thật ra hắn thích dáng vẻ nàng tùy tiện gọi hắn, như thể trong mắt nàng, hắn thật sự chỉ là phu quân của nàng.

Lúc này Tuyết Yên đã ngủ thiếp đi, có lẽ bởi vì lạnh, hắn cảm thấy nữ nhân trong lòng dựa sát vào cổ hắn. Trái tim hắn mềm nhũn, cúi đầu nhìn nàng, làn mi dài của nàng hơi cong, bờ môi kiều diễm phát ra một tiếng hờn dỗi.

Trên mặt nàng còn quấn băng vải dày. Gương mặt này nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại như thế, Sở Lương! Sao hắn ta nỡ lòng nào rạch mặt nàng như thế

Khi Nhiếp Lăng Hàn biết Tuyết Yên xảy ra chuyện đã là hai ngày sau.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ của Tuyết Yên, sắc mặt tái xanh, hắn vốn là nam tử ôn nhuận.

“Hoàng thượng, Lăng Hàn đã dò được hang ổ của Sở Lương ở đâu!” Nhiếp Lăng Hàn lạnh nhạt nói.

“Ừm, chờ Yên Nhi tháo băng, chúng ta sẽ đi tìm hần. Các ngươi không ai được động vào hắn! Ta muốn đích thân bắt hắn lai!”







Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.